Vay nóng Tima

Truyện:Thần Khống Thiên Hạ - Chương 1547

Thần Khống Thiên Hạ
Trọn bộ 2767 chương
Chương 1547: Nữ nhi Lăng Oánh (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-2767)

Siêu sale Lazada


- Nương trước tiên đừng mắng, mau vào chăm sóc Vận nhi đi!

Lăng Tiếu cũng không dám cãi lời lập tức đẩy mẹ mình vào trong phòng.

Hồi đó vào lúc Phượng Tiêm Vận sinh Phượng Lăng Thiên, Lăng Tiếu căn bản không có mặt. Nên hắn không biết đến loại tâm tình kích động của người chuẩn bị làm cha.

Hiện tại, Phượng Tiêm Vận lại sinh đứa bé thứ hai, Lăng Tiếu hoàn toàn rõ ràng đón nhận tình cảm của người cha.

Trong lòng hắn vừa là lo lắng vừa là kích động. Hắn lo lắng Phượng Tiêm Vận hoặc đứa bé xảy ra sự việc, kích động chính là chuẩn bị có đứa con thứ hai. Trong lòng một mực suy nghĩ xem rốt cuộc là con trai hay con gái.

Hắn đã có một thằng cu tiểu Ma vương, nên trong lòng càng hy vọng đứa trẻ sắp ra đời chính là một bé gái.

- Oa oa!

Cùng với một âm thanh trẻ con khóc váng vang lên, Lăng Tiếu do dự dừng người lại, trên mặt lộ ra vẻ vô hạn mừng rỡ mà nói

- Sinh rồi... Sinh rồi....

Hắn rất muốn lập tức xông vào xem tình huống ra sao, nhưng vẫn là bị Thải Hà Nguyệt kéo lại không cho hắn đi vào.

Sau một hồi lâu, Mộng Tích Vân mới cười a a mà ôm một đứa trẻ con đi ra từ bên trong phòng.

- Mẹ, có đúng là con gái không?

Lăng Tiếu lập tức tiến lên mở miệng hỏi.

Mộng Tích Vân trợn mắt liếc nhìn hắn rồi nói

- Ngươi không thích con trai như vậy sao?.

Lăng Tiếu khoát tay bảo

- Đương nhiên không phải như vậy rồi!.

- Tiểu tử thúi nhà ngươi này, thật không biết vận may của ngươi làm sao lại tốt như vậy, đều bị ngươi cứ nói thành là con gái

Mộng Tích Vân tức giận kêu lên.

Lăng Tiếu lúc này mới áp sát vào bên cạnh Mộng Tích Vân, nhìn đôi mắt sáng ngời thuần khiết đang đảo quanh, cái miệng dễ thương oa oa. Một cảm giác như chân với tay bỗng nhiên sinh ra, hắn thầm hô đắc ý ở trong lòng

- Ha ha, nó là con gái của ta.

- Đúng rồi, Vận nhi, nàng có sao không!

Lăng Tiếu mới nhớ ra Phượng Tiêm Vận, vội vàng thở nhẹ một tiếng, lập tức chạy đi vào bên trong phòng.

Cảm nhận được khí tức của Phượng Tiêm Vận vẫn còn, Lăng Tiếu yên lòng như trút được hòn đá ra khởi ngực.

Chỉ cần nàng còn có một hơi, với số linh vật của hắn thì muốn sống sót tuyệt đối không là vấn đề.

Đông Phương Mỗ Mỗ nói với Lăng Tiếu

- Đứa nhỏ này mặc dù sống sót, nhưng mà tuổi thọ có thể sẽ bị ảnh hưởng!.

- Có thể sống sót là tốt rồi, tuổi thọ tổn thất có khả năng lại bù đắp!

Lăng Tiếu thương xót nhè nhẹ vỗ về mái tóc của Phượng Tiêm Vận mà đáp lại.

Lăng Tiếu trước tiên mừng đã được thiên kim, đây là một chuyện đại hỷ sự, xem như làm giảm bớt đi bầu không khí buồn rầu bên trong cung Tiếu Ngạo.

Cuối cùng, Lăng Tiếu đặt tên cho con gái của mình là Lăng Oánh, hy vọng nó có thể lớn ên trong bình an hài lòng.

Từ sau khi có được Lăng Oánh, Lăng Tiếu một mực cười thực rạng rỡ.

Hắn một mực hy vọng có thể có một đứa con gái, hiện nay mong mỏi được đền bù, tâm tình tự nhiên là tốt.

Phượng Lăng Thiên tiểu Ma vương này cũng là vô cùng thích thú đối với em gái của hắn. Chỉ là tính cách trẻ con của nó vẫn không thay đổi, thường xuyên mang một chút sinh vật gớm ghiếc nho nhỏ lại đây để dọa tiểu Oánh, khiến cho tiểu Oánh thường xuyên khóc lớn gây ra đại náo loạn.

Sau mỗi một lần như vậy, nó không tránh được bị Lăng Tiếu trực tiếp gọi đến chỉ đạo nó luyện võ, trong quá trình đó khẳng định là không thể thiếu được chuyện lại bị đánh.

- Lão cha, người có thể lại bất công sao? Chờ sau khi tiểu muội lớn lên, con nhất định phải lôi kéo nó vào trận doanh của con đối phó người!

Phượng Lăng Thiên mỗi lần cũng đều không phục mà nói vậy.

Lăng Tiếu mặc kệ đứa con trai này nói gì. Dù sao hắn cũng nhìn ra thằng bé này là trong lòng không thật sự suy nghĩ như vậy.

Lăng Tiếu chìm đắm trong bầu không khí vui sướng đó, bất tri bất giác liền trôi qua hơn nửa tháng.

Trải qua nửa tháng tĩnh dưỡng, những người bị thương trong chiến dịch cũng khôi phục lại.

Đồng thời, tin tức thân phận Lăng Tiếu trở thành Thánh Dược Sư cũng được lan truyền rộng khắp đi ra ngoài. Hơn nữa cung Tiếu Ngạo chiến thắng Âu Dương gia, khí thế đại chấn, không ít Võ Giả mộ danh mà đến nhao nhao tỏ vẻ nguyện ý gia nhập cung Tiếu Ngạo.

Lại trải qua Huyền Diệu thi kiểm tra trận pháp, giữ lại được cũng có mấy trăm người.

Chính là những người này chỉ là như muối bỏ biển, còn chưa đủ nhìn a!

Lăng Tiếu xuất chinh lần này, đương nhiên đem những người này đi. Trước đó hắn cũng nói rõ cùng bọn họ, nếu muốn đặt chân vào trong cung Tiếu Ngạo bọn họ, không có trải qua thử thách chiến tranh đã nghĩ hưởng thụ là không có khả năng.

Trong số những người này có không ít người lại sợ hãi, cuối cùng lại sớm bị loại bỏ một phần ba số người.

Cuối cùng chẳng qua lưu lại chỉ hơn ba trăm người, trong đó Huyền Đế cũng mới là một người mà thôi. Tất nhiên thời gian quá mức gấp gáp, số người chạy tới đây tìm nơi nương tựa cũng không nhiều.

Lăng Tiếu nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, lần này số người mang đi sẽ không nhiều, chẳng qua là một ngàn người mà thôi. Những người khác toàn bộ ở lại trấn thủ bên trong cung Tiếu Ngạo.

Một ngàn người này trên cơ bản đều là Thiên Tôn, Huyền Đế cũng chỉ có mười người mà thôi, về phần Thánh Giả càng là một người cũng không có.

Nếu muốn dựa vào chút thực lực ấy đi thu thập Âu Dương gia hiện nay đại bại mà về thì tựa hồ còn chưa đủ.

Tất nhiên Âu Dương gia vẫn còn căn cơ, dù chúng muốn lại chuẩn bị một vạn binh mã thì không là vấn đề. Nhưng lại có một vị Thánh Giả tọa trận, làm cho khó khăn này cũng không nhỏ.

Người khác góp lời khuyên bảo nói Lăng Tiếu không nên sớm xuất binh, chờ sau khi hắn nghỉ ngơi lấy lại sức lại diệt Âu Dương gia cũng không trễ.

Chính là, Lăng Tiếu lại vẫn khư khư cố chấp, không nghe góp ý từ bất luận kẻ nào.

Mọi người không biết nói gì hơn, chỉ có thể tùy ý Lăng Tiếu đi. Tất nhiên bọn họ cũng biết Lăng Tiếu lúc này không giống ngày xưa, cho dù là Thánh Giả đều phải nuốt hận với hắn. Có lẽ một ngàn người này thật sự có thể chiến thắng trở về.

Lăng Tiếu dẫn đầu. Đám người Tổ Tu Viên, Cảnh Hồng, Xích Cương, Lãnh Chính, Tàn Báo cùng nhau đi xuất chinh theo.

Trong trận chiến ấy trước đó không lâu, tổn thất nhiều lắm. Lăng Tiếu có thể moi móc điểm được một ngàn binh mã này đã quả là không tồi. Huống hồ Hắc Ma Môn ở bên kia đều mắt nhìn chằm chằm vào, cho nên nhất định phải lưu lại người trông coi ở cung môn.

Huống hồ, lần này Lăng Tiếu cũng sớm tính toán kĩ. Có Vạn Hoa Tông phối hợp muốn bắt Âu Dương gia tuyệt đối là không thành vấn đề.

Chuyện cung Tiếu Ngạo lần này chỉ cần lấy một ngàn người đi viễn chinh đánh người của Âu Dương gia đã khuếch tán ra ngoài.

Lăng Tiếu làm như vậy là có nguyên nhân. Đúng là hắn muốn những kẻ định lấy mạng cùng nhau tụ tập bên phía Âu Dương gia, tính toán một lưới bắt hết.

Bởi vì tin tức hắn có Thần Khí đã sớm truyền khắp Trung Vực, tin tưởng sẽ có không ít người dám mạo hiểm đến kiếm chác lợi lộc.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2767)