← Ch.411 | Ch.413 → |
Thẩm Thạch thoáng giật mình dừng bước, nhìn chăm chăm vào khe cửa đá bên kia, khẳng định không phải do mình hoa mắt, cái cửa đá đóng im ỉm quanh năm suốt tháng thế mà hôm nay đột nhiên lại hé mở, khiến trong lòng hắn bất chợt thấy ngạc nhiên.
Từ trước đến nay, tòa động phủ kia vẫn luôn đóng kín, chưa từng có động tĩnh nào, nên Thẩm Thạch cũng dần quen với việc trong sơn cốc u tĩnh này chỉ có mình hắn, nhưng nhìn vào hình ảnh trước mắt thì hình như sự thật hắn cũng có hàng xóm. Việc này khiến Thẩm Thạch cảm thấy có chút quái dị, đồng thời phân vân tự hỏi không biết có nên sang chào hỏi vị hàng xóm cổ quái chưa từng gặp mặt này hay không.
Hắn đứng tại chỗ hồi lâu, chỉ thấy cửa đá kia vẫn giữ nguyên như cũ không có bóng người nào ra vào, xem chừng nếu quả thật không hé mở thì so với cửa đá luôn đóng chặt lúc trước, mọi thứ đều không có gì thay đổi, vẫn vắng vẻ như chưa từng có ai ở chỗ này.
Thẩm Thạch tiến lên một bước, nhưng lại lắc đầu do dự nghĩ thầm, đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy nhưng chủ nhân của động phủ này cũng chưa từng tiếp xúc với mình, có lẽ là do tính cách người này thích yên tĩnh, nếu mình tùy tiện qua quấy rầy chỉ sợ lại khiến hắn khó chịu. Lại nói, người tu đạo trên Kim Hồng Sơn, trừ phi thật sự có giao tình, bằng không sẽ ở tại động phủ đóng cửa tĩnh tu, cũng không có mấy người đi khắp nơi để gặp người khác.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thạch liền xoay người, hướng động phủ của mình đi đến, dù sao cũng đều là người tu đạo, không ai trêu chọc ai là tốt rồi.
Tiểu Hắc hổn hển chầm chậm chạy theo hắn, xem ra cũng không có nhiều hứng thú với cái động phủ kia. Chẳng qua khi thân ảnh Thẩm Thạch và Tiểu Hắc dần khuất dạng trong sơn cốc, rất lâu sau, phía sau cửa đá bỗng nhiên nhẹ nhàng vang lên tiếng bước chân, rồi đột nhiên có một bàn tay nắm lên cánh cửa.
Cửa đá phát ra tiếng ù ù rồi chậm rãi khép lại, dường như mọi thứ sắp khôi phục tình trạng tĩnh mịch như xưa. Nhờ ánh sáng chiếu vào, có thể thấy bàn tay nắm trên cửa đá kia cũng không phải là lớn, nhưng toàn bộ làn da lại thập phần thô ráp có vẻ như làm việc nhà nông lâu năm, nhẹ nhàng đóng cửa đá lại.
"Phanh", sau một tiếng vang lớn, cửa đá liền đóng kín, khôi phục dáng vẻ nguyên sơ trước kia nhưng lại toát lên sự lạnh lùng và hoang phế.
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, tính toán thời gian cũng đã đến lúc công bố thứ hạng thí luyện tại Hắc Nha Lĩnh trong Bách Sơn Giới.
Mấy ngày nay Thẩm Thạch hầu như không đi ra ngoài, chỉ ở trong động phủ tu luyện khôi phục thân thể. Nhờ sự hiệu nghiệm phi phàm của số linh dược Kim Hổ Đan mà Chung Thanh Lộ dành tặng đã giúp hắn chữa lành những thương thế gặp phải khi thí luyện trong Hắc Nha Lĩnh.
Trong những ngày này Tôn Hữu tới tìm hắn một lần nhưng cũng không có việc gì lớn, chẳng qua là nói chuyện phiếm và nhân tiện hỏi thăm thương thế của Thẩm Thạch mà thôi. Mượn cơ hội này, Thẩm Thạch đã hỏi Tôn Hữu một vài thông tin về chủ nhân của động phủ bên cạnh đến cùng là có thân phận gì, hy vọng Tôn Hữu có lẽ biết được chút tin tức.
Ai ngờ Tôn Hữu mắt chữ a miệng chữ ơ lấy làm kinh ngạc cũng không biết người đó là ai, hắn vẫn cho rằng động phủ kia bỏ hoang không có người ở. Thẩm Thạch bất đắc dĩ thuật lại tình huống ngày trước mình chứng kiến cửa đá kia mở ra, Tôn Hữu liền đồng ý đi tìm người dò la tin tức, xem thử bên trong động phủ kia là ai đang ở.
Sáng sớm hôm nay vẫn như thường lệ, trong động phủ của mình Thẩm Thạch chậm rãi hoàn thành xong bài tu luyện vẽ phù lục, hắn cảm thấy tinh thần sung mãn liền mở cửa bước ra ngoài. Từng làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, không nhịn được Thẩm Thạch liền duỗi lưng một cái. Đằng kia, một đạo hắc ảnh chạy tới, đúng là Tiểu Hắc, đến bên chân của hắn cọ cọ vài cái hết sức thân mật.
Thẩm Thạch cúi người sờ lên đầu của nó, cười nói: " Tiểu Hắc, đi thôi, đi Quan Hải Đài nhìn xem lần này chúng ta có thể đạt được thứ tự gì?"
Nói xong liền đóng cửa động phủ dẫn Tiểu Hắc dọc theo sơn đạo đi đến. Thật lại muốn nói tiếp, lần xếp hạng này bản thân Thẩm Thạch cũng có mấy phần chờ mong, những thứ khác không nói, chỉ tính hai viên tứ giai yêu đan hoàn hảo mà mình mang về đã có giá trị cực cao, bên cạnh đó còn không ít linh tài là thể xác của tứ giai yêu thú, với phần thu hoạch này Thẩm Thạch tự tin hắn sẽ lọt vào nhóm đứng đầu trong số các đệ tử tham gia thí luyện.
Nếu thật sự có thể nằm trong danh sách năm người đứng đầu thì lập tức nhận được một bảo vật do tông môn ban thưởng, điều này đối với thực lực của bản thân, thậm chí đối với hành trình tham gia Vấn Thiên Bí Cảnh sau nửa năm nữa, tuyệt đối có lợi rất lớn.
Suy nghĩ thông suốt như vậy, hắn liền mang theo Tiểu Hắc hướng ngoài sơn cốc mà đi, thế nhưng không có chủ ý lại tới bên ngoài tòa động phủ luôn đóng chặt cửa kia. Khi đến nơi, Thẩm Thạch vô thức thả chậm bước chân, ánh mắt nhìn lướt qua cửa động phủ, chỉ thấy cửa đá dĩ nhiên đóng chặt, con đường bên ngoài động phủ lá khô rụng đầy, giống y như trước kia.
Nếu hôm qua hắn không tận mắt nhìn thấy cánh cửa kia mở ra, Thẩm Thạch có lẽ cho rằng mọi thứ đều không có thay đổi gì.
Yên lặng quan sát thêm vài lần, Thẩm Thạch khẽ lắc đầu nghĩ thầm, chẳng biết vị tiền bối sư huynh hay sư tỷ đồng môn kỳ lạ nào ở đây mà mình vẫn chưa từng có cơ hội gặp mặt. Bất quá, người tu đạo có nghìn nghìn vạn vạn, vì cầu đại đạo mà sa vào say mê cũng nhiều, có vài người tính tình kỳ quái thật ra đâu có gì lạ. Thế nên Thẩm Thạch cũng không để ở trong lòng vì dù sao xưa nay không có qua lại, không quấy rầy lẫn nhau, vậy là ổn rồi.
Một đường cứ như vậy đi thẳng, phía sau hắn, tòa động phủ tịch mịch trong sơn cốc u tĩnh kia dường như đã biến thành một phần của dãy sơn mạch.
Đi hết sơn đạo, vượt qua tầng tầng bậc đá rút cuộc Thẩm Thạch cũng tới phía trên quảng trường rộng lớn của Quan Hải Đài.
Vừa đến nơi, Thẩm Thạch ngay lập tức bị quang cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ, vốn dĩ ngày thường phía trên Quan Hải Đài đã thập phần náo nhiệt thế mà lúc này đông nghịt người, nhân số so với bình thường nhiều hơn gấp mấy lần làm cho người ta có cảm giác toàn bộ đệ tử Lăng Tiêu Tông trên Kim Hồng Sơn đều chạy đến đây xem náo nhiệt.
Bảy cây trụ đá Hồng Quân sừng sững trên quảng trường, phía xa có thể nhìn thấy tại trung tâm Quan Hải Đài, ở cây Hồng Quân Trụ chính giữa treo một dải cờ màu vàng, phía trên là những hàng chữ viết bằng mực đỏ, rõ ràng có thể thấy vô số đệ tử Lăng Tiêu Tông tập hợp thành từng nhóm vây quanh ở phía dưới ngẩng đầu nhìn lên xem xét.
Tim Thẩm Thạch đập mạnh một cái, hiển nhiên hắn biết đó chính là danh sách bố cáo kết quả thí luyện lần này. Thẩm Thạch vội vàng chen vào bên trong đồng thời vô thức liếc nhìn chung quanh, đâu đâu cũng chỉ thấy toàn đầu người lô nhô, tạm thời không tìm được ai quen biết, không rõ đám người Tôn Hữu, Chung Thanh Lộ, Chung Thanh Trúc chạy đi đâu, có lẽ cũng ở trong đám người nào đó quanh đây.
Thẩm Thạch có cảm giác khẩn trương một cách khó hiểu, hắn cười khổ nghĩ thầm thì ra chính mình cũng rất coi trọng kết quả thí luyện lần này. Chậm rãi chen lấn vào gần hơn, khi thấy những hàng chữ kia đã có thể đọc được, Thẩm Thạch vội vàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trên dải cờ màu vàng ghi chép không ít tên người cùng với thu hoạch, nhưng trong đó cao nhất, bắt mắt nhất là một dãy gồm vài chục cái tên, đây chính là những đệ tử trọng yếu và mấu chốt nhất có thể đi vào Vấn Thiên Bí Cảnh. Trừ cái đó ra, nhưng cao hơn tất cả lại còn một hàng chữ lớn, chỉ có năm dòng.
Năm cái tên.
Trái tim Thẩm Thạch bỗng đập nhanh hơn, thậm chí không bận tâm đến cảnh chen lấn xô đẩy ở chung quanh, hắn lắc lư trong dòng người nhưng ánh mắt lại chú mục nhìn vào phía trên dải cờ màu vàng.
Từ trên xuống dưới, thứ tự năm hạng đầu.
Tên của năm người:
Chung Thanh Lộ.
Chung Thanh Trúc.
Thẩm Thạch...
Thẩm Thạch! Tên thứ ba.
Thẩm Thạch nín thở cẩn thận đọc lại mấy lần, lúc này mới khẳng định quả thật không sai, trong lòng vô cùng vui mừng không nhịn được giơ nắm tay vẫy vẫy.
Tuy rằng đã sớm đoán trước được kết quả và có chút chờ mong, nhưng sự thật xuất hiện ngay trước mắt lúc này vẫn làm cho Thẩm Thạch không nén được sự vui sướng. Thẩm Thạch xếp hạng ba, thậm chí còn cao hơn so với dự đoán của hắn một ít, dù sao hắn vốn chỉ nghĩ mình có thể lọt vào năm hạng đầu là tốt rồi.
Thẩm Thạch cẩn thận nhìn xuống hai hạng phía dưới, hạng tư chính là cái tên vốn dĩ đã quen thuộc: Cam Trạch. Thế nhưng hạng năm lại là một người hoàn toàn lạ lẫm: Khang Hựu Lăng, nghe như tên của nữ đệ tử.
Thời điểm này trên Quan Hải Đài người đông nghìn nghịt, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào năm thứ hạng đầu trên dải cờ màu vàng bàn luận không dứt. Ở đây, nếu xét về tính công bằng, ngược lại chẳng có ai thắc mắc, dù sao đều là do các Trưởng lão Nguyên Đan Cảnh trực tiếp giám sát, lúc kiểm kê thu hoạch cũng là mấy người cùng tiến hành thế nên căn bản không có cách nào gian lận được.
Nhưng trong tâm tư tất cả mọi người khi biết kết quả thí luyện lần này, đặc biệt là năm thứ hạng đầu, đã vượt xa dự đoán của nhiều người trước đó và bàn luận nhiều nhất chính là vị trí hai người dẫn đầu.
Chung Thanh Lộ, Chung Thanh Trúc.
Ai cũng nghĩ không ra, làm thế nào mà hai vị trí đầu tiên đều nằm trong tay hai nữ đệ tử xuất thân từ Chung gia ở Lưu Vân thành, tỷ lệ này quả thật quá nhỏ.
Thế nhưng sự thật liền bày ra trước mắt, tại thời điểm này không biết có bao nhiêu người âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ Chung gia suy yếu đã lâu, thật sự phải nhờ vào hậu bối là hai nữ tử này một lần nữa quật khởi sao?
Sau cơn hưng phấn kích động qua đi, Thẩm Thạch đã bình tĩnh lại và cũng chú ý tới điểm này, trong lòng chợt có chút kinh ngạc. Nhớ lại ngày gặp Chung Thanh Lộ trở về, nàng giống như thuận miệng nói rằng vận khí của mình không tệ nên đã tìm được bảo vật gì đó. Lúc ấy mình cũng không để ý lắm nhưng bây giờ mới biết có lẽ bảo bối nàng thu thập được hẳn là cực kỳ khủng bố.
Hồi tưởng lại một chút hành trình của mình, khóe miệng Thẩm Thạch không nhịn được mà giật giật. Hắn và Chung Thanh Trúc cả hai người thiếu chút nữa đã ngã xuống bên trong Hắc Nha Lĩnh, đúng là dạo bước trước Quỷ Môn Quan, trong đó biết bao nhiêu hung hiểm, tổn hao bao nhiêu tâm cơ mới thu hoạch được từng đó linh tài có giá trị xa xỉ kia.
Thế nhưng so với Chung Thanh Lộ....Thẩm Thạch cười khổ trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ người tu đạo không thể thiếu vận khí sao...
Trừ những điều đó ra, Cam Trạch ở trong nhóm năm thứ hạng đầu ngược lại không khiến mọi người ngạc nhiên, thực tế đại đa số những ai xem trọng hắn vẫn cho rằng hắn sẽ chiếm vị trí số một. Không biết tại sao, Thẩm Thạch thấy Cam Trạch xếp dưới mình, tâm tình bỗng nhiên lại có chút cao hứng.
Về phần cái tên xếp thứ năm là Khang Hựu Lăng, Thẩm Thạch thấy lạ lẫm nên cũng không chú ý nhiều. Bên trên Quan Hải Đài lúc này, đầu người lô nhô, trong lúc mọi người đang sôi nổi bàn luận bỗng nhiên từ trên không trung của Quan Hải Đài truyền đến một thanh âm hùng hậu giống như tiếng chuông cổ phiêu đãng vang xa, lập tức áp chế tất cả tiếng ồn ào ở bên dưới:
" Tất cả đã rõ ràng, mọi người hãy trở về vị trí cũ, theo thứ tự năm người đứng đầu lập tức đến Vân Tiêu Điện bái kiến Chưởng giáo Chân nhân".
← Ch. 411 | Ch. 413 → |