Vay nóng Tinvay

Truyện:Mãng Hoang Kỷ - Chương 0222

Mãng Hoang Kỷ
Trọn bộ 1832 chương
Chương 0222: Tàn Nguyệt chân nhân thần bí
0.00
(0 votes)


Chương (1-1832)

Siêu sale Shopee


"Vi nhi?" Ở trong cung điện của mình, lão già Tàn Nguyệt chân nhân cũng phải biến đổi sắc mặt. Không hiểu sao con gái mình lại bóp nát tín phù mà lão đưa cho, hơn nữa lão còn có thể cảm ứng được rõ ràng là tín phù bị bóp ở trong phủ đệ của 'Ngu Động.

"Sao lại thế, có Ngu Động bảo vệ ở bên rồi cơ mà! Rốt cuộc thì Vi nhi gặp phải chuyện gì mà phải bóp nát tín phù? Nơi này chính là Tàn Nguyệt Sơn của ta đó." Tàn Nguyệt chân nhân không thể tin nổi rằng ở địa bàn của mình mà con gái mình lại có thể gặp nguy hiểm được.

Vèo!

Tàn Nguyệt chân nhân lập tức dậm chân, cả người hóa thành đường sáng đen bay ra khỏi cửa điện, phóng lên cao rồi hóa thành một đường sáng bay về phía phủ đệ của Ngu Động.

Vạn Tượng chân nhân viên mãn tốc độ nhanh tới mức nào? Đám người Kỷ Ninh vừa mới đi ra khỏi chiến thuyền đầu rồng thì Tàn Nguyệt chân nhân đã bay tới.

"Đây là?" Tàn Nguyệt chân nhân đứng ở xa xa nhìn thấy một con thuyền đầu rồng đang lơ lửng trên không. Đặc biệt, sau khi thấy đám người Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc thì lão không khỏi thầm hãi...Chỉ dựa vào kinh nghiệm của lão thì e là những người tu tiên này không hề bình thường chút nào. Không trách tại sao con gái lão lại phải bóp nát tín phù.

"Không biết tại sao các đạo hữu lại đi vào Tàn Nguyệt Sơn của ta." Tàn Nguyệt chân nhân cười vang nói. "Không đi về chỗ của ta mà lại tới chỗ của đồ đệ ta là sao?"

Âm thanh vang vọng khắp vùng trời.

Tàn Nguyệt chân nhân lập tức bay vào trong phủ đệ, đứng trước hai người Ngu Động và Nguyệt Vi. Hai người Ngu Động và Nguyệt Vi cũng phải cung kính lui ra phía sau.

"Bọn họ là ai thế?" Tàn Nguyệt chân nhân truyền âm hỏi.

"Phụ thân, ta chưa bao giờ thấy bọn họ." Nguyệt Vi lập tức truyền âm.

"Sư phụ, ta cũng không hề quen biết với họ." Ngu Động cũng nói.

""Hừ. Nếu không quen biết thì làm sao bọn họ lại tới chỗ này mà không tới chỗ của ta đằng kia." Tàn Nguyệt chân nhân truyền âm trách mắng nhưng Ngu Động cũng chỉ biết ngoan ngoãn nghe mà không dám lên tiếng.

Với vẻ mặt tươi cười, Tàn Nguyệt chân nhân nhìn về phía đám người Kỷ Ninh trên không trung: "Các vị đạo hữu, hình như đệ tử của ta không hề quen biết các vị. Cái mà các vị gọi là 'người quen cũ' là cái gì vậy?"

"Tàn Nguyệt chân nhân." Kỷ Ninh vừa cất bước lên thì cả người đã từ trên cao bay vào trong đình viện. Mộc Tử Sóc, Bạch Thủy Trạch cũng đi theo phía sau Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh nói: "Ta có việc muốn nói với đệ tử Ngu Động của ngươi. Xin Tàn Nguyệt chân nhân và con gái tạm thời lui ra."

Vẻ mặt của Ngu Động biến đổi.

Tàn Nguyệt chân nhân không khỏi kinh ngạc. Khi trước lão cũng chỉ truyền âm nói chuyện với con gái. Vậy mà thiếu niên mặc da thú trước mặt này lại có thể biết họ là một đôi cha con...Hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị.

"Rời đi?" Nguyệt Vi cũng lo lắng. Tâm tư của nàng sớm đã đặt hết lên người Ngu Động. Nàng nhịn không được truyền âm nói. "Phụ thân, người này còn chưa biết là ai. Không thể để cho sư huynh một thân một mình mặt đối mặt với bọn họ được."

"Nữ nhân hướng ngoại." (ý chỉ đẻ ra con gái là chỉ có biết lo cho người ngoài). Tàn Nguyệt chân nhân nhíu mày nhìn con gái của mình.

Ngu Động thì lại lập tức truyền âm nói: "Sư phụ, ta thấy hình như mấy người kia có âm mưu gì đó."

"Cứ để cho sư phụ." Tàn Nguyệt chân nhân truyền âm quát, đồng thời lão cười ha ha nói: "Các vị muốn nói chuyện với một mình đệ tử ta. Nhưng hiện tại ta lại chẳng biết thân phận của các vị. Như vậy có vẻ như các vị đã hơi thất lễ rồi đó?"

Kỷ Ninh đã sớm dùng thần thức bao phủ cả Tàn Nguyệt Sơn cho nên tuy vừa nãy Tàn Nguyệt chân nhân tới rất nhanh nhưng Kỷ Ninh vẫn hoàn toàn có thể giết Ngu Động trong tích tắc...Chỉ là thù của cha mẹ đã làm cho lòng Kỷ Ninh tràn đầy thù hận. Nếu giết đối phương trong tích tắc thì đúng là dễ dàng cho đối phương quá.

Thứ Kỷ Ninh muốn chính là phải cho đối phương ôm đau khổ, hối hận, tuyệt vọng mà chết đi!

Như thế thì mới có thể làm hắn hả dạ được!!!

"Tàn Nguyệt chân nhân." Sắc mặt của Kỷ Ninh trầm xuống. "Ta cũng rất kính trọng ngươi nên mới cho ngươi lùi đi. Sở dĩ ta muốn nói chuyện với đệ tử Ngu Động của ngươi là bởi vì ta đang nghi ngờ hắn có quan hệ với tội phạm quan trọng mà ta đang muốn truy quét."

"Truy quét tội phạm quan trọng?" Tàn Nguyệt chân nhân hơi kinh ngạc.

"Truy quét?"

Nguyệt Vi và Ngu Đồng đều kinh hãi.

Lúc này, Kỷ Ninh vừa lật tay lên thì trong tay đã xuất hiện một khối lệnh bài, trên lệnh bài có chữ Ứng Long.

"Ứng Long Vệ!" Vẻ mặt của Tàn Nguyệt chân nhân trở nên cứng đờ. Lão thừa đủ hiểu việc này phiền toái tới mức nào. Người có thể trở thành Ứng Long Vệ đều là tinh anh trong số những Vạn Tượng chân nhân. Cho dù là lão thì cũng không nắm chắc mười phần đối phó với thiếu niên ở trước mặt này.

Nguyệt Vi hoảng hốt bất an. Với một Tử Phủ tu sĩ như nàng, bất kỳ Ứng Long Vệ nào cũng đều là tồn tại vô cùng mạnh mẽ.

Ngu Động thì lại cực kỳ lo lắng: "Về cơ bản là ta chưa bao giờ trêu chọc Ứng Long Vệ nào. Mấy người kia ta cũng chưa bao giờ gặp qua. Rốt cuộc thì có chuyện gì đây?" Hắn căng thẳng dò xét lại đám người đã bị hắn giết chết. Nhưng Ngu Động nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm giác là mình không hề có sơ hở nào nên cơ bản là không tìm ra nguyên nhân.

"Ta tới Tàn Nguyệt Sơn là để nói chuyện với Ngu Động." Kỷ Ninh lạnh nhạt nói. "Tàn Nguyệt chân nhân. Ngươi muốn nhúng tay cản Ứng Long Vệ phá án sao?"

Vẻ mặt của Tàn Nguyệt chân nhân đông cứng lại.

Hắn không thể nào đỡ nổi tội danh này.

Lúc này Ngu Động mới mở miệng, cung kính nói. "Không biết Ứng Long Vệ đại nhân muốn tìm ta có chuyện gì. Nếu mà hỏi về vấn đề liên quan tới phá án thì cần gì phải mời sư phụ ta tránh đi? Có việc gì cứ hỏi. Ngu Động ta chắc chắn biết gì sẽ nói, không biết sẽ không nói bừa."

Có thể bước từ một kẻ thấp kém tới bây giờ, tâm tư của Ngu Động đều luôn cực kỳ nhạy bén. 'Ứng Long Vệ' ở trước mặt này nhất quyết có vấn đề nên hắn sẽ không thể nào để sư phụ rời đi được...Nếu không có sư phụ ở đây thì e là bản thân sẽ bị đối phương bóp nát mất.

"Đúng vậy. Nếu muốn hỏi thì cứ hỏi luôn đi." Tàn Nguyệt chân nhân liền nói. "Ta cũng sẽ không ngăn cản việc của Ứng Long Vệ..."

Ngu Động lại nói thêm: "Ứng Long Vệ đại nhân cứ yên tâm. Ngu Động ta có thể lập lời thề thiên đạo, sẽ không dám nói sai nửa lời."

Sắc mặt của Kỷ Ninh trầm xuống.

Dù sao Tàn Nguyện chân nhân này cũng đã tới Vạn Tượng viên mãn hơn hai trăm năm. Lão già này cũng đã sắp chết bởi đại nạn rồi. Chính bởi vậy nên Kỷ Ninh cũng không dám khinh thường đối phương chút nào. Cho dù đối phương không có thiên tư như đám 'Đông Nhất', nhưng dù sao cũng đã tu luyện lâu, hiểu biết cũng nhiều nên dĩ nhiên mánh khóe của lão già này cũng sẽ không ít.

Việc mang tên Ngu Động đi trước mặt hắn thật đúng là một việc khó.

Mộc Tử Sóc ở bên cạnh chỉ thẳng vào Tàn Nguyệt chân nhân, tức giận quát: "Tàn Nguyệt. Ứng Long Vệ ta làm việc mà ngươi lại dám đứng đây làm này làm nọ. Ta khuyên ngươi tốt nhất là nên nhanh chóng rời đi! Nếu không...Đừng trách hai huynh đệ ta vô tình!"

"Hai vị." Tàn Nguyệt chân nhân vội mang vẻ mặt tươi cười lấy ramột khối lệnh bài màu đỏ máu. Trên khối lệnh bài này có khắc hai chữ Bắc Sơn. "Đây là lệnh bài của An Thiền Bắc Sơn tộc. Các ngươi có thể không nể mặt mũi của Tuyết Long Sơn nhưng hẳn là cũng phải nể mặt An Thiền Bắc Sơn tộc. Muốn hỏi thì cứ hỏi luôn. Nếu không muốn hỏi tại đây thì mời các vị mau chóng rời đi cho."

"Lệnh bài Bắc Sơn?"

Kỷ Ninh hơi kinh ngạc.

Lệnh bài An Thiền Bắc Sơn tộc không phải là thứ mà người bình thường có thể nắm trong tay. Tới cả lệnh bài mà khi trước Bắc Sơn Bách Vi cho mình cũng chỉ là lệnh bài của phụ thân hắn 'Bắc Sơn Hắc Hổ'. Mà không phải là lệnh bài Bắc Sơn tộc thật sự.

Bản thân là bạn với Bắc Sơn Bách Vi nên cũng biết không ít. Người có thể lấy ra được 'Bắc Sơn huyết lệnh' thì chắc chắn là người đó có liên hệ rất lớn với An Thiền Bắc Sơn tộc.

"Đã lâu lắm rồi, tới tận bây giờ ta mới phải bỏ lệnh bài Bắc Sơn ra lần thứ hai." Tàn Nguyệt chân nhân nhìn về phía đám người Kỷ Ninh. "Lão già như ta cũng không sống được bao lâu nữa nên cũng sẽ lại phải mời Bắc Sơn tộc hỗ trợ thêm."

Nghe thì có vẻ thoải mái.

Nhưng đây đúng là một sự uy hiếp.

Điều này làm cho Nguyệt Vi và Ngu Động đều lộ ra chút vui mừng.

"Sư huynh, làm sao bây giờ?" Mộc Tử Sóc truyền âm nói. "Lão già này có thể bỏ ra lệnh bài Bắc Sơn thì e là cũng khá là có địa vị. Hay là chúng ta tạm thời rời đi...Sau này sẽ tìm cơ hội khác."

"Tàn Nguyệt chân nhân." Trong mắt Kỷ Ninh hiện lên chút tức giận. "Ngươi thật sự muốn vì hắn mà thò đầu ra?"

Tàn Nguyệt chân nhân mỉm cười gật đầu. Lão nhìn ra được tâm tư bên trong của Ứng Long Vệ này. Nên lão tin tưởng rằng đối phương sẽ rời đi ngay.

"Ngươi có thể giữ hắn được tạm thời nhưng ta không tin là ngươi có thể giữ hắn được một đời!" Kỷ Ninh quay đầu nói. "Sư đệ, chúng ta đi."

"Hừ." Mộc Tử Sóc cũng tức giận hừ một tiếng đang chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này.

Vừa mới quay lưng về phía Tàn Nguyệt chân nhân thì trong mắt Kỷ Ninh lóe lên một vẻ hung ác. Đó chính là áp lực đến từ thù hận vô tận. Nhưng Tàn Nguyệt chân nhân, Ngu Động đều không nhìn ra dáng vẻ này của Kỷ Ninh...Bọn chúng vẫn còn đang cảm thấy đắc ý. Thậm chí trên mặt của Tàn Nguyệt chân nhân còn lộ ra vẻ khoái chí.

"Uỳnh."

Trong nháy mắt, thần niệm mạnh mẽ của Kỷ Ninh cuồn cuộn tràn ra như sóng biển mãnh liệt đánh thẳng về phía đám người Tàn Nguyệt chân nhân.

Uỳnh!

Sau một lần va chạm chấn động!

Hám Thần Thuật!

Vì đã gần tới đại nạn, tâm tư trở nên ham muốn hưởng thụ nên đạo tâm của Tàn Nguyệt chân nhân đã sa sút không ít. Nhưng dù sao Tàn Nguyệt chân nhân đã cảm thấy không thể đỡ nổi tam tai cửu kiếp ba trăm năm nên cho dù đạo tâm có sa sút thì cũng là chuyện nhỏ. Chỉ là lúc này, thần niệm của Kỷ Ninh gây ra áp lực ập thẳng vào làm Tàn Nguyệt chân nhân lập tức cảm thấy một trận nổ trong thần hồn của mình.

"Không tốt! Bí thuật thần niệm!" Qua nhiều năm chiến đấu sống chết, năm xưa lại từng vào sinh ra tử cho Bắc Sơn tộc nên đạo tâm của lão cũng khá dầy. Nhưng mọi việc diễn ra bây giờ lại thật sự làm lão ta kinh hãi.

"Tỉnh lại, tỉnh lại cho ta!" Thần hồn của Tàn Nguyệt chân nhân giãy dụa mãnh liệt. Trong ánh mắt lờ mờ của lão vẫn còn hiện lên chút tỉnh táo. "Đao trận!"

Đang lúc lão muốn thi triển ra tuyệt chiêu tung hoành bốn phương của mình là 'Tàn Nguyệt đao trận' thì một đường kiếm quang nhìn như cực kỳ chậm rãi mang theo vẻ đẹp đẽ làm người khác phải run sợ sáng lên.

Kiếm quang tỏa ra ánh sáng ngọc chói mắt!

Trên không trung vừa mới xuất hiện mười sáu thanh đao đen, đang chuẩn bị tập hợp tạo thành trận để ngăn cản thì một đường kiếm quang kia đã chém bay toàn bộ...Rồi tiếp theo nó bay thẳng về phía người Tàn Nguyệt. Tàn Nguyệt cầm trên tay hai thanh đao cong. Nhưng cho dù đã dùng hết sức ra ngăn cản thì vẫn bị đánh bay.

"Xẹt!" Thân thể đứt lìa. Máu tưới phun tung tóe.

Kỷ Ninh xuất hiện ở phía sau người Tàn Nguyệt, trong tay nắm chặt Bắc Minh Kiếm.

Trong nháy mắt vừa rồi.

Hắn đã thi triển ra Hán Thần Thuật! Thi triển thần thông 'Trích Tinh Thủ! Thi triển thần thông Phong Dực độn pháp! Thi triển kiếm thuật chiêu 'Kinh Cức Mật Bố trong Tam Xích Kiếm'!

Chỉ trong nháy mắt, Kỷ Ninh thi triển ra toàn bộ những đòn đánh mạnh nhất của mình!

Bởi vì người này là một lão già sống khá lâu, lại có hoàn cảnh khó đoán...Nên Kỷ Ninh cũng không muốn dây dưa với đối phương. Một khi để lâu, ai cũng sẽ không thể biết kết quả thế nào. Trong cảm giác sâu thẳm của mình, Kỷ Ninh cảm nhận được lão già này là một kẻ rất khó giải quyết! Nhất định phải thừa dịp đối phương đang khinh thường mà giết chết trong nháy mắt.

"Ngươi, ngươi giết." Ngu Động lập tức tỉnh táo lại, vừa nhìn thấy thân xác chia lìa của Tàn Nguyệt chân nhân thì sắc mặt lập tức biến đổi lớn.

Kỷ Ninh cầm Bắc Minh Kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn hắn. Mức độ lạnh lẽo trong ánh mắt kia quả thật có thể làm Ngu Động cảm thấy run sợ. Đồng thời, hắn còn lạnh lùng nói. "Đừng nói là một khối lệnh bài. Cho dù là người Bắc Sơn tộc ở đây thì ta cũng sẽ giết!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1832)