← Ch.0807 | Ch.0809 → |
Thợ mộc khinh thường nói:
- Gánh vác cái rắm! Đó là bởi vì thực lực của hai người lúc đó gần với bốn người kia, biết một khi Lục thánh giết chết bốn người kia sẽ không dừng tay. Đến lúc đó hai người bọn họ sẽ trở thành cái đinh trong mắt Lục thánh, người xui xẻo tiếp theo sẽ phải đến phiên bọn họ, bất đắc dĩ mới phải đứng dậy. Nếu quả thật có lá gan đứng ra, bọn họ đã sớm liên thủ với bốn người kia, làm sao còn có thể làm con rùa rụt đầu, là hai lão hồ ly chỉ biết bo bo giữ mình.
Miêu Nghị kinh ngạc liếc hắn một cái:
- Quan hệ của hai người đó với Lão bản nương không phải rất tốt sao? Làm sao ngươi lại nói bọn họ như vậy?
- Nói ngươi cũng không hiểu, suy nghĩ làm gì, nếu thật sự muốn biết thì tự đi hỏi Lão bản nương đi!
Thợ mộc đâm một câu, không lên tiếng nữa.
Không biết nói gì, Miêu Nghị lại nhìn về hướng Nguyệt Dao đang ở trong đám người, chỉ thấy lão Tam xinh đẹp tuyệt trần, giống như mặt trăng được vô vàn tinh tú vây quanh, không ít thanh niên tài tuấn vây quanh lấy nàng. Vừa nhìn cũng biết là ái mộ nàng như thế nào, Nguyệt Dao mỉm cười ưu nhã, vẫn bình thản ứng đối.
Làm Miêu Nghị chán ghét chính là, Vân Phi Dương đang ở bên cạnh lão Tam, quơ tay múa chân nói bốc nói phét, động tác có chút khoa trương. Nhìn thấy tình cảnh này Miêu Nghị chỉ muốn xông tới đánh cho hắn một trận, nhất là liên tưởng đến chuyện của Vân Nhược Song. Nhưng đối tượng khiến cho Miêu Nghị ghét nhất dĩ nhiên là Bạch Tử Lương, nhưng lúc này hắn cũng đang vây quanh lão Tam, xem ra hai người này thật sự đã quên mất vết sẹo cũ, cũng đã quên chuyện bị lão Tam thu thập ở Tinh Túc hải.
Cũng không biết đám nam nhân đang vây quanh lão Tam nói chuyện gì, Miêu Nghị muốn làm phép nghe trộm một chút, nhưng ở chỗ nhiều cao thủ như thế, pháp lực vừa động khẳng định sẽ bị nhận ra.
Bất kể như thế nào, có một điều Miêu Nghị có thể khẳng định. Trừ phi lão Tam không muốn tìm, chỉ cần lão Tam muốn tìm nam nhân, xung quanh chắc chắn chỉ có những kẻ giàu sang phú quý. Người bình thường căn bản không xứng với lão Tam hiện giờ. Miêu Nghị ít nhiều có chút cảm giác buồn bã mất mác, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả tư cách uống rượu mừng lão Tam mình cũng không có, mình cho rằng mình đã nỗ lực, nhưng chênh lệch vẫn lớn như vậy, phải tiếp tục cố gắng nữa thôi!
Miêu Nghị đắm chìm trong cảm giác thất thần, hoàn toàn không hay biết lão bản nương đã đi đến gần, cho đến khi ngữi thấy mùi thơm cơ thể quen thuộc, hắn mới phục hồi tinh thần lại.
Lão bản nương cười dài, thấp giọng trêu chọc nói:
- Còn chờ cái gì nữa, ngươi nhìn người ta đến trợn tròn mắt, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi, là Nguyệt Dao tiên tử xinh đẹp sao? Có phải tâm động rồi không? Có muốn ta ở giữa giới thiệu cho ngươi làm quen không?
Thúi lắm! Đó là muội tử của ta! Miêu Nghị liếc mắt, chuyện này không thể giải thích rõ ràng, mặc kệ nàng.
Thợ mộc và thợ đá cùng nén cười, nhưng vẻ mặt chợt căng cứng, lão bản nương cũng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Đường Quân đi tới, quét nhìn ba người thợ mộc một cái, ánh mắt cuối cùng rơi xuống trên người Miêu Nghị, cười nói:
- Vân Tri Thu, vị này lạ mắt vô cùng, làm sao chưa từng thấy.
Lão bản nương cười dài nói:
- Ngưu Nhị, hầu bàn của khách sạn.
Quả nhiên là hắn! Đường Quân "A" lên một tiếng, trong lòng có xác nhận, nhưng ngoài mặt cũng không lộ đầu mối, cười nhạt chắp tay nói với thợ mộc và thợ đá:
- Mộc huynh, Thạch huynh! Chúng ta đã nhiều năm không gặp.
Thợ mộc vốn tên là tên là Mộc Thuận Chi, thợ đá vốn tên là Thạch Tế, hai người trước đó sớm đã khẳng định không phải là thợ mộc và thợ đá trong chuyến đi này, chỉ yên lặng đi theo phía sau lão bản nương mà thôi.
Hai người chắp tay đáp lễ, thợ đá lạnh nhạt nói:
- Hai chúng ta chỉ là hạ nhân, không cần nhọc lòng hỏi tới.
Nguyệt Dao đang ở bên kia nói chuyện khách sáo, sau khi bị một đám nam nhân vây quanh, đôi mắt sáng quét đến bên này, vội vàng lấy cớ đi tìm sư huynh, thật ra là nàng đã nghe những lời nịnh nọt đến muốn ói rồi.
Nhất là Vân Phi Dương, quơ tay múa chân còn thôi, đằng này còn nói chuyện đến mức nước bọt tung bay, như muốn bắn vào mặt người đối diện. Nguyệt Dao thậm chí có chút hoài nghi người này không phải muốn nhân cơ hội báo thù ở Tinh Túc hải, cố ý ác tâm ở chỗ này hại mình.
- Sư huynh, đây đều là bằng hữu của ngươi sao?
Đi tới bên cạnh Đường Quân, ánh mắt Nguyệt Dao quét qua ba người, trong nháy mắt ánh mắt nàng nhìn thấy ánh mắt của Miêu Nghị, nàng bỗng nhiên ngẩn ra.
Ánh mắt này quá quen thuộc, không phải là loại ánh mắt không an phận của đám nam nhân bình thường hay nhìn mình... Ánh mắt này ẩn chứa tâm tình phức tạp, nàng có thể nói là khắc sâu ấn tượng, một bóng người tựa hồ không do dự bật ra từ trong đầu, đường viền hình thể của người trước mắt cũng phù hợp, chỉ còn nhìn mặt... Rõ ràng hắn cố ý đeo mặt nạ để che giấu.
Nguyệt Dao nhất thời kinh ngạc bất định, chẳng lẽ là hắn? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Nếu quả thật là hắn, nghe nói hắn đã làm điện chủ ở nơi nào rồi, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này? Hơn nữa còn đi cùng với người của khách sạn Phong Vân...
Đường Quân lần lượt giới thiệu ba người này, trong mắt Nguyệt Dao hiện lên vẻ nghi ngờ... Ngưu Nhị?
Đường Quân và lão bản nương xoay người lại nói chuyện vui vẻ rời đi, chỉ còn lại Nguyệt Dao vẫn ngó chừng Miêu Nghị đánh giá, hỏi dò:
- Chúng ta không phải từng gặp nhau rồi chứ?
Thợ mộc và thợ đá nhất tề nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Nghị.
Trong lòng Miêu Nghị âm thầm kêu khổ, hắn biết vị đại ca này quá hèn mọn rồi, cũng không muốn lộ mặt ở đây, chỉ muốn núp ở góc không có người nào chú ý này, nhưng cũng vì lão Tam quá mức chói mắt, nàng chỉ thoáng qua một cái... Miêu Nghị đã thấy đám người Vân Phi Dương lại từ xung quanh tìm đến. - Chúng ta chưa từng gặp mặt.
Miêu Nghị cố ý để thanh âm khàn khàn nói.
Đám người kia lao đến, nhìn thấy Nguyệt Dao đang nói chuyện với Miêu Nghị, Phong Như Tu chắp tay thỉnh giáo thợ mộc thân phận của Miêu Nghị:
- Mộc thúc, vị này là?
Thợ mộc vốn tới từ Vô Lượng Thiên, hắn và nho sinh vốn là tùy tùng của Phong Huyền, hàng năm đều đi theo Lão bản nương trở về Vô Lượng Thiên một chuyến, Phong Như Tu biết hai người bọn hắn cũng là chuyện bình thường.
- Ngưu Nhị, hầu bàn của khách sạn!
Thợ mộc bình thản trả lời.
Ánh mắt Miêu Nghị cũng không nhịn được liếc nhìn Bạch Tử Lương một cái, chỉ bằng cái nhìn này, trong lòng Bạch Tử Lương cũng giật mình, ánh mắt cừu hận này, mình đã từng gặp qua!
Tựa hồ giống như Nguyệt Dao, một bóng người khiến hắn thù hận đến mức chỉ muốn nghiền xương đối phương thành tro bụi bật ra trong đầu, lại nhìn hình thể của Miêu Nghị, hai mắt Bạch Tử Lương chợt nhíu lại, trầm giọng nói:
- Trên mặt vị này hình như có mang mặt nạ, trốn tránh, chẳng lẽ không muốn ai nhận ra mình? Sao không cởi bỏ mặt nạ xuống!
Đám người vây xem xung quanh đều chăm chú nhìn Miêu Nghị, nhưng Miêu Nghị vẫn yên lặng không lên tiếng.
← Ch. 0807 | Ch. 0809 → |