← Ch.0957 | Ch.0959 → |
Lúc này tâm tình của Tần Vi Vi vô cùng cao hứng, chẳng qua ngoài mặt nàng vẫn luôn luôn lãnh đạm, nhưng trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ hưng phấn khiến cho Thanh Mai và Thanh Cúc nhìn thấy cũng thở phào nhẹ nhỏm. Tần Vi Vi nói:
- Điện chủ giữ đại nhân lại nói chuyện, đại nhân kêu ta mang bọn ngươi đến dinh thự trước.
Lúc này một đám Sơn chủ, Động chủ phía sau cũng đứng xếp hàng tới đây làm lễ ra mắt Thanh Mai, Thanh Cúc:
- Đại cô cô, tiểu cô cô.
Hai người lập tức ý thức được có cái gì không đúng. Ánh mắt của những người này nhìn các nàng có chút cực nóng, giọng điệu cung kính dị thường, hai người nhìn nhau. Đại nhân nhất định là nắm đại quyền rồi, từ phản ứng của người phía dưới là có thể nhìn ra.
Một đám người chào hỏi xong hai vị cô cô, lại lục tục hành lễ với Tần Vi Vi:
- Tần Phủ chủ!
Đã là Phủ chủ rồi! Chẳng những là Thanh Mai, Thanh Cúc; mà Hồng Miên, Lục Liễu cũng nhìn nhau, âm thầm vui mừng.
Những người khác đã được dẫn đến khách viện nghỉ ngơi, còn đám người Tần Vi Vi cũng được dẫn đến dinh thự Đại tổng quản mới được chỉnh sửa ở ngọn núi phía Bắc.
Lúc trước người ở bên này còn không biết Điện chủ khẩn cấp triệu tập rất nhiều thợ xây xây rộng nơi này làm gì, thậm chí còn vận dụng mười mấy tên tu sĩ làm cu li, vận chuyển các loại kỳ thạch và nhổ trồng các loại kỳ hoa dị thảo từ trong rừng sâu núi thẳm, hiện tại bọn họ mới minh bạch mấy tháng trước điện chủ vừa tiếp nhận hai điện, trong lòng đã có ý chọn người làm Đại tổng quản.
Đại môn uy vũ trang nghiêm đóng chặt. Trên đại môn màu đỏ thẫm có từng dãy đinh cửa bằng vàng mới tinh lớn bằng nắm tay, có người đẩy hai bên cánh cửa, mời đoàn người đi vào, vừa đưa mắt nhìn vào, khí phái bên trong làm cho Tần Vi Vi và đám người Thanh Mai đưa mặt nhìn nhau.
Dinh thự của Đại tổng quản mặc dù chỉ lớn bằng một phần ba so với cung điện của Điện chủ ở ngọn núi cao nhất. Nhưng diện tích cũng không nhỏ, lớn hơn dinh thự Phủ chủ của Dương Khánh, đủ cho Dương Khánh kết hợp dùng cho việc công và việc tư. Thật ra cung điện của Điện chủ chính là để hiển lộ thân phận, lộ ra khí phái, diện tích quá lớn, bình thường phần lớn diện tích đều không sử dụng, giống như một tòa lâm viên trống rỗng...
Trong cung, sau khi rời tiệc Miêu Nghị dẫn Dương Khánh và Diêm Tu lên đài ngắm cảnh, trên đài ngắm cảnh đã được bày mấy bàn trà, Miêu Nghị đưa tay ý bảo mời ngồi. Hắn ngồi xuống đối diện Dương Khánh. Mặc dù thân phận của Dương Khánh và Diêm Tu đều là tổng quản của Miêu Nghị, nhưng Diêm Tu vẫn tự giác đứng phía sau Miêu Nghị.
Phía chân trời hoàng hôn, loáng thoáng có thể thấy được cảnh trí xung quanh làm người ta tâm thần sảng khoái, Dương Khánh vẫn ngắm nhìn chung quanh cười nói:
- Thật là một nơi rất đẹp.
Miêu Nghị chỉ lên đỉnh nhà hướng bắc:
- Nơi đó là dinh thự của ngươi.
Dương Khánh đưa mắt nhìn lại, gật đầu, quay đầu lại hỏi:
- Không biết đại nhân cho đòi thủ hạ tới có gì phân phó.
Miêu Nghị khẽ nghiêng đầu, Diêm Tu đang đứng phía sau, lập tức tiến đến bên cạnh, Miêu Nghị chỉ vào nói:
- Ngươi biết Diêm Tu rồi đấy, hắn là người vẫn ở bên cạnh ta, là tổng quản trong cung bổn tọa, sau này các ngươi sẽ thường xuyên tiếp xúc. Sắp tới hắn sẽ khái quát tình huống lớn nhỏ của hai điện, sau đó hai người các ngươi có thể nói chuyện một chút, có cái gì cứ thoải mái hỏi hắn, hắn biết cái gì thì nói cho ngươi cái đó, dễ dàng cho ngươi mau sớm nắm giữ tình huống hai điện.
Dương Khánh là người thông minh, biết nên làm như thế nào, lập tức đứng lên, chắp tay nói với Diêm Tu:
- Diêm huynh!
Lúc này Diêm Tu cũng chắp tay đáp lễ, hắn cũng là cảm khái vạn phần, người trước kia ở vị trí Phủ chủ cao cao tại thượng, hôm nay lại xưng hô huynh đệ với mình. Trong lòng Diêm Tu cũng rõ ràng, tất cả những gì mình có được hôm nay đều là Miêu Nghị cho mình, rời khỏi Miêu Nghị mình sẽ không có cái gi cả.
Miêu Nghị ấn tay, sau khi để cho Dương Khánh ngồi xuống, nói:
- Cho đòi ngươi tới, là có chuyện muốn cho ngươi hiểu rõ. Chức vị Hành tẩu và Chấp sự hai điện không để cho ngươi nhúng tay là bởi vì ta có sắp xếp khác, lục đại Hành tẩu và mười hai đại Chấp sự hai điện, bổn tọa chuẩn bị dùng hết Hồng Liên tu sĩ.
Dương Khánh ngẩn ra, còn cho là mình nghe lầm, không khỏi xác nhận nói:
- Đại nhân chuẩn bị mười hai đại Chấp sự đều dùng Hồng Liên tu sĩ?
Miêu Nghị gật đầu:
- Binh cường mã tráng không có gì xấu, sau này ai có chủ ý nhằm vào địa bàn của bổn tọa cũng phải suy nghĩ.
Dương Khánh phải nhắc nhở:
- Đại nhân, như vậy hai điện chính là mười tám vị Hồng Liên tu sĩ, chi tiêu của hai điện sợ là chịu không nổi, đãi ngộ thấp, người ta khẳng định cũng không muốn.
Miêu Nghị nói:
- Cho nên ta mới muốn nói chuyện này với ngươi. Bên phía Trấn Quý điện ngoại trừ giao nộp thu hoạch trong năm không được sai sót, đãi ngộ của Điện chủ hàng năm đều thuộc về ngươi, bên ngươi theo như lệ phải nuôi ba tên Hành tẩu cảnh giới Hồng Liên, phải giải quyết ba người; theo như lệ còn phải nuôi sáu gã Chấp sự, cho nên tiền lương của sáu gã Chấp sự này ngươi cũng lưu lại chỗ những Hồng Liên tu sĩ ta phải nuôi dưỡng. Lổ hổng còn lại ta sẽ lấy toàn bộ bên phía Trấn Nhâm điện của ta, không sai biệt lắm cũng đủ rồi.
Dương Khánh không biết nói gì, lấy toàn bộ thu nhập của hai điện ra nuôi người, vậy ngươi làm Điện chủ hai điện làm gì? Phải nhắc nhở một câu:
- Vậy thu nhập của Điện chủ?
Hắn không biết Miêu Nghị hoàn toàn không để ý đến phần thu nhập cố định này, loại phương thức lấy tiền này quá chậm, hắn cũng không muốn học những Điện chủ khác tốn ngàn vạn năm tích lũy tài nguyên, thứ hắn muốn là binh cường mã tráng, hắn muốn quyền thế không ai dám khinh thường.
Miêu Nghị ha hả cười nói:
- Ta dĩ nhiên sẽ không nuôi bọn họ uổng công, phía ngoài còn có người thiếu ta mấy trăm vạn, sắp tới ta sẽ dẫn bọn hắn đi thu nợ, số nợ này thu hồi rồi, cũng đủ nuôi bọn hắn một trăm năm, ta cũng không tin thời gian một trăm năm vẫn không thể kiếm đủ tiền bù đắp những thiếu hụt này.
- Thu nợ?
Dương Khánh ngạc nhiên, khóe miệng co một cái, có thể nói không biết nói gì, thì ra ngươi nuôi mười tám tên Hồng Liên tu sĩ không phải vì trấn giữ một phương, mà là muốn làm tay chân đi đe doạ người ta đòi tiền, lập tức phản ứng, người ta bỏ lương cao mời mình tới đây không phải là để cho mình trấn giữ một phương cho người ta đấy sao?
Diêm Tu cũng tập mãi thành thói quen, khi Miêu Nghị ở Đông Lai động chính là như vậy, nếu không phải binh cường mã tráng, ban đầu Miêu Nghị làm sao dám đối nghịch với Hùng Khiếu, ngươi làm chủ một động dẫn nhân mã đi tấn công Sơn chủ một phương là nói giỡn hay sao? Không có thực lực ai dám làm như vậy!
Lại thấy Miêu Nghị trầm ngâm nói:
- Nhưng có một vấn đề, tất cả mọi người đều là Hồng Liên tu sĩ, nếu phải phân ra là Hành tẩu và Chấp sự, sợ là sẽ có người mất hứng.
Diêm Tu đột nhiên linh quang chợt lóe, lên tiếng nói:
- Đại nhân, không bằng cho tất cả mọi người làm Hành tẩu đi.
← Ch. 0957 | Ch. 0959 → |