Vay nóng Homecredit

Truyện:Lục Tiên - Chương 346

Lục Tiên
Trọn bộ 866 chương
Chương 346: Nhân sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-866)

Siêu sale Lazada


Quyển 2: Trúc Diệp Thanh

Dịch: kethattinhthu7

Biên: Tiểu Băng

Nhóm dịch: Thanh Vân Môn

Đề tự - Ngô Thu

Nguồn: ​

Trong bóng tối, khoảng cách gần như vậy, tưởng như có thể nghe được tiếng tim đập, hơi thở của đối phương. Bốn phía phòng bị tàn phá nặng nề, từ các khe hở, có thể thấy hành động của địch nhân bên ngoài.

Lăng Xuân Nê nhẹ nhàng ôm thân thể gầy yếu nhưng mềm mại của Chung Thanh Trúc, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói khẽ: "Chẳng lẽ không có người nào tới cứu chúng ta sao?"

Sắc mặt Chung Thanh Trúc không lộ vui buồn, nhìn không ra cô đang nghĩ gì, thản nhiên nói: "Có lẽ sẽ không có ai đến."

Lăng Xuân Nê lắp bắp kinh hãi, nói: "Vì sao?"

Chung Thanh Trúc nhìn thoáng qua bên ngoài phòng, bình tĩnh nói: "Bọn chúng gây ra động tĩnh lớn lâu như vậy, nếu có người đến thì đã đến sớm rồi. Đến bây giờ vẫn không có ai đến tra xét, xem ra hơn phân nửa là Mãnh Thú Minh đã bố trí người bao vây quanh con đường này rồi. Hơn nữa, nơi đây vốn vắng vẻ, ít có người tới, cho nên kết cục mới như vậy."

Nội tâm Lăng Xuân Nê trầm xuống, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nhưng cũng không nói gì thêm. Cô im lặng được một lúc, khẽ thở dài một tiếng.

Chung Thanh Trúc nghe được, quay đầu nhìn cô một cái, trong mắt tựa hồ có vài phần kỳ lạ, nói: "Sao, ngươi sợ chết ư?"

Lăng Xuân Nê khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy a, ta rất sợ chết đấy."

Đáy mắt Chung Thanh Trúc xẹt qua một tia khinh thường, sắc mặt nhàn nhạt quay đầu đi. Nhưng chỉ sau một lát, bên tai lại nghe tiếng Lăng Xuân Nê truyền đến như nói ra tâm sự sâu kín trong lòng: "Ta rất sợ chết vì sau này sẽ có một người phải cô độc một mình! Ta rất sợ chết vì sau này Âm Dương cách biệt, thật sự sẽ không thấy được hắn! Ta không nỡ bỏ hắn, thật sự ta không nỡ bỏ hắn."

Chung Thanh Trúc ngơ ngác một lúc, cô hoàn toàn không nghĩ Lăng Xuân Nê lại nói ra những lời như thế. Chẳng biết tại sao, trong lòng cô có một chút cảm giác ấm áp, nhưng ngay lập tức, nội tâm lại dâng lên một cỗ tức giận, nghĩ thầm như thế nào cô gái này lại không biết liêm sỉ? Cô có chút kích động, thêm vào đó, thân đang ở tuyệt cảnh, bao công phu hàm dưỡng, bình tĩnh thường ngày đều giảm đi một chút, nên mọi thứ hiện ra lồ lộ trên mặt.

Lúc này, thân thể Lăng Xuân Nê và Chung Thanh Trúc tựa vào nhau, ngay lập tức, cô nhận ra Chung Thanh Trúc có gì đó khác thường. Cô ngẩng đầu nhìn Chung Thanh Trúc, những năm gần đây, mọi người xung quanh có thể cảm nhận được khí chất thanh khiết, cao quý nhưng lạnh lùng từ Chung Thanh Trúc, trong lòng Lăng Xuân Nê có chút xấu hổ, áy náy, thấp giọng nói: "Ta... Ta ăn nói bậy bạ. Xin lỗi!"

Chung Thanh Trúc hừ lạnh một tiếng, quay đầu hướng khác, không để ý tới cô.

Một lát sau, thanh âm Lăng Xuân Nê mới lại vang lên, mang thêm vài phần cẩn thận, thấp giọng hỏi: "Chung cô nương, khi nào bọn chúng có thể đánh tới?"

Chung Thanh Trúc thản nhiên nói: "Không biết được, nhưng có lẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."

Lăng Xuân Nê nói: "Vậy... bây giờ ngươi bị thương nặng như vậy, còn có thể chống đỡ được bao lâu?"

Chung Thanh Trúc hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên một tia ảm đạm nhàn nhạt, nhưng sắc mặt làm như không có gì, bình tĩnh nói: "Lần trước thúc giục trận pháp đã tiêu hao hết Linh lực nên nếu bọn chúng tiến vào lần nữa thì ta không ngăn được rồi."

Thân thể Lăng Xuân Nê chấn động, trên mặt lướt qua một tia kinh hãi. Nhìn sắc mặt Chung Thanh Trúc nghiêm nghị bình tĩnh, không có chút nào vui đùa, cô sợ run một lúc, sau đó cười khổ, khẽ gật đầu một cái, có vẻ đã cam chịu số phận.

Chung Thanh Trúc chẳng biết tại sao, tuy nãy giờ Lăng Xuân Nê hảo tâm đỡ lấy mình, nhưng khi nhìn nữ tử này, nội tâm cô có vài phần tức giận, không vừa lòng. Cô cười lạnh, mỉa mai nói: "Là ta học nghệ không tinh, không bảo vệ được ngươi, không thể giúp ngươi sống sót, thật là xin lỗi."

Lăng Xuân Nê cúi nhẹ đầu, dường như trước câu nói của Chung Thanh Trúc, cô không có phản ứng, một lát sau mới khẽ nói: "Chung cô nương, ngươi nói ngươi cũng là đệ tử Lăng Tiêu Tông, vậy ngươi có biết Thẩm Thạch không?"

Thân thể Chung Thanh Trúc bỗng nhiên cứng đờ, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: "Biết."

Lăng Xuân Nê ngẩng đầu lên, khóe miệng có vài phần ôn hòa vui vẻ, nói: "Thật không, vậy ngươi cảm thấy hắn là người như thế nào?"

Chung Thanh Trúc không trả lời câu hỏi của cô, lẳng lặng nhìn Lăng Xuân Nê, bất ngờ hỏi ngược lại: "Đến cùng, ngươi và Thẩm Thạch có quan hệ như thế nào?"

Lăng Xuân Nê thoáng ngừng lại, như có gì đó chần chờ, một lát sau, cô ngẩng đầu, thẳng người lên, mỉm cười nói: "Ta là nữ nhân của hắn a."

※※※

Ta là nữ nhân của hắn a...

Nói ra một câu thẳng thắn như vậy, nhất thời làm cho Chung Thanh Trúc không biết nói sao. Cô kinh ngạc nhìn nữ nhân này, nhìn Lăng Xuân Nê nói về người nam nhân ôn hòa và đáng mến kia với nụ cười tràn đầy yêu thương. Trong khoảnh khắc, nụ cười ấy làm cơ thể đang lạnh buốt của cô cũng trở nên ấm áp.

Chung Thanh Trúc nhất thời mờ mịt, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Bên tai, truyền đến thanh âm Lăng Xuân Nê: "Dù sao, xem ra thật sự ta không thể sống quá đêm nay, có lẽ kiếp này là như vậy. Chỉ là cảm thấy có chút... a...! Ta kể cho ngươi chuyện của ta được không, trước khi chết, hai người chúng ta cùng tâm sự."

Chung Thanh Trúc nhíu nhíu mày, trong lòng có chút không vui, vốn đang muốn cự tuyệt, Lăng Xuân Nê đã mở miệng nói tiếp, câu đầu tiên chính là:

"Kỳ thật, ta là một cô nhi..."

Chung Thanh Trúc mở miệng định ngăn cản bỗng nuốt trở vào, chính cô cũng nói không rõ vì sao, chỉ là nói không nên lời. Vì vậy, cứ như thế trong bóng đêm, cô lẳng lặng nghe chuyện của nữ tử mà trước ngày hôm nay còn chưa quen biết, nghe giọng nói nhỏ nhẹ kể lại một cuộc đời ngắn ngủi từ lúc bình thường đến gian khổ.

Trên đời này, chúng sinh nghìn nghìn vạn vạn, đời có nhiều cái khổ, trong cuộc sống, không ai giống như ai.

Vì vậy, khi lắng nghe cuộc sống người khác, có cảm giác giống như được nhìn thấy một cửa sổ khác, một con đường khác. Thời gian dần trôi qua, Chung Thanh Trúc dần nhìn thấy cuộc đời đầy khó khăn và đầy khổ cực của một cô gái khác, từng chút từng chút một, tạo nên một bức tranh kỳ quái, làm cô nhận ra hình như mình chưa bao giờ nhìn thấy được cái màu xám hắc ám, dơ bẩn ẩn nấp bên dưới sự phồn hoa của thế giới to lớn này.

Nhưng trong lời kể của Lăng Xuân Nê, không phải mọi chuyện đều một màu u ám, khi kể đến mẹ nuôi, khuôn mặt cô hiện lên vẻ ôn hòa, nhưng vẫn không tươi vui lắm, mãi đến khi câu chuyện gần đến cuối, xuất hiện nam tử tên là Thẩm Thạch.

Nàng nở một nụ cười, nụ cười ấm áp từ tận đáy lòng, Chung Thanh Trúc tựa vào người Lăng Xuân Nê, cô có thể cảm nhận được rõ tâm ý của nàng, trong đêm tối, trầm mặc nghe Lăng Xuân Nê kể về hồi ức hạnh phúc kia.

Từng chút từng chút một, dường như từng chi tiết hồi ức về hắn, Lăng Xuân Nê đều nhớ rõ rành mạch. Sau khi cô đem mọi chuyện kể cho Chung Thanh Trúc xong, có cảm giác hình như không phải đang nói chuyện xưa của mình cho Chung Thanh Trúc mà là cô đang đắm chìm vào hồi ức đẹp đẽ với nam tử kia.

Dù cận kề cái chết, dù khung cảnh đêm tối thê lương, nhưng chỉ cần những kỷ niệm, có lẽ vì thế mà không sợ hãi?

Kiếp này xa nhau, chắp tay hướng lên trời cầu nguyện, nguyện kiếp sau còn có thể gặp nhau.

Chung Thanh Trúc ngày càng trầm mặc, từ đầu tới cuối, cô không nói một tiếng, nhưng chẳng biết từ lúc nào, ánh mắt khinh thường lúc trước đã từ từ tiêu tán.

Không biết sau bao lâu, Lăng Xuân Nê như từ trong giấc mộng tỉnh lại, cô ngơ ngác một hồi, như có vài phần áy náy, nói khẽ với Chung Thanh Trúc: "A... bắt ngươi nghe ta nói càn một hồi, thật là xấu hổ. Chung cô nương, ngươi là danh môn đệ tử, xuất thân ta thấp kém, ngươi có thể xem thường ta, nhưng ta không có nói dối, thật sự là..."

"Ta tin." Bỗng nhiên, Chung Thanh Trúc dùng một câu ngắn gọn cắt đứt lời nàng nói. Lăng Xuân Nê lắp bắp kinh hãi, im lặng nhìn cô, một lát sau, chỉ nghe Chung Thanh Trúc thản nhiên nói: "Xuất thân của ta, ngươi cũng có thể dùng từ thấp kém để hình dung đấy."

Lăng Xuân Nê giật mình, ngạc nhiên nói: "Cái gì?"

Lời còn chưa dứt, trong lúc cô muốn hỏi thêm, bên ngoài phòng yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng la lớn. Bên ngoài lập tức huyên náo, tiếng hét phẫn nộ của đám tu sĩ Mãnh Thú Minh lần nữa truyền đến. Trên xà ngang, thân thể hai nữ nhân khẽ run, rốt cuộc đã đến rồi sao?

Trong bóng đêm, hô hấp Chung Thanh Trúc có chút gấp rút. Dù từ trước đến nay, ngày thường cô đều tỉnh táo nhưng dường như vào lúc này, tại đây, cô cũng không khỏi có vài phần tâm loạn. Nhưng chỉ sau một lát, đột nhiên cô xoay người nhìn về phía Lăng Xuân Nê, ánh mắt trong trẻo mang theo một phần lãnh ý.

Nhất thời Lăng Xuân Nê không kịp phản ứng, đang lúc ngỡ ngàng lo lắng hồi hộp, đột nhiên cảm thấy trên cổ mát lạnh. Bàn tay Chung Thanh Trúc chạm vào làn da mịn màng trên cổ, đồng thời, nàng thấy trong mắt Chung Thanh Trúc vài phần dứt khoát, bên tai truyền đến thanh âm của cô, nói:

"Nếu như kết cục nhất định phải chết, so với chịu nhục mà chết, không bằng ta giúp ngươi một chút, được không?"

Thân thể Lăng Xuân Nê chấn động, cảm thấy cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp người. Tuy bàn tay kia không dùng chút khí lực nào nhưng trong nháy mắt, hô hấp của cô trở nên khó khăn. Nhưng nhìn vào ánh mắt của Chung Thanh Trúc, trong nội tâm Lăng Xuân Nê, một tiếng cự tuyệt cũng nói không nên lời.

Thật sự... Đã không còn đường để đi sao?

Thật sự... Nếu cứ như vậy mà chết đi, sẽ không còn được gặp lại hắn sao?

Ngoài phòng, tiếng huyên náo càng ngày càng lớn, cỗ sát khí mãnh liệt như gió đêm lạnh buốt làm đông lạnh hết thảy sinh cơ. Thế gian này khó khăn, hiểm ác có mặt khắp nơi, cuối cùng phải làm thế nào mới có cuộc sống yên vui đây?

Lăng Xuân Nê không biết.

Trước mắt, cô đã không còn đường để đi.

Trước khi chết, cô chỉ thấy đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Mặc dù vậy, cô vẫn như cũ, vô thức ôm lấy thân hình nữ tử xinh đẹp này.

Cô nghĩ tới hắn.

Bỗng nhiên, cô rất nhớ hắn.

Thạch Đầu, Thạch Đầu, Thạch Đầu... trong sâu kín nội tâm, cô lẩm bẩm, sau đó nhắm mắt lại.

Không nhìn cái thế giới lạnh lẽo đen tối này, do đó, dường như đen tối kia thoáng rời xa. Rút cuộc, mặc kệ mọi chuyện trước mắt, miễn là trong trái tim của cô có hình ảnh ấm áp của nam tử ấy, cô nhìn thấy nụ cười và thân ảnh của hắn, vậy là vui rồi.

Dù cảnh ban đêm này thật là thê lương.

※※※

Trên Kim Hồng sơn, giữa u cốc.

Thẩm Thạch đang ngủ, giữa lúc đang mơ bỗng ngồi dậy, bộ dáng giống như có vài phần hoảng hốt.

Sau một lúc lâu, đầu óc thanh tỉnh một chút, miệng hắn lẩm bẩm hai câu, nghĩ thầm, mọi chuyện trên núi cơ bản đã làm xong, sáng sớm ngày mai có thể xuống núi rồi. Mặt khác, là vì con heo kia, trong mộng, hắn nhìn thấy một tòa núi nhỏ chất đống Linh thảo, thật khiến cho người ta tức lộn ruột.

"Ăn hết Linh thảo mặc kệ sống chết, sớm muộn phải giáo huấn con heo đần kia một trận!"

===

Nhị kiều giữa chốn trùng vây

Xuân Nê, Thanh Trúc tỏ bày tâm can

Trong lòng bỗng thấy hoang mang

Từ nay thiếp chẳng thấy chàng, Thạch ơi


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-866)