Vay nóng Tima

Truyện:Ngã Dục Phong Thiên - Chương 0704

Ngã Dục Phong Thiên
Trọn bộ 1965 chương
Chương 0704: Hàn Sơn áo xanh (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1965)

Siêu sale Shopee


Mạnh Hạo nghe đến đó, tâm thần mạnh mẽ chấn động, hắn lập tức quay đầu, nhìn về phía đám kiều nô đã rời đi ở phía sau kia. Nhìn qua chỉ là một tấm hư vô, giống như có một tồn tại buông xuống một cái nắp, che đậy tất cả, thứ trong mắt nhìn thấy, chỉ có tối đen.

- Tất cả mọi thứ trên đời, đều có giá của nó... đều có giá của nó...... Nam tử áo xanh chua sót, thấp giọng thì thào, tay cầm bầu rượu, gắt gao cầm chặt bầu rượu. Thời gian trôi qua, Mạnh Hạo không có hỏi lại, nam tử trung niên áo xanh cũng không tiếp tục nói chuyện, y trầm mặc, lại nằm ở này đó, nhìn hư vô, mang theo cô đơn, thỉnh thoảng lại uống rượu. Mạnh Hạo cũng trầm mặc, kiều nô, một cái xưng hô rất chuẩn xác, chiếm được vĩnh hằng, bỏ ra đại giới. Chỉ là đại giới này quá lớn, lớn đến mức khiến Mạnh Hạo nghĩ tới thanh âm u u của những kiều nô đó. Cho đến khi hai tháng lại trôi qua, ở bên trong hư vô phía trước, dần dần xuất hiện một hòn đá khổng lồ, một tảng đá của Đạp Tiên kiều này khó có thể hình dung độ lớn nhỏ, gần như to hơn mấy chục lần chỗ đại lục mà Mạnh Hạo đến lúc trước. Một cỗ uy áp mênh mông từ trên đó tràn ra, bao phủ bốn phía, nó trôi nổi ở trong hư vô, bốn phía bất quy tắc, Mạnh Hạo nhìn lại, trong đầu của hắn, không khỏi hiện ra tàn cầu thật lớn kéo dài qua tinh không, mà hắn nhìn thấy trước khi tiến vào Khư Kiều giới. Giờ phút này, vị nam tử trung niên áo xanh kia, ngồi dậy, đứng lên.

- Uống rượu không?Y nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo, hai mắt của y trong suốt, lại mang theo thâm thúy, giống như tinh không. Đây là lần thứ hai y chủ động mở miệng, lần đầu tiên là khi đến, giờ là lần thứ hai... Mạnh Hạo hiểu được, y là rời đi. Mạnh Hạo đứng dậy, sau khi ôm quyền cúi đầu, nhìn trung niên áo xanh, hai mắt sáng ngời, chần chờ một chút, gật gật đầu. Nam tử áo xanh nở nụ cười, tay phải vung lên, hũ rượu kia bay thẳng đến tay Mạnh Hạo, Mạnh Hạo một phát bắt được, sau đó không chần chờ, uống một hớp lớn. Một hớp rượu thật lớn này uống xong, rượu trực tiếp rót vào yết hầu, một cỗ cảm giác nóng bỏng nháy mắt bùng nổ, dường như muốn thiêu đốt, làm cho tu vi toàn thân Mạnh Hạo ầm ầm vận chuyển . - Tiểu tử thật tham lam, cũng đành, xem như lộ phí vậy. Nam tử áo xanh nâng tay phải lên chỉ một cái về phía Mạnh Hạo, thân thể Mạnh Hạo lập tức lại chấn động, một ngụm rượu lớn kia ở trong cơ thể hắn nháy mắt hóa thành một vật tương tự với kim đan, tán ra từng trận mùi rượu, cùng dung hợp với Hoàn Mỹ Kim Đan của Mạnh Hạo. Mặc dù nó không có làm cho tu vi Mạnh Hạo kéo lên, nhưng Mạnh Hạo cảm thấy, thân thể trong một cái chớp mắt, giống như có chút bất đồng.

- Tửu đan tại thể, có thể giúp ngươi sử dụng Đạp Ca Kiếm Khí của ta hai lần, dưới Tiên, một kiếm, chém chết. Trung niên áo xanh thu hồi tay phải thì bầu rượu trở về, bị y cầm ở trong tay, chuyển một cái, đi ra khỏi tảng đá lớn trăm trượng, đi về phía đại lục Tiên Kiều thạch khổng lồ kia.

- Ngươi hỏi ngày nào có thể gặp lại... Ta đã tìm ngươi ba ngàn năm... Nam tử áo xanh cất bước đi vào hư vô, tiếng động than nhẹ, từ trong miệng y truyền ra, khi còn quanh quẩn thì trong thanh âm kia có sự phiền muộn nói không nên lời, có sự cô đơn không cách nào diễn tả. Mạnh Hạo tâm thần chấn động, hắn cảm nhận được trong đầu, nhiều thêm một cái kiếm quyết. Kiếm quyết này là một lạc ấn, Mạnh Hạo không thể minh ngộ, nhưng có thể cảm nhận được, mình có thể vận chuyển, phóng xuất ra tửu khí trong kim đan, sau hai lần, ấn ký ấy sẽ tiêu tán. Nhìn nam tử đi xa, Mạnh Hạo lập tức lớn tiếng hô lên.

- Kính xin tiền bối báo cho biết tục danh!

- Hàn Sơn. Thanh âm từ từ quanh quẩn, kèm theo than nhẹ của trung niên áo xanh, rất xa rời đi, dần dần tiêu tán ở bên trong hư vô. Mạnh Hạo đứng ở nơi đó, hướng về phía trung niên áo xanh biến mất, ôm quyền cúi đầu thật sâu. Hồi lâu, khi Mạnh Hạo đứng dậy thì dưới chân hắn tảng đá lớn trăm trượng, đã trực tiếp đánh vào bên cạnh đại địa to lớn do tiên cầu thạch hình thành này, nháy mắt xé rách bức tường cản trở, xuyên thấu vào, hiện ra ở trước mắt Mạnh Hạo, là một thế giới khổng lồ. Đây là khu vực lớn nhất trong tất cả thế giới do Tiên Kiều thạch hình thành ở gần đây, mà có trong bản đồ ngọc giản Mạnh Hạo đoạt được. Mạnh Hạo đứng trên tảng đá trăm trượng, ánh mắt nhìn về phía bốn phía. Nơi đây bầu trời rất là ổn định, cũng không có quá nhiều khe nứt hư vô, chúng chốc chốc lại xuất hiện, mặt đất núi non phập phồng, có thể nhìn thấy không ít di tích tồn tại, vờn quanh bát phương. Theo hòn đá gào thét đi trước, Mạnh Hạo cúi đầu nhìn mặt đất, nhìn nhìn, hai mắt hắn bỗng nhiên chợt lóe. Cả vùng đất này sơn mạch chập trùng, nhưng ở trong mắt Mạnh Hạo, những sơn mạch này dường như cũng không phải là tự nhiên hình thành, mà ở những điểm tiếp giáp giữa các sơn mạch này, giống như tồn tại một số quy luật. Đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Hạo có loại cảm giác này, trên thực tế lúc ở trong thế giới lúc trước, hắn cũng có loại phát hiện này, chẳng qua thế giới trước so với nơi này nhỏ hơn rất nhiều, quan sát không quá rõ ràng.

Mà nay mảnh thế giới này vô cùng khổng lồ, Mạnh Hạo ở giữa không trung vừa thấy như vậy, càng cảm thấy sơn mạch nơi này kỳ dị. - Giống phù văn. Đây là cảm giác trực quan nhất của Mạnh Hạo. Hắn nhớ tới trước khi tiến vào Khư Kiều giới, nhìn thấy trên vô số đá vụn trong tiên kiều tang thương trong tinh không kia, có tồn tại ấn ký phù văn. Rất hiển nhiên, sơn mạch nơi này chính là những ấn ký phù văn kia biến thành, bởi vì mảnh thế giới này khổng lồ cùng đầy đủ, cho nên khi Mạnh Hạo nhìn lại, cảm giác rõ ràng hơn.

- Đạp Tiên kiều trước kia, ấn ký phù văn ở bên trên, mỗi cái phải đều là tiên phù mới đúng. Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, hơi thở tiên nhân chỉ đường trong cơ thể vận chuyển, mắt trái liên tục nháy nháy mấy cái, sau đó mạnh mẽ mở to mắt, triển khai pháp thuật Tiên Mục mà chim anh vũ truyền thụ cho hắn. Phương pháp này vừa mở ra, thân thể Mạnh Hạo lập tức chấn động mạnh.

Trong mắt trái của hắn, nhìn qua mặt đất, không phải là từng ngọn sơn mạch, mà là từng con hắc long đang ngửa mặt lên trời thê lương gào thét. Những hắc long này thân mình đứt đoạn, có một số còn bảo trì tương đối hoàn chỉnh, tiếng ngâm của chúng, kinh thiên động địa. Mạnh Hạo toàn thân chấn động, hô hấp dồn dập, cả người như bị ngọn núi vô hình đánh lên trên người, pháp thuật Tiên Mục, bỗng nhiên bị trực tiếp đánh gãy. Nhưng ngay tại khoảnh khắc trước khi pháp thuật Tiên Mục bị bức ra,

Mạnh Hạo thấy được ở phía xa, cư nhiên tồn tại một con hồ điệp hắc sắc rõ ràng vượt xa hẳn những con hắc long khác. Con bướm này thân ảnh mơ hồ, người ngoài căn bản là nhìn không thấy, nó ở vùng đất phía xa, mỗi một lần vỗ cánh, đều có rất nhiều hắc long bị hút đến, bị nó cắn nuốt. Hơn nữa, trong cơ thể hồ điệp này, thế mà lại tồn tại một khu vực không nhỏ, trong khu vực này... tất cả đều là tiên thổ!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1965)