← Ch.1423 | Ch.1425 → |
Kiếm quang lướt như sao băng, chỉ tích tắc hơn mười người lập tức mất mạng dưới kiếm của hắn.
Hơn mười người đều dừng động tác, mãi đến chết cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Lăng Tiếu phóng xuất âm sát tử khí, đem thi thể ăn mòn biến mất.
Hắn khinh thường lẩm bẩm:
- Dám đánh chủ ý với nữ nhân của ta, thật sự chết không có gì đáng tiếc!
Lúc này La Mỹ Anh nhắc nhở:
- Tiếu, hình như có người tới!
- Phải, ta đã biết, muội vừa đột phá đế cấp, chưa thể đạt tới thu phát tự nhiên khí tức, bọn hắn có thể cảm ứng được là chuyện bình thường! Nếu như vậy thì đi qua xem bọn hắn có những người nào đi!
Lăng Tiếu cười nói.
Lăng Tiếu mang theo hai nữ tử hướng khu lều trại đi đến.
Đi đầu chính là đoàn trưởng Tam Nguyệt dong binh đoàn Liễu Tam Nguyệt, hắn ở gần chỗ lều trại của ba người Lăng Tiếu nhất, cũng là người đầu tiên đuổi tới.
Ngoài hắn ra còn có mười mấy dong binh cường giả, đều là thủ hạ của hắn.
- Các ngươi là ai?
Liễu Tam Nguyệt chưa tới nhưng thanh âm đã truyền qua.
Hắn là huyền đế đê giai đỉnh, khí thế càng thêm bàng bạc nồng hậu hơn.
- Bổn cung chủ là Lăng Tiếu Tiếu Ngạo cung!
Lăng Tiếu không tiếp tục che giấu, trực tiếp phóng ra khí thế âm trầm đáp.
- Ngươi...ngươi chính là Lăng Tiếu?
Liễu Tam Nguyệt đứng lại, vẻ mặt kinh ngạc nói, thần sắc có chút kinh hoảng.
Bọn hắn đợi hơn nửa tháng, không nghĩ tới Lăng Tiếu đã lên đảo nhưng bọn hắn lại không hề biết.
- Không sai, chính là bổn cung chủ, các ngươi là ai?
Lăng Tiếu hỏi ngược lại.
Liễu Tam Nguyệt nhìn Lăng Tiếu, lại nhìn qua La Mỹ Anh cùng Long Nữ, ánh mắt hiện vẻ tham lam, nhưng hiện tại hắn không dám biểu hiện ra ngoài, nhất định phải ổn định Lăng Tiếu trước, chờ đợi hai đoàn người khác đến hội họp.
- Gặp qua Lăng cung chủ, tại hạ đoàn trưởng Tam Nguyệt dong binh đoàn Liễu Tam Nguyệt, hiện tại ở trên đảo tạm nghỉ ngơi, không biết Lăng cung chủ giá lâm không tiếp đón từ xa!
Liễu Tam Nguyệt giả vờ cung kính đáp.
Lúc này hai đoàn người khác đều đang chạy tới.
Đối với vẻ cung kính của Liễu Tam Nguyệt, Lăng Tiếu cũng không quan tâm tới.
Hiện tại thanh danh của hắn đã vang khắp Trung Vực, nếu ngay cả một đoàn trưởng dong binh đoàn cũng không chấn nhiếp được, như vậy uy danh của hắn chẳng khác gì hư danh mà thôi.
- Các ngươi ở trong này làm gì? Có biết người của Thiết Thủy dong binh đoàn ở đâu không?
Lăng Tiếu hỏi.
Đám người Hậu Minh là người của Thiết Thủy dong binh đoàn, ở trên biển hẳn có chút danh khí, Lăng Tiếu hỏi như thế chỉ muốn biết nơi ở của bọn hắn, phải tìm được bọn hắn thì mới có thể xác định tin tức là thật hay giả.
Thần sắc Liễu Tam Nguyệt thoáng biến đổi, trong lòng thầm nhủ:
- Hay là hắn đã biết? Không có khả năng, bằng không hắn sẽ không hỏi như vậy.
- Xin Lăng cung chủ chờ một chút, đoàn trưởng Thiết Thủy dong binh đoàn cũng ở đây, bọn hắn rất nhanh sẽ tới.
Liễu Tam Nguyệt đáp.
Hắn muốn ổn định Lăng Tiếu trước, chờ hai đoàn người kia cùng đến là tử kỳ của Lăng Tiếu.
Khóe mắt Liễu Tam Nguyệt không ngừng di chuyển trên người La Mỹ Anh cùng Long Nữ, trong lòng không ngừng nổi lên ý xấu.
- Sớm nghe nói tiểu tử Lăng Tiếu này diễm phúc thật sâu, hiện giờ xem ra đồn đãi không sai!
Liễu Tam Nguyệt nghĩ thầm.
Nghe được người của Thiết Thủy dong binh đoàn ở nơi này, tâm tình Lăng Tiếu tốt hơn nhiều.
Bất kể như thế nào, để cho hắn biết Âm Hà có ở đây hay không, biết Vân Mộng Kỳ còn sống hay đã chết, vẫn tốt hơn là chạy khắp nơi tìm kiếm.
Lăng Tiếu vừa định mở miệng để Liễu Tam Nguyệt dẫn đường đi tìm người của Thiết Thủy dong binh đoàn, chợt phát hiện có không ít cỗ khí tức đang hướng bên này chạy tới.
- Xem ra cũng không cần đi tìm làm gì!
Lăng Tiếu thầm nhủ trong lòng.
Quả nhiên người của Khô Lâu dong binh đoàn cùng Thiết Thủy dong binh đoàn đều chạy đến.
Đột nhiên xuất hiện thêm khí tức của huyền đế cấp, lại đột nhiên mất đi khí tức của mười mấy người, đủ làm cho bọn hắn xem trọng.
Lúc này Liễu Tam Nguyệt ra dấu bằng mắt cho người của mình, chính hắn cũng lui ra phía sau, tận lực rời xa Lăng Tiếu.
- Liễu huynh, bên này xảy ra chuyện gì?
Lữ Nghĩa hỏi trước.
Lời của hắn vừa dứt, hắn cùng hai đồng bạn đều vững vàng rơi trên mặt đất.
Thiết Lệnh Công cùng Âm Hà đều chạy tới.
Lăng Tiếu quét mắt nhìn qua, ánh mắt chăm chú dừng trên người Âm Hà.
Dù hơn mười năm không gặp, Âm Hà đã có chút biến hóa, nhưng cho dù bà ta hóa thành tro Lăng Tiếu cũng sẽ không quên được khuôn mặt này.
Nếu không phải lúc trước hắn tin tưởng nữ nhân kia sẽ không để Vân Mộng Kỳ cùng bà ta đến Trung Vực, cũng không làm cho họ phân tán hơn mười năm, thậm chí có thể âm dương cách xa nhau.
- Âm Hà, tiện phụ ngươi cút lại đây cho ta!
Hai mắt Lăng Tiếu bốc lên lửa giận nồng đậm, một cỗ sát ý chưa từng có bộc phát đi ra.
Hắn phát hiện mình chưa bao giờ hận qua một người đến như vậy, bất kể là người của Cổ gia, người của tổ chức Sát Thiên hoặc bất kỳ địch nhân nào của hắn, hắn cũng không oán hận thấu xương đến như thế.
Hắn hận không thể rút gân uống máu của nữ nhân kia.
Từ khi Lăng Tiếu biết được Âm Hà muốn thu Vân Mộng Kỳ làm đồ đệ là vì cần dùng nàng làm lô đỉnh, tương lai tương trợ bà ta đột phá tu vi cao hơn, hắn vẫn luôn lo lắng an nguy của nàng, hi vọng sớm tìm được nàng.
Thanh âm của Lăng Tiếu chấn vang như sấm sét, khiến màng tai mọi người đau nhức không thôi, khí thế cường đại bừng lên, kim sắc cự long hướng thiên không thét dài, những người thực lực hơi yếu không nhịn được muốn quỳ bái xuống.
Âm Hà còn chưa dừng lại lập tức bị thanh âm đáng sợ chấn đến tinh thần hoảng hốt, khí huyết bốc lên khó chịu, thân hình lảo đảo té ngã ra sau.
May mắn Thiết Lệnh Công đứng bên người Âm Hà, lập tức đỡ lấy bà ta.
- Rốt cục ngươi là ai, dám giương oai ở nơi này!
Thiết Lệnh Công cau mày quát.
Hắn không nghĩ ra chỉ một thanh niên có khí thế bậc này, chỉ bằng âm ba đã chấn sư muội té ngã, kỹ năng như vậy không yếu hơn hắn ah!
- Nơi này không có chuyện của các ngươi, cút ngay cho ta, Âm Hà tiện phụ còn không lăn lại đây!
Lăng Tiếu nhìn chằm chằm Âm Hà quát.
Thanh âm của hắn ẩn chứa long uy, người bình thường không cách nào chịu đựng.
Âm Hà nhìn Lăng Tiếu, hai chân không khỏi run lên, thất sắc nói:
- Ngươi...ngươi là Lăng...Lăng Tiếu!
Âm Hà không nghĩ tới Lăng Tiếu lại lặng lẽ đi tới Hồng Nham đảo, hơn nữa loại khí thế kia quả thật so với tưởng tượng của bà ta còn thêm đáng sợ, Âm Hà vốn cho rằng mình đã đột phá huyền đế, cho dù không phải là đối thủ của Lăng Tiếu nhưng nếu muốn chạy trốn cũng không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ Âm Hà phát hiện ý nghĩ của mình đã sai lầm, đứng trước mặt Lăng Tiếu chính bà ta không còn đề nổi dũng khí chạy trốn.
Trong lòng thầm may mắn mình đã sớm dự mưu dẫn dụ Lăng Tiếu lên Hồng Nham đảo, một chuyến đi này phải vĩnh viễn lưu Lăng Tiếu ở lại nơi này, bằng không cả đời bà ta cũng đừng hòng được sống yên thân.
- Ngươi chính là Lăng Tiếu!
Thiết Lệnh Công kéo Âm Hà ra phía sau, dùng khí thế huyền đế trung giai ngăn trở Lăng Tiếu quát to.
← Ch. 1423 | Ch. 1425 → |