Vay nóng Homecredit

Truyện:Mãng Hoang Kỷ - Chương 0047

Mãng Hoang Kỷ
Trọn bộ 1832 chương
Chương 0047: Sập tường thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-1832)

Siêu sale Lazada


"Đi!"

Ba người nhóm Kỷ Ninh cưỡi Hắc Giảo thú nhanh chóng rời khỏi bộ lạc Hắc Nha tiến vào núi rừng phía xa xa.

"Thủ lĩnh?"

"Bọn họ đi đâu vậy?" Một tộc nhân ra tới cửa hỏi theo. Còn Hắc Nha nhìn theo bóng dáng đang khuất dần sau núi rừng xa xa thì lắc đầu nói. "Không biết." Chỉ thấy trong mắt hắn tràn đầy khát vọng...Hắn hiểu được, vị công tử Kỷ tộc này nhất định là đi tới bộ lạc Giang Biên để báo thù cho con gái của hắn.

Thế nhưng với địa vị của bộ lạc Giang Biên, vị công tử này liệu có thể báo thù không?

"Cho dù công tử Kỷ Ninh không báo được thù thì phụ thân hắn là Tích Thủy Kiếm Kỷ Nhất Xuyên vẫn có thể." Trong lòng Hắc Nha tràn ngập nỗi oán hận. Hắn thật sự rất hận Giang Hòa, chỉ là thực lực không đủ nên không thể làm gì hơn.

...

Khoảng cách từ bộ lạc Hắc Nha đến bộ lạc Giang Biên tầm mấy trăm dặm. Dù có trèo đèo lội suối đi ngày đêm thì cũng phải đến lúc mặt trời mọc hôm sau mới có thể đến bộ lạc Giang Biên.

Từng bộ lạc đều có lãnh thổ riêng.

Một bộ lạc cực lớn, có tới năm vạn người thì địa bàn sinh hoạt...cũng là một thành thị rồi.

"Có một đám người tới."

"Được, đi qua đi."

"Đi qua."

Ở cổng thành có một đội ngũ Giáp vệ kiểm tra từng người vào thành cùng hàng hóa mang theo. Bộ lạc Giang Biên cũng có kẻ địch, nên bọn họ cũng sợ bị kẻ nào đó đem theo các loại vũ khí hạng nặng vào thành.

"Này, ba người các ngươi!" Lập tức có giáp vệ thấy được ba con Hắc Giảo thú đang ở hướng xa xa chạy tới, thấy bọn họ không giảm tốc độ chút nào thì quát. "Mau dừng lại ngay! Kẻ nào tiến tới cửa thành Giang Biên mà không dừng lại là chúng ta sẽ bắn tên." Ở trên tường cổng thành lập tức có một đám cung thủ đã giương cung lên ngắm. Dù có việc gì thì bọn chúng cũng sẽ không nương tay chút nào.

Vèo!

Kỷ Ninh bắn người từ trên lưng Hắc Giảo thú phi thẳng lên trên cổng thành. Một luồng khí vô hình cũng theo người Kỷ Ninh tràn qua làm cho mười mấy tên canh cổng vốn đang đứng trên mặt đất bị nhấc bổng cả người bắn ra khỏi cổng thành.

Trong nháy mắt chỉ thấy có một mình Kỷ Ninh còn đứng ở trên cổng thành.

Cả đám Giáp vệ gác cổng bị ngã xuống, mặt mũi bầm dập, vài tên không may còn bị gãy cả xương. Bất quá dù sao bọn chúng cũng là những chiến sĩ khỏe mạnh, nếu chỉ rơi từ tường thành xuống thì cũng không bị thương, chỉ là lần này trở tay không kịp nên mới ăn chút quả đắng.

"Tại sao có thể như vậy."

"Hắn, hắn..."

Cả đám Giáp vệ ngây ngốc nhìn Kỷ Ninh đang đứng trên cổng thành thì sực nhớ ra tay mình đang trống không liền vội vàng nhặt cung tiễn lên.

Kỷ Ninh đứng ở trên cổng thành, hướng về phía trong thành gầm lên. "Giang Hòa, đi ra đây cho ta!"

"Giang Hòa, đi ra đây cho ta!""Giang Hòa, đi ra đây cho ta!""Giang Hòa, đi ra đây cho ta!"...Tựa như âm thanh của Thần Ma, tiếng hét lên vang vọng bốn phía như tiếng sấm rền. Những tên Giáp vệ đứng cùng đám người ở xung quanh nghe thấy thì đau nhức vội bịt chặt lỗ tai lại, thậm chí có cả một đám người vội cắm đầu cắm cổ chạy.

Tiếng hét đầy giận dữ truyền tới từng ngóc ngách ở toàn bộ Giang Biên thành.

Kỷ Ninh mang vẻ mặt lạnh lùng dậm mạnh chân một nhát. Tiếng nổ ầm ầm vang lên!

"Ruỳnh!" Bức tường thành dày cỡ sáu bảy trượng rắn chắc đến cỡ nào vậy mà bị Kỷ Ninh đạp cho một nhát là rung động lắc lư. Từng khoảng trên tường hiện ra đường rạn nứt cực lớn, thậm chí cả ở dưới chân tường cũng hở toác ra. Một cước này làm cho mặt đất xung quanh như nước hồ rung động lắc lư theo. Những tên Giáp vệ gác cửa kia thì sợ hại vội lùi về sau.

"Ruỳnh!" Kỷ Ninh lại dậm nhát nữa!

Mặt đất xung quanh lại tiếp tục chấn động, tường thành xuất hiện những vết nứt lớn hơn, đá vụn bắt đầu rơi xuống. Thậm chỉ cổng thành cũng bắt đầu lắc lư như muốn sắp đổ tới nơi.

"Ruỳnh!" Kỷ Ninh dậm nhát cuối!

Ầm ầm...

Tường thành rạn nứt khắp nơi cuối cùng cũng đổ ầm ầm xuống, lượng lớn đá vụn bay tán loạn. Trong nháy mắt ở cổng thành chỉ còn lại một vùng phế tính. Cổng thành cao lớn đổ ầm xuống đất. Nhìn thấy một vùng phế tích này thì đám Giáp vệ sợ tới xanh mặt.

"Trời?"

"Đó là cổng thành đó."

Cả đám người không thể tin nổi. Cổng chính của một tòa thành đều là nơi vững chắc nhất, kẻ địch dùng búa ngàn cân đập vào thì mới may ra phá vỡ được cổng thành nhưng tường thành thì vẫn không thể nào suy suyển được. Tường thành vững chắc liền mạch này dù dùng dao chém vào cũng chỉ để lại chút dấu vết mà thôi.

Ba dậm sập tường thành?

Vèo! Vèo!

Thu Diệp cùng Mạc Ô cưỡi Hắc Giảo thú nhanh chóng tiến đến đám phế tích tường thành, Kỷ Ninh cũng đã rơi xuống.

...

Giang Tam Tứ đang ngồi khoanh chân ở trong tĩnh thất(phòng yên tĩnh). Ở trong tĩnh thất có thể ngửi được thoang thoảng đàn hương.

Hắn chính là tộc trưởng của bộ lạc Giang Biên, cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy ở lãnh địa của Kỷ tộc ngũ phủ.

"Giang Hòa, đi ra đây cho ta!" Đột nhiên có một tiếng thét vọng lại.

"Hả?" Giang Tam Tử trợn mắt.

Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!

Đột nhiên nghe thấy ba tiếng nổ làm cho sắc mặt Giang Tam Tứ biến đổi. Lúc này cả người hóa thành một đường sáng nhanh chóng bay ra ngoài.

Chỉ một lát sau.

Với thực lực của Tiên Thiên sinh linh, Giang Tam Tứ cũng đã chạy tới cổng thành nơi phát ra tiếng nổ kia. Vừa nhìn thấy một đống hoang tàn ở nơi vốn trước kia là cổng thành thì con mắt Giang Tam Tử đỏ sựng lên! Dám phá hủy cổng thành à! Đây quả thực là hành vi không để bộ lạc Giang Biên có chút mặt mũi nào.

"Ngươi là Giang Tam Tứ?" Kỷ Ninh đứng trên đám phế tích quát thẳng vào mặt lão giả vừa xuất hiện. Cả bộ lạc Giang Biên có hai Tiên Thiên sinh linh, một nam một nữ, nam đương nhiên là Giang Tam Tứ rồi.

Lão giả tóc đen nhìn Kỷ Ninh thì hiện lên vẻ khó coi. "Mặc kệ ngươi là ai, nhưng ngươi cũng không thể chà đạp lên thể diện của Kỷ tộc ta." Nói xong trong tay hắn liền xuất hiện một dây xích màu tím, quăng thẳng về hướng Kỷ Ninh. Không thể nghi ngờ với khí thế kiêu ngạo này thì Kỷ Ninh đúng là kẻ khởi xướng.

Vèo!

Kỷ Ninh lập tức vọt mạnh tới phía trước giống như một con đại bàng đang gào thét bay đi, nhanh đến mức đáng sợ.

Bùm! Kỷ Ninh đá thẳng một cước vào trước ngực lão giả, làm cho cả người lão giả bay thẳng ra đằng sau cày nát cả đám đất đá ở dưới thành một rãnh sâu. Lão giả tóc đen lập tức nhảy ra che ngực, khóe miệng có vết máu, mang vẻ mặt kinh hãi nhìn Kỷ Ninh. "Ngươi, ngươi rốt cục là ai?"

Sao lại có kẻ nhanh như vậy được. Dù cho hắn có dùng pháp bảo thì cũng không thể công kích được Kỷ Ninh lại bị Kỷ Ninh đạp lại cho. May mắn là hắn có chân nguyên Tiên Thiên hộ thể.

"Hừ." Kỷ Ninh cười lanh. "Gọi tên Giang Hòa ra đây."

Xoạt!

Một bóng người màu hồng xuất hiện, là một lão bà bà tóc trắng mặc áo đỏ. Lão thái bà này vừa xuất hiện thì đỡ lấy Giang Tam Tứ. "Tam Tứ, không sao chứ?"

"Coi chừng, hắn rất lợi hại." Giang Tam Tứ nói thấp giọng.

Lão bà bà tóc trắng áo đỏ nhìn Kỷ Ninh, quát. "Không biết rốt cuộc thì bộ lạc Giang Biên đã đắc tội gì với ngươi. Còn nữa, ngươi rốt cuộc là ai? Dám phá hủy cả cổng thành của chúng ta mà ngay đến cái tên cũng không dám nói ra à!"

Kỷ Ninh lạnh lùng nói. "Kỷ tộc! Kỷ Ninh!"

"Kỷ Ninh?" Lão bà bà nghi hoặc nói.

"Kỷ Ninh?" Giang Tam Tứ nghe thấy thế thì kinh hãi liền quay sang nói nhỏ với lão bà bà. "Tuyết cô, kẻ được định là người kế nhiệm chức Phủ chủ tên là Kỷ Ninh. Nhưng hắn hiện tại mới có mười một tuổi. Làm sao có thể..."

"Phủ chủ của Kỷ tộc Tây phủ?" Tuyết cô kinh hãi.

Tuy bọn họ cũng khiếp sợ một kẻ mới mười một tuổi đã đạt Tiên Thiên sinh linh, nhưng thân phận của Kỷ Ninh mới là thứ làm cho bọn họ khiếp sợ nhất...người kế nhiệm chức Phủ chủ của Kỷ tộc Tây phủ! Đạt Tiên Thiên sinh linh trước hai mươi tuổi cũng là chuyện thường xảy ra. Trong Kỷ tộc Tây đã có vài người rồi, như Kỷ Liệt lúc trước còn trông mong đào tạo ba thiếu niên ở bộ lạc hắn có thể đạt Tiên Thiên trước mười sáu tuổi đó. Nếu như Kỷ Ninh tu luyện loại pháp môn Thần Ma luyện thể khác thì có khi đã đạt Tiên Thiên sinh linh từ lúc còn là con nít rồi.

Nếu tính thêm những bộ lạc khác nữa thì lại càng có nhiều thiên tài hơn.

Cũng không thiếu những kẻ trước hai mươi tuổi đạt Tiên Thiên, Giang Tam Tứ cũng là người như thế! Có điều những bộ lạc này cũng không có được những tuyệt học đủ mức lợi hại, tu luyện càng gần tới mức hậu kỳ thì tiền lực càng không thể nào theo kịp được Kỷ tộc!

"Kỷ tộc Tây phủ?" Tuyết cô nhìn thiếu niên trước mặt. Bộ lạc Giang Biên bọn họ cũng chỉ là một bộ lạc ở trong địa bàn của Kỷ tộc Tây phủ, phải chịu sự quản lý của đối phương!

Phủ chủ của Kỷ tộc Tây phủ muốn giải quyết bộ lạc Giang Biên cũng chỉ là chuyện đơn giản.

"Công tử!" Bỗng nhiên có tiếng cất lên.

Chỉ thấy hơn trăm tên Hắc Giáp Vệ xuất hiện ở xa xa. Đám bọn họ vừa nhìn thấy Kỷ Ninh đứng trên đám phế tích thì liền vội quỳ xuống cung kính hô lên. "Công tử!"

"Đứng dậy." Kỷ Ninh thấy thế thì mở miệng. Ở những bộ lạc cực lớn, Kỷ tộc đều sẽ bố trí một đội trăm người Hắc Giáp Vệ ở đó giám sát.

"Vâng."

Đám Hắc Giáp Vệ liền chạy tới đứng bốn phía xung quanh Kỷ Ninh.

"Công tử Kỷ Ninh." Lão thái bà Tuyết cô hơi cúi người. "Giang Hòa đã chọc giận công tử thì bộ lạc Giang Biên ta dĩ nhiên cũng sẽ không thiên vị. Tam Tứ, còn không lôi cổ tên Giang Hòa mang ngay ra đây."

"Ừ." Lão giả tóc đen Giang Tam Tứ liền rời đi.

Nếu chỉ có một tên Tiên Thiên sinh linh thì bộ lạc Giang Biên bọn hắn cũng sẽ không cúi đầu đâu! Kể cả là Tiên Thiên sinh linh ở Kỷ tộc thì cũng không thể đại diện cho cái gì cả. Dù sao thì không có quy củ thì làm sao có thể thành khuôn phép được, Kỷ tộc cũng không thể làm ẩu. Nếu không nhiều bộ lạc như vậy làm sao có thể an tâm thần phục? Nếu như chỉ là một Tiên Thiên sinh linh bình thường thì sẽ không thể nào hủy diệt được một bộ lạc cực lớn như vậy đâu.

Thế nhưng người này là chính là Phủ chủ! Vậy thì không thể đối xử như lúc trước được.

...

"Luyện cho ta!"

Giang Hòa là một kẻ có nước da trắng nõn, bộ dạng có chút khôi ngô tươi trẻ. Chỉ là trong mắt của hắn bây giờ đang đầy sự ác độc, lúc này hắn đang cầm một cây roi nhìn vào một đứa bé. Đứa bé cầm trên tay thanh kiếm ngắn để luyện tập kiếm pháp. "Dù cánh tay bị tê nhức cũng phải chịu khó luyện cho ta. Ngươi là tộc trưởng tương lại của bộ lạc Giang Biên đó!"

"Vâng thưa phụ thân." Đứa bé cũng cắn răng luyện tập. Nó không dám dừng lại, ngừng là bị ăn đánh ngay.

Bỗng nhiên...

"Giang Hòa, đi ra đây cho ta." Một âm thành gào thét truyền tới.

Sắc mặt Giang Hòa biến đổi. "Kẻ nào mà dám làm càn. Ở Giang Biên thành mà cũng có kẻ làm càn như vậy thì người tới chắc chắn không tầm thường."

Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!

Ba âm thanh tường thành đổ xuống giống như ba nhát đánh vào tim hắn, làm cho Giang Hòa có chút hoảng hốt. "Rốt cuộc là ai. Rốt cuộc là ai tìm ta?" Bất chất mọi thứ, Giang Hòa liền chạy ra bên ngoài.

"Hòa, có chuyện gì xảy ra vậy?" Trong phủ đầy sự hỗn loạn, phu nhân của hắn cũng rất kinh hoảng, một vài nữ nhân của hắn cũng có vẻ lo lắng đấy nhưng thật ra lại có chút vui mừng đan xen.

"Đi, ra ngoài xem xem." Giang Hòa đi ra ngoài.

Vừa bước tới cửa phủ.

Một bóng đen từ xa xa nhào tới, xuất hiện trước mặt Giang Hòa. Giang Hòa nhìn thấy thì kinh hãi. "Tộc trưởng." Chỉ thấy người này mang vẻ mặt khó coi, trên miệng còn lưu lại vết máu, cả người bẩn thỉu. Lão giả tóc đen Giang Tam Tứ lạnh lùng nhìn hắn. "Là chuyện tốt ngươi gây ra đó." Nói xong lập tức túm cổ Giang Hoa giống như xách một con gà kéo đi.

Vèo! Cả hai người hóa thành đường sáng bay hướng về chỗ cổng thành.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1832)