← Ch.0449 | Ch.0451 → |
Đột nhiên Hắc Thán tung người bay lên trời, bay vọt qua đại điện Trấn Hải sơn, rơi xuống trên quảng trường trước đại điện.
Miêu Nghị dẫn đầu một mình cỡi Hắc Thán chạy như bay về phía sơn môn Trấn Hải sơn, mười mấy kỵ sĩ trên quảng trường lập tức chuyển phương hướng nhanh chóng đuổi theo, ầm ầm lao ra sơn môn.
Điền Thanh Phong cùng Diêm Tu sóng vai đứng chung một chỗ, chắp tay xa xa đưa tiễn. Sau khi thấy bọn Miêu Nghị biến mất khỏi tầm mắt mới thả tay xuống nhìn nhau, cũng không biết sau khi Miêu Nghị rời khỏi Trấn Hải sơn này còn có thể trở về được không.
Lần này đi Đông Lai động làm việc, Miêu Nghị cũng không dẫn hai người bọn họ cùng đi, để họ lại giữ nhà. Hắn chỉ điểm hai tên Hành Tẩu và ba tên Chấp Sự đi theo, mang đi một nửa nhân mã bản bộ Trấn Hải sơn.
Mười mấy kỵ sĩ chạy ra khỏi dãy núi Trấn Hải sơn, chạy một mạch tới quan đạo, đứng chờ trong một cánh rừng nhỏ ven đường.
Đợi gần nửa ngày chợt nghe thấy có tiếng vó long câu rầm rập từ xa tới gần, chỉ chốc lát sau thấy Dương Khánh đích thân dẫn thật nhiều người cuốn lên bụi đất ầm ầm chạy tới.
Miêu Nghị vung tay lên, dẫn người theo mình chạy lên quan đạo.
Dõi mắt nhìn dấu tay Dương Khánh ra hiệu, Miêu Nghị lập tức dẫn người gia nhập vào đội ngũ đang chạy, chính hắn gia nhập vào hàng ngũ mười lộ sơn chủ, cùng Tần Vi Vi nhìn nhau.
Phía sau, Công Tôn Vũ đi theo nhìn bóng lưng Miêu Nghị có vẻ hả hê, hiển nhiên cũng biết chuyện Miêu Nghị phải đi Tinh Tú Hải.
Gần ngàn nhân mã dưới sự hướng dẫn của Dương Khánh chạy một mạch không ngừng, chạy thẳng tới bến thuyền cảnh nội Đông Lai động, động chủ Đông Lai động chờ ở chỗ này lập tức tiến lên bái kiến.
Nhiều tu sĩ đồng thời xuất hiện như vậy, quan binh địa phương thủ vệ ở bến thuyền trông thấy ai nấy nơm nớp lo sợ.
Thấy hết thảy trên bến thuyền đã được chuẩn bị thỏa đáng, Dương Khánh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm tên Miêu Nghị này cũng không có nhân cơ hội quấy rối.
Dương Khánh quay lại gọi Miêu Nghị phía sau tới dặn dò mấy câu, Miêu Nghị lại gọi động chủ Đông Lai động lên trước hạ lệnh cho thủ binh địa phương rút ra xa mười dặm, không cho những người không có nhiệm vụ đến gần, thủ vệ nơi đây giao cho nhân mã Dương Khánh mang tới tiếp quản.
Rất hiển nhiên một khi các lộ nhân mã phó hội chạy tới, không phải là quan binh địa phương có thể duy trì trật tự.
Động chủ Đông Lai động quay đầu lại lập tức cho đòi thành chủ tới dặn dò. Rất nhanh liền thấy quan binh địa phương nhanh chóng rút lui đi, Dương Khánh theo đó hạ lệnh các lộ sơn chủ bố trí nhân mã.
Kho hàng và điểm dừng chân tạm thời quan binh xây dựng trên bến thuyền bị nhân mã các sơn chiếm cứ. Nha thự quản lý bến thuyền vốn là có điều kiện cư trú tốt nhất, dĩ nhiên là bị Dương Khánh chiếm.
Miêu Nghị cũng không bạc đãi mình, đây vốn chính là địa bàn của hắn, phòng kế cạnh nha thự bến thuyền tự nhiên bị hắn chiếm.
Buổi tối hôm đó, ba đạo lưu quang xẹt qua chân trời, đáp xuống bến thuyền, pháp giá ba đại Hành Tẩu Trấn Ất điện Phùng Chi Hoán, Hàn Lục Bình, Hà Vân Dã thân tới, ba tên tu sĩ Hồng Liên này là Trấn Ất điện cố ý phái tới chấn nhiếp cục diện.
Dương Khánh lập tức dẫn người đi bái kiến.
Ngày kế, gần hai trăm nhân mã Nguyệt hành cung được một tên tu sĩ Hồng Liên hộ tống chạy tới bến thuyền Đông Lai động, nơi này vốn là ở trên địa bàn Nguyệt hành cung, khoảng cách gần, tự nhiên đến cũng mau.
Ba tên Hành Tẩu Phùng Chi Hoán chào hỏi với tên tu sĩ Hồng Liên Nguyệt hành cung vừa tới, Dương Khánh phụ trách kiểm tra danh sách thành viên tham gia Kham Loạn hội. Trong danh sách là hai trăm người, trước mắt chỉ có một trăm chín mươi chín tên, thiếu một tên đang cỡi long câu diễu võ dương oai trên bến thuyền, dẫn thủ hạ nhìn một trăm chín mươi chín người trước mắt, làm như không có chuyện gì của mình.
Cảnh tượng này vô cùng nổi bật, ngay cả Công Tôn Vũ cũng cảm thấy buồn bực, có hơi nghi ngờ Miêu Nghị có thật sự đi Tinh Tú Hải hay không.
Sau khi kiểm tra lại không lầm lẫn, Hà Vân Dã bay lên trời, đáp xuống trên nóc một chiếc thuyền lớn nhất, Mi Tâm phóng quang ảnh Hồng Liên, mắt nhìn xuống bến thuyền, chấn nhiếp người sắp lên thuyền. Nếu có người dám không ngoan ngoãn, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Bến thuyền bày ra từng mảnh ván thuyền dài bắc cầu, một trăm chín mươi chín người cỡi long câu chạy lên đó, leo lên trên hải thuyền khổng lồ.
Miêu Nghị ngồi trên lưng Hắc Thán nhìn nam nam nữ nữ đi qua trước mắt, sắc mặt ai nấy sa sầm, trong lòng cảm thán, đây toàn là người xui xẻo giống như mình...
Kiếm Ly cung Tô Kính Công, Ngọc Nữ tông Hoàn Nhan Hoa, Ngự Thú môn Lý Diệu Kỳ, ba người trong số bốn kẻ xui xẻo của hai phủ, đều biết Miêu Nghị. Lúc đi ngang qua bên cạnh hắn, ai nấy nhìn hắn với vẻ kỳ quái, dường như đang thầm nhủ vì sao tên này không cùng tiến lên thuyền.
Miêu Nghị cười nhìn ba người phất phất tay, không cầu có thể lôi kéo cùng phe, có thể không đắc tội vậy không nên đắc tội. Hắn quay đầu lại gọi động chủ Đông Lai động đến bên người, lặng lẽ truyền lời:
- Chừa gian phòng hảo hạng tốt nhất cho ta.
- Đại nhân yên tâm.
Giang Vân Lộ gật đầu một cái, tỏ vẻ đã sắp xếp xong xuôi. Bên trong quyền hạn của mình, không thể để cho thượng cấp trực tiếp phải chịu thiệt thòi, Miêu Nghị vẫn chưa đi, không an bài tốt chính là chuốc khổ vào thân.
Tu sĩ lên thuyền được hướng dẫn dắt long câu vào phía dưới khoang thuyền, bên trong có ba hàng chuồng sắt thật dài, mỗi hàng có khoảng bảy mươi gian, chính là chuẩn bị cho long câu, chứa hai trăm thớt long câu không thành vấn đề.
Mọi người xua long câu của mình vào trong, đóng cửa lại, lấy thẻ bài ghi số trên cửa mang đi, tránh cho đến lúc đó nhiều long câu như vậy không biết là của ai.
Từ phía dưới đi ra, một trăm chín mươi chín người lục tục được phân vào từng phòng đơn, bài trí trong phòng khá đầy đủ, đoạn đường cuối cùng này không để cho các tu sĩ tham gia Kham Loạn hội chịu thiệt thòi.
Sau khi kiểm tra tất cả thành viên, tên cao thủ Hồng Liên từ Nguyệt hành cung tới làm thủ tục bàn giao với bến thuyền, sau đó bay lên không trở về phục mệnh.
Các đạo nhân mã tới đây cũng coi như đúng thời gian, không chênh lệch quá ba ngày, trong vòng ba ngày nhân mã mười cung Thìn lộ lục tục đi tới.
Tiên hành cung, Thiên hành cung, Địa hành cung, Nhật hành cung, Nguyệt hành cung, Kim hành cung, Mộc hành cung, Thủy hành cung, Hỏa hành cung, Thổ hành cung, mỗi cung có hai trăm nhân mã đến, tổng cộng hai ngàn nhân mã lục tục leo lên thuyền, nhân mã mỗi cung lên một thuyền.
Thời gian lên đường đã được tính trước, vào hai ngày sau chân trời lại có hai đạo lưu quang bay tới, đáp xuống trên bến thuyền. Đây là một phụ nhân ung dung thanh nhã mặc một bộ trường quần màu tím, đoan trang xinh đẹp, cùng với một lão nhân mắt lộ ra tinh quang theo ở phía sau.
Ba người Hà Vân Dã tiến lên làm lễ ra mắt.
Miêu Nghị dẫn người thủ ở bên cạnh lập tức trợn mắt há mồm, giật mình kinh hãi suýt chút nữa rơi cằm xuống đất, nhìn chằm chằm phụ nhân và lão nhân mắt lộ tinh quang kia, hắn đang nghi ngờ không biết có phải mình nhìn lầm hay không...
← Ch. 0449 | Ch. 0451 → |