← Ch.566 | Ch.568 → |
Hoàng Minh bình tĩnh nói, nữ quỷ áo trắng ngoại trừ việc thân thể khẽ run lên thì cũng không có phản ứng mãnh liệt nào, ngược lại Thẩm Thạch đang đứng bên cạnh trong lòng khẽ đọng, ánh mắt hắn rơi lên thân thể của bóng trắng có mái tóc đen che mặt kia, trong lòng dâng lên một chút bất an.
Nghĩ lại thì từ khi tiến vào Yêu Tộc Địa Cung, trên đường gặp nhiều hung hiểm, nhờ việc phát hiện ra đại đa số quỷ vật Vong Linh tựa hồ như hét sức e ngại Bạch Ảnh cho nên hắn mới có thể may măn qua cửa. Bằng không nếu chỉ có một mình giữa vòng vây quỷ vật thì Thẩm Thạch thật sự không nắm chắc có thể tìm ra được sự sống trong cái chết.
Chỉ là lúc này sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện, Thẩm Thạch trong tâm ngoài khiếp sợ ra còn có nghi hoặc, xác thực dọc đường mình đi sát sau lưng Bạch Ảnh, mặc dù là do những quỷ vật Vong Linh kia nhưng Bạch Ảnh từ đầu tới đuôi cũng không hề có dấu hiệu áp bách cưỡng chế hắn cũng không dùng ám hiệu nào. Thật ra mà nói nếu nữ quỷ áo trắng này lộ ra vẻ cưỡng ép hắn, tuy chẳng phải là đối thủ của nàng nhưng Thẩm Thạch cũng không chịu thành thật đi tới cùng như vậy.
Người quỷ khác đường, trong mê cung nguy hiêm này chắc chỉ có kẻ đần mới có thể tin một con quỷ vật.
Bất quá lúc này nghĩ lại thì chính mình tựa hồ vãn bị Bạch Ảnh tác động, vô thanh vô tức đưa hắn tới Yêu Hoàng điện ở sâu trong mê cung này. Thế nhưng Thẩm Thạch cũng không biết áo trắng nữ quỷ có dụng ý gì, hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không phát hiện ra trên mình có thứ gì đó hấp dẫn quỷ vật cường đại như vậy. Đương niên Lục Tiên Cổ Kiếm hay Âm Dương Chú tuy lợi hại nhưng lại được giấu rất tốt cho nên bị Thẩm Thạch loại bỏ và dường như Bạch Ảnh cũng chưa phát hiện được gì.
Chỉ là khi Hoàng Minh hỏi Bạch Ảnh một câu như vậy, trong lòng Thẩm Thạch cũng nghi vấn trùng trùng, vô thức nhìn về phía Bạch Ảnh, hy vọng có thể từ miệng của nàng biết được nguyên nhân, ngoài ra khi hắn nghe được câu nói cuối cùng của Hoàng Minh, trong lòng đột nhiên phát lạnh.
Cái gì là "vẫn còn muốn ta chết sao"? Ý của những lời này chẳng lẽ là Bạch Ảnh đang suy nghĩ biện pháp hãm hại Hoàng Minh ư? Hơn nữa ... thủ đoạn hãm hại lại có quan hệ với mình?
Trong Yêu Hoàng điện, bầu không khí đột nhiên cứng lại, không có ai mở miệng, trong ba người tựa hồ như chỉ có Hoàng Minh là bình tĩnh nhất, ánh mắt hắn giống y như khi trước, bình thản thong dong nhìn về phía Bạch Ảnh.
So với Bạch Ảnh vốn tạo được cho Thẩm Thạch một loại cảm giác bình thản giờ phút này áo trắng đột nhiên không gió mà bay, tuy không nhìn được sắc mặt của nàng đằng sau mái tóc đen nhưng Thẩm Thạch vẫn cảm thấy nữ quỷ áo trắng thần bí này tựa hồ không còn bình tĩnh nữa.
Nhưng nàng cuối cùng vẫn không nói gì.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hoàng Minh tuy Bạch Ảnh có một chút kích động và quái dị nhưng nàng vẫn không mở miệng, cũng không rời đi, càng không có vẻ gì là chó cùng rứt giậu vì bị người khác nhìn thấu cả, từ đầu đến cuối, nàng vẫn cứ lặng yên đứng tại chỗ.
Thẩm Thạch thậm chí có chút hoài nghi nữ quỷ áo trắng không biết phải nói gì, hơn nữa im lặng trước mặt Hoàng Minh như vậy chẳng khác nào là thừa nhận. Ngoài ra Thẩm Thạch nghĩ nát óc cũng không đoán được trên người mình có gì có thể uy hiếp được lão quái vật Hoàng Minh mà đáng để Bạch Ành khố công dẫn mình tới Yêu Hoàng điện.
Hoàng Minh chờ một lúc vẫn chưa thấy Bạch Ảnh đáp lại, gã nhìn chằm chằm nữ quỷ áo trắng rồi đột nhiên lắc đâu, thở dài một tiếng sau đó khoát tay áo nói: "Được rồi, ngươi cũng đi ra ngoài đi."
Thân thể Bạch Ảnh tựa hồ lại run lên một cái, một lát sau thân thể của nàng chậm rãi di chuyển, cách mặt đất hơn một xích, sau đó trôi về phía cửa Yêu Hoàng điện, trong quá trình này, nàng vẫn giữ vẻ trầm mặc quái dị.
Thẩm Thạch không rõ quan hệ quỷ dị giữa hai người cho nên đứng ở một bên mà không biết nói gì cho phải còn Hoàng Minh thì vẫn quay lưng về phía hắn, cho tới khi thân ảnh màu trắng bay ra khỏi Yêu Hoàng điện, lại thêm một lát nữa gã mới chậm rãi quay người liếc nhìn Thẩm Thạch.
Gã phảng phất thấy được nội tâm của Thẩm Thạch thản nhiên nói: "Làm sao vậy, trong lòng muốn hỏi vì sao ta biết nàng muốn hại ta mà ta lại buông tha cho nàng ư?"
Thẩm Thạch im lặng một lát rồi gật đầu, chẳng biết vì sao hắn cảm thấy trên mình Hoàng Minh có lực lượng quỷ dị tựa hồ có thể thấu hiểu nhân tâm
Hoàng Minh mỉm cười, thần sắc bình thản, không bi thương oán hận, cũng không vui mừng sung sướng, sau đó tựa như đã quên câu mới hỏi, nói với Thẩm Thạch:
"Đúng rồi, người biết Già La Diệp không?"
Trong lòng Thẩm Thạch chấn động, lập tức hiểu được đoạn đối thoại kế tiếp có thể cực kỳ quan trọng đối với mình, đặc biệt là đối với Chung Thnh Lộ vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Già La diệp – cái tên này hắn chưa từng nghe nói qua, cho dù hắn đã đọc qua vô số cổ thư cũng không thây ghi lại. Chỉ là từ ngữ khí của Cẩu Đầu Nhân lúc nãy thì thứ này e rằng có công dụng vô cùng quan trọng, đặc biệt là đối với Hoàng Minh chỉ là quá trình ăn thật sự khiến người ta không thể tiếp nhận.
Hắn hít một hơi thật sâu lắc đầu trầm giọng nói: "Tiền bối, ta chưa từng nghe nói qua Già La Diệp, hơn nữa nàng..." Thẩm Thạch chỉ tay vào Chung Thanh Lộ nói "Ta tu đạo cùng nàng từ nhỏ, chưa từng nghe nói tới việc trên người nàng có kỳ vật bực này, có phải các ngươi nhầm rồi không?"
Hoàng Minh thản nhiên đáp: "Con chó kia tuy tính tình không khiến người khác ưa thích nhưng mũi thì thính vô cùng được xưng là Thiên Hạ Vô Song cũng không ngoa." Dừng một chút hắn lại nói: "Bất quá thứ này chưa từng có trong Hồng Môn thế giới, lại có thể xuất hiện trên cơ thể cô nương này cũng khiến cho người khác bất ngờ"
Thẩm Thạch vẫn không chịu tin vội la lên: "Tiền bối ngươi cũng nói vật kia chưa từng có trong Hồng Mông thế giới, dĩ nhiên là sai.." Lời nói được một nửa bỗng nhiên thanh âm của Thẩm Thạch bắt đầu nhỏ dần. Đồ vật chưa từng có trong Hồng Mông thế giới, Chung Thanh Lộ hiển nhiên là không có được nhưng không lâu trước không phải bọn họ đã có một cuộc hành trình vào Vấn Thiên bí cảnh quỷ dị thần bí sao?
Cái chỗ tựa như không gì không có, bí cảnh khắp nơi toàn là cơ duyên trong truyền thuyết đó ư?
Hoàng Minh tựa cười mà không phải cười nhìn hắn đột nhiên cất tay, Thẩm Thạch kinh hãi nhưng hắn còn không kịp phản ứng đã cảm thấy sau lưng có một cơn gió quét qua, thân thể Chung Thanh Lộ đột nhiên trôi nổi trên không trung.
Thẩm Thạch chấn động, vội vã lao tới nhưng vừa mới bước chân thì hắn đã cảm thấy hoa mắt, thân thể Chung Thanh Lộ như một mũi bên bắn ra ngoài, sau đó dừng trước mặt Hoàng Mình, lơ lửng treo bên cạnh tay hắn.
Mái tóc nàng tung bay.
Lông mi nàng khẽ run lên, tựa hồ như trong cơn mê ngủ cũng cảm giác được đau đớn.
Sau một khắc, trong ánh mắt kinh hãi của Thẩm Thạch, mục quang đen tối của Hoàng Minh đã rơi vào thân thể nữ tử trẻ tuổi này, quan sát thật kỹ.
==
Trong cả Hồng Mông giới
Già La Diệp chưa nghe
Thanh Lộ được xem tới
Thẩm Thạch khó bao che.
← Ch. 566 | Ch. 568 → |