← Ch.456 | Ch.458 → |
Tiểu Hắc ngậm cánh tay đứt kia chạy ra từ trong bụi cỏ, nó chạy thẳng đến chỗ Thẩm Thạch rồi nhả ra, cánh tay đứt kia rơi trên mặt đất.
Thẩm Thạch ngồi xổm người, ánh mắt hắn lạnh lùng, tỉ mỉ đánh giá cái tay đứt này. Còn Tiểu Hắc ở bên cạnh thì động đậy thân thể, có vẻ như đang bất an, nhìn về bụi cỏ trong khu vực hoang dã kia hừ hừ hai tiếng.
Thẩm Thạch xoa nhẹ đầu nó một phát, ánh mắt dời tới vết thương trên cánh tay kia, có thể nhìn ra đoạn tay này ở cụt khuỷu tay, hơn nữa dường như bị một loại đao kiếm sắc bén nào đó chém đứt, thậm chí phía trên còn dính lại một nửa ống tay áo.
Sau một lát, Thẩm Thạch đứng lên và nhìn Tiểu Hắc, trầm giọng nói: "Bên kia còn không?"
Tiểu Hắc gật nhẹ đầu.
Thẩm Thạch cất bước đi về phía bụi cỏ dại kia, con tiểu hồ lúc nãy vừa ló đầu ra, bây giờ không biết đã chạy đi đến đâu rồi; xem ra là nó bị mấy cái răng nanh của Tiểu Hắc doạ chạy mất. Thẩm Thạch cứ đi về phía trước, rất nhanh hắn đã phát hiện mấy dấu vết giẫm đạp trên cỏ, hơn nữa trong không khí còn thoang thoảng một mùi máu tanh.
Bước chân Thẩm Thạch hơi dừng lại, chẳng qua hắn lại bước đi vì lúc này đây hắn thấy một góc quần áo ở bụi cỏ phía trước. Một bóng người đang nằm im trong bụi cỏ, không có chút động đậy nào cả.
Thẩm Thạch đảo mắt nhìn xung quanh, sau khi xác định không có nguy hiểm gì hết mới bước tới và dạt bụi cỏ ngang gối qua một bên. Quả nhiên có một nam tử đang nằm ngửa mặt nằm trong đó, sắc mặt tím tái, hoảng sợ, hai con mắt trợn trừng, toàn thân đã cứng lại, đây đã là một xác chết.
Thẩm Thạch nhìn qua chỗ cánh tay, quả nhiên phía dưới cánh tay đã cụt rồi, hiển nhiên cái đoạn tay cụt mà Tiểu Hắc ngậm ra chính là xuất phát ở đây. Thấy được điều này làm cho sắc mặt Thẩm Thạch càng thêm khó coi. Lúc này, sắc mặt hắn lại càng nghiêm trọng hơn nữa, vì căn cứ vào quần áo và trang sức thì người này chính là đệ tử Thiên Kiếm Cung thuộc tứ đại phái.
Thẩm Thạch nhíu mày, tra xét thi thể này lần nữa sau cùng cũng xác định được hai vấn đề, thứ nhất là tên đệ tử Thiên Kiếm Cung này mới chết được mấy ngày, có thể đoán được qua tình trạng vết thương, hơn nữa trên thân thể còn một ít dấu vết cắn xé, có lẽ là do một ít động vật hoang dã làm ra; thứ hai là người này không phải mất mạng vì Yêu thú mà là do con người. Bởi vì thứ đoạt mạng là một đao đâm xuyên tim từ sau lưng, giống như thứ đã chặt đứt cánh tay kia.
Thẩm Thạch chậm rãi đứng dậy, ánh mắt liếc tới khuôn mặt của tên đệ tử Thiên Kiếm Cung, chỉ thấy hai mắt hắn vẫn trợn trừng, có vẻ như đang hoảng sợ cùng tuyệt vọng, lẫn trong đó có mấy phần phẫn nộ, giống như chết không nhắm mắt. Thẩm Thạch lắc đầu nhè nhẹ, ý niệm chợt động, chỉ có con người mới sử dụng đao kiếm thuần thục như vậy, hơn nữa trong ghi chép trước đây, trong bí cảnh chỉ có Yêu thú mà thôi chưa từng có thổ dân, bộ lạc gì xuất hiện cả; vậy mà lần này hắn lại thấy cả một bộ tộc Huyết Nha quỷ dị, thành thử ra hắn cũng đã thay đổi một số nhận thức.
Không lẽ ngoại trừ những người khác ra, thì tên đệ tử Thiên Kiếm Cung này có thể bị người trong bộ tộc Huyết Nha giết hay không?
Chẳng qua sau khi suy tư một lát, Thẩm Thạch lại huỷ bỏ khả năng này, căn cứ vào những thông tin mà hắn biết được, thì trong Cự Long hoang địa này chỉ có bộ tộc Huyết Nha là thổ dân duy nhất. Hơn nữa sức mạnh của bộ tộc đã suy yếu rất nhiều nên không còn ai có khả năng đi qua cái đầm lầy vô danh nguy hiểm kia. Nhưng mà căn cứ theo ghi chép trước kia của bộ tộc Huyết Nha thì xung quanh khu vực này không có bất kỳ bộ lạc nào hết.
Nếu quả thật như thế thì hung thủ không thể nào là cư dân trong bí cảnh này được, mà bộ tộc Huyết Nha cũng không phải nghi phạm, đơn giản vì họ không có khả năng đi được đến đây. Vì vậy, hung thủ giết chết tên đệ tử Thiên Kiếm Cung này đã quá rõ ràng rồi.
Khoé mắt Thẩm Thạch giật giật mấy cái rồi im lặng một thoáng, về sau hắn liền xoay người đi. Tiểu Hắc nhìn hắn một cái, lúc đang định đuổi theo thì chợt thấy Thẩm Thạch dừng lại, rồi quay người bước lại chỗ thi thể kia. Dường như hắn nghĩ tới điều gì đó nên lục lọi khắp thi thể.
Sau một lát, động tác của hắn ngừng lại sau liền đứng lên, chẳng qua sắc mặt hắn càng khó coi hơn. Hắn hừ một tiếng, ánh mắt kiên định, cười lạnh tự nhủ: "Quả nhiên, túi như ý cũng bị lấy đi."
Thẩm Thạch thoáng nhìn qua thi thể kia rồi chậm rãi xoay người. Bóng của hắn đang che khuất thi thể kia dần dần dời di, ánh nắng mặt trời nóng rực lại chiếu trên khuôn mặt trắng bệch của thi thể đó. Theo tiếng bước chân dần xa, mọi thứ đều trở về yên tĩnh, chỉ còn xác chết không tên kia nằm đó, theo thời gian trôi sẽ dần hư thối, máu huyết sẽ bị dã thú ăn tươi hoặc mục rữa và trở thành một hài cốt không ai nhớ tới, sau cùng trở về cát bụi biến mất trong đất trời.
Trên con đường đại đạo, có biết bao nhiêu tu sĩ ngã xuống giữa chừng, ngay cả Thẩm Thạch cũng không nhớ nỗi bản thân mình đã chứng kiến bao nhiêu cuộc sinh tử rồi, tuy rằng tuổi hắn vẫn chưa cao nhưng đã nhìn thấy sinh tử nhiều đến độ tâm tình đã trở nên cứng rắn, không gì có thể lung lay được tín niệm của bản thân.
Chẳng qua, sắc mặt hắn cũng không tốt, sau khi rời mảnh cỏ dại kia, hắn tiếp tục đi về phía trước và cẩn thận suy nghĩ mọi việc.
Hiển nhiên, hung thủ giết chết tên đệ tử Thiên Kiếm Cung là một trong những người tham gia thí luyện. Cho dù trước đây hắn đã nghe qua những sự tình như thế này nhưng khi chứng kiến tận mắt vẫn làm cho nội tâm Thẩm Thạch có chút mất mát.
Trừ việc đó ra, trong lòng hắn cũng có một chút ngoài ý muốn, nghe nói bí cảnh Vấn Thiên này vô cùng to lớn, ba bốn trăm đệ tử tứ đại phái nghe có vẻ rất nhiều nhưng tỷ lệ gặp nhau trong này thật quá nhỏ bé. Trong ghi chép trước đây của các tiền bối đều là mỗi người tự thám hiểm, tìm kiếm cơ duyên mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại, tuy rằng không gặp nhau từ đầu nhưng khoảng cách giữa bọn họ cũng không thể gần trong gang tấc được. Chẳng qua nếu như cách một cái đầmn lầy thì vẫn còn gọi là gần, quan trọng hơn nữa là có một tên đệ tử Tứ Chính đang đang ở gần mình, chí ít lúc đầu cũng có hai tên.
Thẩm Thạch nhìn cảnh hoang dã rồi nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt ở phía xa, lần đầu tiên hắn cảm thấy ở vùng hoang dã này, tu sĩ nhân tộc còn đáng sợ hơn yêu thú một ít.
Thẩm Thạch cân nhắc tiếp theo có nên hay không quay trở lại, vượt qua đầm lầy, một lần nữa trở về chỗ bộ tộc Huyết Nha rồi thăm dò hướng khác. Dù sao nếu đi sâu vào trong vùng hoang dã này thì có nguy cơ đối mặt với hung thủ thập phần nguy hiểm. Sau một lúc cân nhắc, hắn bỏ qua ý định này, tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Thạch sờ nhẹ vào Như Ý Đại đeo bên hông, hình như Tiểu Hắc đi dưới chân hắn cảm giác được cái gì nên ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạch. Thẩm Thạch mỉm cười nhìn nó, tâm tính hắn vốn cứng cỏi, ở một chỗ hoang vu hung hiểm, nguy cơ tứ phía thế này hắn cũng không có gì phải sợ sệt, hắn từng sống ba năm tại Yêu giới, mức độ nguy hiểm còn cao hơn nhiều nhưng hắn chưa từng sợ bất cứ kẻ nào. Hôm nay tiến vào bí cảnh thám hiểm đều là đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh thì tại sao hắn phải sợ?
Đã đưa ra quyết định, hắn lắc đầu loại bỏ tạp niệm tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa cẩn thận lưu ý xung quanh, không biết tên hung thủ giết đệ tử Thiên Kiếm Cung rồi cướp lấy tài vật đã rời khỏi đây chưa nhưng Thẩm Thạch đi gần nửa ngày vẫn không phát hiện bất cứ dấu hiệu, tình huống nào khác thường.
Tuy vậy, Thẩm Thạch cũng không dám buông lỏng, chủ quan chút nào, vì cố gắng không để bại lộ hành tung nên hắn không ngự kiếm phi hành, nếu sử dụng Nghênh Tuyết Kiếm, vừa ôm Tiểu Hắc vừa phi hành thì người ở dưới đất chỉ cần ngước lên là phát hiện ra.
Cứ đi như thế đến chạng vạng tối, mặt trời đã dần khuất bóng, rốt cuộc Thẩm Thạch cũng thấy phía trước đồng cỏ hoang vắng xuất hiện cảnh tượng khác.
Vắt ngang vùng hoang dã này là một hạp cốc(*) vô cùng rộng lớn, phóng mắt nhìn ra xa đoán chừng độ hạp cốc này dài ít nhất cũng đến mấy ngàn trượng, mặt đất dưới hạp cốc là lớp nham thạch màu đỏ, có rất nhiều chỗ như vậy làm chỗ này đỏ rực lên. Cảnh tượng trước mắt đột ngột xuất hiện làm Thẩm Thạch có chút bất ngờ.
(*) Hạp cốc: Hẻm núi, khu vực giữa hai ngọn núi đứng cạnh nhau.
Có lẽ vì trời đã chạng vạng tối nên với chút ánh sáng còn sót lại, từ trên sườn núi nhìn xuống, Thẩm Thạch chỉ thấy quanh cảnh phía dưới lờ mờ, có nhiều chỗ hắn không nhìn rõ, mọi thứ đều mơ hồ, mờ ảo. Phía trên cao còn có thể thấy rõ hơn một chút, trừ các khối đá nhô ra thì không thấy bất kỳ màu xanh nào của thực vật. Điều này làm cho người ta có cảm giác toàn bộ hạp cốc là một nơi hoang vu đỏ thẫm.
Tất nhiên nhìn không rõ phía dưới thì cũng không biết hạp cốc có cái gì, Thẩm Thạch tập trung nhìn kỹ mảnh lờ mờ phía dưới rồi nhìn phía đối diện hạp cốc, cách xa hạp cốc là một thảo nguyên hoang sơ tối tăm mờ mịt, cố gắng nhìn xa hơn nữa thì không thấy gì.
Sau một lát trầm ngâm, Thẩm Thạch quyết định không đi về phía trước nữa, từ kinh nghiệm nhiều lần đi thám hiểm du lịch, hắn biết rõ cảnh đêm hoang dã nguy hiểm hơn nhiều so với ban ngày, điều này càng được chứng thực trong ngày đầu tiên hắn tiến vào bí cảnh, sự nguy hiểm ở thôn trang đổ nát tĩnh mịch hắn đã từng nếm qua.
Phía dưới hạp cốc có nhiều khối đá lớn nhô ra, là nơi an toàn để tránh gió, có điều Thẩm Thạch không có ý định đi xuống, hắn gọi Tiểu Hắc rồi cả hai quay ngược trở lại, đi dọc theo hạp cốc, tăng thêm khoảng cách giữa mình với nơi đó thêm một chút. Có điều vùng hoang dã này thực sự quá vắng vẻ, một gốc cấy lớn cũng không có, cuối cùng Thẩm Thạch đành mang Tiểu Hắc đến một chỗ cách rìa hạp cốc khoảng mười trượng, tìm một khối đá lớn ngồi xuống, hắn quyết định ở đây vượt qua đêm này.
"Này, tối nay ngươi ngủ ít thôi, đừng ngủ say quá đó." Thẩm Thạch nhìn Tiểu Hắc nằm sấp dưới chân mình, nói: "Nơi này rất nguy hiểm, có động tĩnh gì ngươi gọi ta và chạy nhanh một chút biết không?"
Tiểu Hắc nhìn bầu trời tối dần, miệng lẩm bẩm hai tiếng rồi tiến sát bên người Thẩm Thạch thêm một chút, đầu tựa lên đùi hắn, mắt nhắm lại, không nói tiếng nào đi vào giấc ngủ, bộ dạng tỏ ra không thèm để ý đến Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch liếc mắt, lắc đầu không để ý đến nó nữa, nhìn thoáng qua xung quanh rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Màn đêm kéo xuống rất nhanh trên vùng đồng cỏ hoang vu, bóng tối từ bốn phương tám hướng lao tới, nuốt trọn thân ảnh một người một heo vào lòng, đồng thời cũng che khuất hạp cốc sâu rộng phía trước.
Trong bóng tối, có cảm giác như hạp cốc kia đã biến mất, giữa lúc bóng tối đang yên tĩnh ôm ấp vùng đồng cỏ hoang vu thì đột nhiên không biết từ đâu, từ sâu trong mảnh hắc ám truyền ra âm thanh:
"A... A... A..."
Âm thanh bén nhọn, cao vút, nghe như là tiếng la khóc thê lương từ cõi lòng nữ tử, sâu trong bóng tối, tiếng la chậm rãi, nhẹ nhàng vang vọng khắp nơi...
==
Vì túi nhỏ, vung đao hạ sát
Đêm hạp cốc, tiếng thét thê lương.
← Ch. 456 | Ch. 458 → |