← Ch.0502 | Ch.0504 → |
- Hồng Cân minh ta thủ nơi hiểm địa, nếu khai thông lỗ mội có thể đánh gục được bọn họ chăng?
Miêu Nghị lại hỏi.
- Đối phó người khác có lẽ có thể, nhưng trong đó có Ngự Thú môn, sợ là không được.
- Vì sao vậy?
Triệu Linh Đồ đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, mọi người nhìn theo y, chỉ thấy trên bầu trời có mấy con quái điểu màu sắc sặc sỡ đang bay quanh quẩn, bọn Miêu Nghị ở trên đảo mấy năm cũng chưa từng thấy qua loại chim này.
- Tầm Phương Điểu của Ngự Thú môn đã tới, đang dò đường cho ba đại phái, nhất cử nhất động của chúng ta đều nằm dưới sự giám thị Ngự Thú môn, Minh chủ cảm thấy bọn họ sẽ còn mắc bẫy sao?
Triệu Linh Đồ quay đầu lại hỏi ngược lại.
Một bên Tư Không Vô Úy nổi giận:
- Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, chẳng lẽ muốn chúng ta ngồi chờ chết sao?
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Đã như vậy, nơi đây không thích hợp ở lâu, hay là triệu tập nhân mã tránh đi, đỡ cho...
Đột nhiên thấy Triệu Linh Đồ mỉm cười, không nhìn ra dáng vẻ khẩn trương chút nào, không khỏi hỏi:
- Chẳng lẽ Triệu huynh có lương sách khác ứng đối?
Triệu Linh Đồ cười ha hả nói:
- Minh chủ có thể có chỗ không biết, ta từng ở chung với bọn họ nên biết được chút ít nội tình, chỉ cần chúng ta không trêu chọc ba đại phái, bọn họ cũng sẽ không động nhân mã của Thìn lộ. Vẫn là câu nói kia, bởi vì có Quân Sứ Thìn lộ căn dặn, bọn họ bọn họ phải gánh vác trách nhiệm chen chân vào hàng ngũ trăm người đứng đầu.
- Nếu ba đại phái thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt nhân mã Thìn lộ, khiến cho nhân mã các lộ khác vượt trội hơn, e rằng trở về sẽ không có cách nào ăn nói với Quân Sứ, cho nên chúng ta sẽ không có chuyện gì. Chẳng qua là nghe nói Minh chủ và ba đại phái kết oán khá sâu, không dám cam đoan bọn họ sẽ không bỏ qua Minh chủ!
Có thể bỏ qua cho lão tử mới lạ! Miêu Nghị nhìn lại mọi người, kết quả lại phát hiện mọi người đều nhìn mình với vẻ mặt cổ quái.
Trong chớp nhoáng này, Miêu Nghị đã hiểu, dưới tình huống biết không phải là đối thủ ba đại phái, muốn cho những người này bán mạng trợ giúp mình giải quyết ân oán cá nhân là không có khả năng.
- Có thể cùng chư vị đồng sinh cộng tử ba năm, đây là may mắn của Miêu Nghị. Đụng chạm với ba đại phái là ân oán cá nhân ta, Miêu Nghị sẽ không liên lụy mọi người.
Miêu Nghị nhìn vòng quanh mọi người nói:
- Mọi người cũng biết kế hay hiện tại, Miêu Nghị chỉ có tẩu vi thượng sách! Hiện tại Miêu mỗ chỉ muốn nói một câu, có ai muốn đi theo ta thực hiện cam kết đồng sinh cộng tử chín năm hay không?
Hiện trường yên lặng một mảnh, không ai lên tiếng, chỉ có Thích Tú Hồng điều khiển vật cỡi lặng lẽ đến phía sau hắn.
Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn nàng một cái, khẽ mỉm cười, còn tưởng là nữ nhân này vẫn duy trì một khoảng cách với mình từ trước tới nay, sẽ không chịu đi theo mình.
- Ha ha, Tư Không ta ở trên đảo này mãi cũng đã chán rồi, chi bằng cùng nhau ra ngoài một chút.
Tư Không Vô Úy cười hết sức vô tư, cũng điều khiển vật cỡi đến sau lưng Miêu Nghị.
Triệu Phi không biết đang suy tư điều gì, chau mày quay đầu lại nhìn mọi người một cái không nói tiếng nào, cũng điều khiển vật cỡi từ từ đến sau lưng Miêu Nghị, biểu thị thái độ.
Ánh mắt Vương Việt Thiên lóe lên một trận sau, lạnh nhạt nói:
- Ta cũng tham gia!
Sau đó điều khiển vật cỡi đến sau lưng Miêu Nghị.
Triệu Linh Đồ ít nhiều gì cũng có kinh ngạc, không nghĩ tới vẫn còn có ba cao thủ Thanh Liên cửu phẩm bằng lòng đi cùng Miêu Nghị. Chuyện đã rất rõ ràng, nếu lên chung một chiếc thuyền với Miêu Nghị, hẳn sẽ cùng bị ba đại phái đuổi giết.
Biết được ba đại phái tới, Triệu Linh Đồ nói ra chân tướng của sự tình như vậy chính là muốn giản lược quá trình Lỗ Tư Bình âm thầm liên kết, làm những người khác không dám giúp Miêu Nghị, y sẽ tiện đoạt bảo. Mấu chốt là sau khi ba đại phái tới sẽ không cho y từ từ đoạt bảo xong mới tìm Miêu Nghị tính sổ, chẳng qua là cử động của bọn Tư Không Vô Úy thật sự là làm y không nghĩ ra.
Bất quá cũng chỉ có bốn người này bằng lòng đi cùng Miêu Nghị mà thôi, những người khác đều giữ vững trầm mặc, Triệu Linh Đồ quay đầu quan sát trước sau trái phải, cảm thấy trong lòng đại định.
Đây chính là Hồng Cân minh một tay mình dựng nên... Miêu Nghị nhìn mọi người cười ha hả, hắn cũng có thể hiểu được ý nghĩ của mọi người, hít sâu một hơi đè xuống tâm trạng phức tạp trong lòng, nhìn mọi người chắp tay nói:
- Chư vị bảo trọng, Miêu Nghị xin cáo biệt!
Hắn đang muốn dẫn dắt mấy người rời đi, Triệu Linh Đồ đột nhiên lên tiếng nói:
- Chậm đã!
Miêu Nghị đứng lại hỏi:
- Triệu huynh còn có chỉ giáo?
Đột nhiên hắn thấy Triệu Linh Đồ lấy ra Trấn Sơn Chùy cầm tay, con ngươi chợt co rụt lại.
Thần kinh bọn Tư Không Vô Úy cũng trong nháy mắt căng thẳng, cảnh giác nhất cử nhất động Triệu Linh Đồ.
Triệu Linh Đồ mỉm cười nói:
- Minh chủ muốn đi, bọn ta sẽ không ngăn trở, bọn ta cũng không muốn làm ra loại chuyện vô tình vô nghĩa làm người ta thất vọng như vậy. Chẳng qua là, dù ba đại phái không tìm chúng ta gây phiền phức, những người khác cũng sẽ không giơ cao đánh khẽ. Minh chủ phủi mông một cái bỏ lại mọi người nói đi là đi như vậy tựa hồ không được, cũng nên để lại gì đó cho mọi người tự vệ mới phải...
Miêu Nghị từ từ hỏi:
- Ngươi muốn cái gì?
- Ta cảm thấy Minh chủ nên lưu lại món Huyền Âm Bảo Kính đó! Nếu Minh chủ vẫn còn ở Hồng Cân minh, món bảo vật đó ở lại trong tay Minh chủ hữu ích với Hồng Cân minh, tự nhiên bọn ta không có ý kiến. Nhưng hôm nay Minh chủ muốn đi, nói thế nào món bảo vật đó là đồ mà mọi người cùng nhau giành được, không ít huynh đệ chết đi vì nó. Minh chủ một mình đem Huyền Âm Bảo Kính đi không để ý đến sinh tử mọi người, có phải có hơi quá đáng không?
Triệu Linh Đồ hỏi.
Thật ra thì lời của y không có đạo lý, nhưng nghe lại tựa hồ có chút đạo lý, có đạo lý hay không, quan trọng là người nghe đạo lý có lập trường thế nào.
Miêu Nghị bình thản không sợ hãi, mặt không đổi sắc hỏi:
- Ngươi muốn Huyền Âm Bảo Kính ư?
- Không phải là ta muốn Huyền Âm Bảo Kính.
Tự nhiên Triệu Linh Đồ có chuẩn bị lời lẽ đường hoàng, phất tay chỉ về phía đám người sau lưng:
- Là mọi người cần Huyền Âm Bảo Kính tự vệ! Ta từng nghe Lỗ sư đệ nói, lúc đoạt được Huyền Âm Bảo Kính vốn là mọi người cố ý rút thăm công bình quyết định, nhưng Minh chủ lại không chịu. Vẫn là câu nói kia, nếu Minh chủ vẫn còn ở Hồng Cân minh, bảo vật ở trên tay Minh chủ hữu ích với Hồng Cân minh cũng không sao. Hôm nay Minh chủ muốn rời khỏi, tự nhiên phải để lại Huyền Âm Bảo Kính, cho mọi người tiếp tục rút thăm quyết định thuộc về ai!
Vốn mọi người còn duy trì thái độ trầm mặc, dù sao Hồng Cân minh cũng là một tay Miêu Nghị lôi kéo mà thành, hơn nữa còn là Minh chủ. Kết quả Minh chủ trêu chọc tới cừu gia lợi hại, mọi người đều không muốn bị dính líu, làm như thế nói không áy náy chút nào là giả.
← Ch. 0502 | Ch. 0504 → |