← Ch.831 | Ch.833 → |
Trái tim đó gần như trước mắt, hơn nữa còn mang theo một cỗ lực lượng khó hiểu đang dần thức tỉnh, cả trái tim vốn dĩ mang bộ dáng suy bại lại đột nhiên dâng lên vô số Huyết Khí, hơi nóng kịch liệt bốc lên ngập trời. Tuy nhiên hung uy chỉ ở bên ngoài, ở trung tâm của chuôi cổ kiếm vẫn giữ dáng vẻ trầm mặc không hề sứt mẻ, mà tất cả Huyết Khí cũng chỉ vờn chung quanh chuôi cổ kiếm mà không thể đến gần
Thẩm Thạch lạnh lùng nhìn một màn này, không nói gì thêm, thân thể của hắn run khẽ, nhưng không còn vì sợ hãi mà bởi vì từ trán của hắn đang có một cỗ lực lường cường đại từ huyệt Linh Khiếu không ngừng tràn ra, lan đi khắp cơ thể hắn, dường như sau một phút nữa sẽ nứt thể mà ra.
Đó là lực lượng bắt nguồn từ cổ kiếm Lục Tiên.
Cùng lúc đó, cặp mắt đỏ cực lớn trên bầu trời dường như nhận ra chút dị thường, thanh âm bỗng trầm xuống quát:
"Ngươi đã biết tên của ta tại sao lại không quỳ lạy, lại còn không nghe lời ta nói,lấy thanh kiếm kia ra?"
Thẩm Thạch mặt không biểu tình, nhắm mắt trầm tư một lát lại lập tức mở hai mắt ra, hai tròng mắt phiếm hồng cất bước thẳng về phía trước. Vài bước chân liền đứng trước trái tim cực lớn, chuôi cổ kiếm đâm vào nơi sâu nhất của trái tim giống như đúc ngoại hình của cổ kiếm Lục Tiên, chỉ còn cách hắn một khoảng nhỏ.
"Rút"
Thanh âm sau lưng hắn chợt trở nên nhu hòa, dường như tràn đầy chờ mong, Huyết khí vốn đang bốc lên kịch liệt cũng trở nên yên tĩnh chốc lát.
Khóe miệng Thẩm Thạch khẽ nhăn một cái, sắc mặt nhàn nhạt đưa bàn tay của mình tới cầm lấy chuôi của cổ kiếm.
&&
"Oành"
Phảng phất trong đêm tối vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, Cửu Thiên Lôi Động, Phong Vân hội tụ, Thẩm Thạch cảm thấy thân thể mình chấn động, giống như lá rụng trong gió liên tục run rẩy, cổ lực lượng vốn đang sục sôi trong người như tìm được đường đi lập tức từ bàn tay của hắn phun ra, kể cả linh khiếu ẩn nấp giữa trán của hư cảnh cổ kiếm Lục Tiên giờ phút này cũng bay ra ngoài, toàn bộ lực lượng khổng lồ đều rót vào chuôi kiếm đang cắm vào trái tim cực lớn bên trong cổ kiếm.
"Tạch tạch tạch két ..." một tiếng trầm thấp đột ngột vang lên, truyền ra từ chuôi đến thân cổ kiếm như tiếng thống khổ rên rỉ, lại như vui mừng điên cuồng gào thét, cổ kiếm rung rẩy, ngay sau đó một ánh sáng màu trắng mang theo chút lam nhạt giống như trên bầu trời trong suốt phản phất sắc quang mang, từ chuôi cổ kiếm bắn ra.
Khí tức cổ xưa chậm rãi bay lên, Huyết Khí chung quanh lập tức tán loạn, dường như không thể ngăn cản nổi cỗ quang mang trước mắt.
Đột nhiên giữa không trung vang lên tiếng hô kinh sợ mang theo phẫn nộ, rống lên: "Đây là cái gì.."
Thẩm Thạch không hề để ý tới cái gì mà thần chi đồ vật, hắn chỉ chăm chú nắm lấy chuôi cổ kiếm đang phát ra ánh sáng rực rỡ, một tay nắm không hết liền dùng cả hai tay để nắm lấy, trên tế đàn nổi lên từng trận gió lớn thổi vạt áo hắn bay múa phần phật, thân thể lung lay như muốn ngã xuống. Nhưng tay của hắn lại vô cùng ổn định nắm chặt lấy chuôi kiếm, đột nhiên hắn gầm nhẹ môt tiếng sau đó dùng lực vặn vẹo. Mũi kiếm cổ xưa bên trong trái tim vậy mà chậm chạp chuyển động, nơi nó đi qua huyết nhục tan rã, Huyết Khí tan tác.
"A..." cự nhãn trên bầu trời phát ra âm thanh gào thét thê lương, Hắc Ám cùng với Huyết Khí đỏ thẫm đánh về phía sau lưng Thẩm Thạch, nhưng vừa mới đến phía sau hắn ba thước liền tiêu tán giống như sương mù gặp ánh mặt trời. Từ cổ kiếm thượng truyền truyền ra cỗ lực lượng cường đại cổ xưa đem Thẩm Thạch vây vào bên trong, sau đó mượn cánh tay Thẩm Thạch điều khiển mũi kiếm rạch một đường ngang, một kiếm cắt ra, thời điểm mũi kiếm nhìn thấy ánh mặt trời thì cả trái tim bẩn đương nhiên bị cắt thành 2 nửa.
Không như trong tưởng tượng sẽ có cảnh máu chảy như suối, hết thảy đều giống như thời gian đọng lại, Huyết Khí cùng bóng đen Hắc Ám trên không trung đông cứng trong chốc lát liền chậm rãi tiêu tán. Trái tim đột nhiên khôi phục lại bộ dáng khô bại lúc đầu, không còn chút sinh khí cùng Huyết Khí nào, giống như Phi Hồng Giới bị Âm Sát chi khí hành hạ vạn năm nhuốm màu bụi bặm.
Huyết nhục khô khốc bỗng nhiên "Đùng" một tiếng ngã trên mặt đất tế đàn ngay lập tức nát bấy thành bụi.
Gió ngừng thổi ...
Mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Thẩm Thạch xoay người, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa không trung cặp mắt Hồng sắc cực lớn vẫn còn đó chỉ là mơ hồ hơn, rất nhiều chỗ đã bắt đầu tiêu tán,còn sót lại hai khỏa đỏ thẩm trong hốc mắt đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch.
"Vì cái gì?" Thanh âm trên không trung đã không còn giọng điệu uy nghiêm cao cao tại thượng mà mang theo nhiều sự hoài nghi, dường như với nó lúc này sinh tử không còn quá quan trọng, nghi hoặc hỏi ngược lại Thẩm Thạch.
"Không tại sao".Thẩm Thạch tay cầm thanh cổ kiếm, trên mặt lộ ra thần sắc mệt mỏi, đáp lại " Ta chỉ là nghĩ, mặc kệ ngươi là ai, ta cũng không muốn phải làm nô tài"
Thanh âm kia đột nhiên cao hơn, giống như đang gào thét, quát: "Ta chính là thần chi"
Thẩm thạch lẳng lặng nhìn hắn, âm thanh trầm thấp: "Vậy thì thế nào?"
Cự nhãn kia dõi theo hắn, quát lên: "Thân thể con sâu cái kiến, ngươi dám ..."
"Keng!" Một tiếng giòn vang, Thẩm Thạch vậy mà giơ kiếm lên chỉ thẳng vào cự nhãn trên bầu trời, cũng ngay lúc đó thất khiếu trên mặt hắn đồng loạt chảy ra máu, toàn bộ thân hình run rẩy kịch liệt, bộ dạng giống như không thể chống đỡ nổi. Nhưng hắn vẫn cười, nói khẽ:
"Con sâu cái kiến thì sao, coi như là con sâu cái kiến thì Nhân tộc chúng ta cũng sẽ tuyệt đối không chấp nhận một vị thần ở đâu chạy đến ngồi trên đầu mình làm mưa làm gió, còn mang vẻ mặt ban ân huệ, bộ dạng này ..." Hắn thống khổ ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, lại không dừng lời mà còn khàn giọng quát to:
"Tổ sư nhà ngươi."
Mắng xong, hắn cố hết sức xoay người lại, giơ cổ kiếm lên cao, giống như một lão tiều phu tuổi già sức yếu đang cố sức nâng một cây búa nặng, mang theo tia hung ác mà hung hăng bổ xuống
Mũi cổ kiếm bổ vào một bên của trái tim, lập tức quang mang đầy trời, kèm theo đó là một tiếng kêu rên vô cùng thống khổ, một nửa trái tim tan thành mây khói, cùng lúc đó cự nhãn giữa không trung lập tức trở nên ảm đạm hơn, trong nháy mắt liền biến thành Hắc Ám rồi tiêu tán không còn chút gì.
Thẩm Thạch cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người đổ ập về phía trước, Hắc Ám từ bốn phương tám hướng lao đến bao phủ toàn bộ ánh sáng ở nơi này.
***
Thanh Long Sơn mạch cổ xưa tồn tại sừng sững tại Thiên Hồng Thành đã từ rất lâu trước kia, dưới lòng đất sâu không lường được ở nơi này chính là cung điện dưới mặt đất của Yêu tộc, toà Yêu Hoàng Điện hùng vĩ lẵng lặng tồn tại qua vô số thời gian cô tịch cùng yên tĩnh giống như đã thuộc về cõi Vĩnh Hằng.
Hoàng Minh lẳng lặng ngồi yên trên tòa bệ đá, ánh mắt rời rạc trống rỗng, giống như đã hòa thành một thể với nơi này, thời gian cô tịch âm trầm khiến người ta không rét mà run tựa như sợ hãi chờ đợi cái chết từ từ.
Nhưng giờ phút này, sau lưng hắn đột ngột truyền đến một tiếng vang quái dị, thân thể Hoàng Minh đột nhiên chấn động, hắn bỗng đứng phắt lên quay đầu nhìn lại, trước mắt hắn ở giữa thạch đài, chiếc quan tài cực lớn đang bị một cỗ lực lượng kì dị đẩy sang một bên.
Không biết vì sao, hắn cũng không nhìn vào chiếc quan tài ngày bình thường vẫn luôn canh giữ cẩn thận mà lại nhìn chằm chằm vào chính giữa bệ đá, vị trí trước kia chiếc quan tài vẫn nằm. Trên bệ đá bằng phẳng đột nhiên xuất hiện cửa động Hắc Ám vô cùng thâm sâu, bên trong đó là một cầu thang xoắn ốc uống lượng xuống phía dưới như đường đi đến Vô Tận Thâm Uyên, giống như là ác ma đang nhìn hắn rồi mở miệng cười lớn.
Sắc mặt Hoàng Minh trở nên trắng bệch nhưng lại không có chút ý tứ trốn tránh nào, có lẽ trong lòng của hắn Tử Vong vốn dĩ không còn là điều đáng sợ nhất. Hắn chậm rãi đi thẳng tới biên giới huyệt động Hắc Ám rồi nhìn sâu vào bên trong.
Một phút này trong mắt hắn dường như hiện lên vô số tình cảnh, như dấu vết trăm ngàn vạn năm tế nguyệt tan thương phút chốc hiện ra.
Trước mặt hắn, huyệt động Hắc Ám phát ra tiếng động rầm rĩ cực lớn, như đang lăn lộn, gầm thét ....
← Ch. 831 | Ch. 833 → |