← Ch.1595 | Ch.1597 → |
Trong đoạn thời gian này nàng chịu nhiều biệt khuất, một lần nữa khôi phục thực lực có cảm giác thật tốt.
- Vì cái gì làm thế, ngươi không sợ ta bỏ đi sao?
Ngọc Nhu Phỉ nhìn Lăng Tiếu và hỏi.
- Ta nghĩ thông suốt, dưa xanh không ngọt, nếu như ngươi nhất định phải đi cũng do ngươi đi, dù sao ta không thích ép buộc người khác, huống hồ ta tin tưởng ngươi sẽ lưu lại!
Lăng Tiếu khoát tay trả lời.
Kỳ thật trong lòng của hắn đang thầm hô:
- Đừng đi, ngươi thật muốn đi thì ta đi đâu tìm nữ nhân cực phẩm như vậy!
Trên mặt Ngọc Nhu Phỉ tươi cười quyến rũ.
- Ngươi còn thực tự tin, nhưng mà ngươi đoán đúng, ta thực sự muốn đi Thiên Vực, hoặc là chúng ta còn có thể trở thành bằng hữu đấy.
- Ân, nói vậy chúng ta cùng đi.
Lăng Tiếu cười nhạt, tiếp theo lại nói:
- Ngươi có luyện Long Tượng Thần Công hay không?
- Luyện đương nhiên luyện! Nhưng mà một khi ta tu luyện đại thành, thực lực sẽ tăng lên nhiều, đến lúc đó tên kia bên cạnh ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi sẽ không sợ sao?
Ngọc Nhu Phỉ lúc này dùng ngón tay vuốt tóc.
- Ha ha, ta có thể bắt ngươi một lần, có thể bắt ngươi lần thứ hai, huống hồ không có cái gương kia, ta không có gì có thể đối phó ta?
Lăng Tiếu thong dong cười nói.
Đôi mắt Ngọc Nhu Phỉ mang theo thần sắc quái lạ, nàng còn không nghĩ tới Lăng Tiếu tự tin như vậy.
Nhưng mà nhớ tới màn bị bắt giữ thì nàng cảm thấy lạnh cả người.
- Tốt, ngươi thắng, bây giờ chúng ta là bằng hữu, ngươi cho ta long huyết, ta thiếu nợ ngươi một phần nhân tình, về sau có cần ta sẽ giúp ngươi!
Ngọc Nhu Phỉ nói.
- Ta yêu cầu chỉ có một!
Lăng Tiếu thuận theo nói.
- Cái gì?
Ngọc Nhu Phỉ nghi hoặc hỏi.
- Ngươi làm nữ nhân của ta!
Lăng Tiếu nhìn chằm chằm vào nàng và nói ra một câu bá đạo.
- Ha ha, nếu có một ngày ngươi có thể khiến ta sinh ra cảm giác với ngươi, ta nghĩ ta không ngại!
Ngọc Nhu Phỉ cười nhạt nói.
Nàng bây giờ đã không ngại Lăng Tiếu bày tỏ khinh nhờn, ngược lại cảm thấy thỉnh thoảng như thế mới đặc biệt vui sướng.
Bao nhiêu năm qua nàng ở địa vị cao, vẫn làm việc trong thánh giáo, sau khi nghĩa phụ đi Thiên Vực không trở về, nàng không còn vui vẻ gì nữa, đã bắt đầu bế quan tu luyện.
Trước khi bị Lăng Tiếu dùng ảo cảnh cân dẫn tâm sự, ngược lại nàng đã khám phá tâm tình, đã cởi bỏ tâm kết của nàng, nàng muốn đi làm chuyện nội tâm muốn làm, tâm tình cũng vì vậy mà buông lỏng.
Lăng Tiếu cười cười không nhiều lời cái gì, lại bức một giọt máu huyết ra ngoài giao cho Ngọc Nhu Phỉ, cũng thuận theo đó bắn vào trong không gian linh thú của nàng.
Bạch Ngân Cự Tuyệt có long huyết thì nó sẽ biến hóa, trong máu huyết hình thành long huyết, đến lúc đó tự nhiên có thể tu luyện Long Tượng Thần Công.
MÀ Long Tượng Thần Công uy lực dùng bá đạo nổi tiếng, nàng một nữ nhân tu luyện đại thành chắc chắn sẽ có hương vị khác.
Ngọc Nhu Phỉ khôi phục tự do, cũng tuân thủ ước định không rời đi.
Sau khi nàng dung nhập máu huyết, liền bắt đầu ngồi trên lưng Bạch Ngân Cự Tượng tham ngộ Long Tượng Thần Công.
Mà Lăng Tiếu thì là ngồi ở trên lưng Long Mã không ngừng tham ngộ ảo cảnh.
Hai người đồng thời tu luyện, phi thường bình tĩnh đi hơn một nửa sa mạc.
Ánh mặt trời nóng bức. Nhiệt độ không khí như thế này chẳng thể ảnh hưởng tới hai tên Thánh giả.
Về phần trong thức hải của Lăng Tiếu có Si Mị Thiên Hỏa Châu lại đang thỏa thích hấp thu nhiệt độ bên ngoài tăng cường năng lượng của nó, Lăng Tiếu cũng lời không ít.
Trong thức hải của hắn có ba bảo vật, luôn bảo chứng hắn có thể tiến giai thật nhanh, bằng không hắn sao có thể nhanh chóng như thế này đột phá Thánh giả chứ?
Chớp mắt lại đi hơn nửa năm.
Lăng Tiếu dẫn Ngọc Nhu Phỉ tới một sa mạc khác.
Mấy ngày này Lăng Tiếu đã tu luyện ảo cảnh cấp hai không sai biệt lắm.
Dùng thủ đoạn của hắn bây giờ chỗ bố trí ảo cảnh có thể vây khốn cả Thánh giả.
Hắn thỉnh thoảng thi triển cho Ngọc Nhu Phỉ cảm thụ uy lực của nó, rõ ràng khiến nàng suýt thất thủ.
nếu không phải nàng sớm biết Lăng Tiếu thi triển ảo cảnh, đối mặt sau đó sợ rằng không có thong dong được.
Cùng lúc đó Ngọc Nhu Phỉ cũng tu luyện Long Tượng Thần Công thành công, nàng biểu hiện ra uy lực kinh thiên động địa, thi triển chiêu thức sinh ra dị tượng long tượng, gần như có thể tùy ý chấn nát hư không trong phạm vi vạn dặm.
Nàng yêu cầu Lăng Tiếu để Sát Thiên ra đối luyện với nàng, Lăng Tiếu thỏa mãn yêu cầu này.
Hai người đánh cho thiên hôn địa ám, quấy phá không gian nơi này như lật tung lên.
Lăng Tiếu ở bên cạnh xem cuộc chiến, hắn không thể không dùng toàn lực phòng ngự, hết sức lui ra xa mới tránh né được dư âm.
Sau khi tỷ thí, Ngọc Nhu Phỉ có thể đánh ngang tay với Sát Thiên khiến Lăng Tiếu kinh ngạc.
Phải biết rằng bề ngoài thì thực lực của nàng tương đương với Sát Thiên, nhưng mà chiến lực vẫn kém hơn Sát Thiên một bậc, đó là do Sát Thiên thế chính là tồn tại đứng đầu trung vực, càng có bổn sự khiêu chiến cao giai, mỗi chiêu kiếm thức gần như đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất, thủ đoạn ám sát càng khiếp quỷ thần.
Mà Ngọc Nhu Phỉ tu luyện Long Tượng Thần Công xong có thể có chiến lực ngang với Sát Thiên, từ đó nhìn ra uy lực thần công này có thể nghĩa.
Nhưng mà nữ nhân mạnh thì mạnh, Lăng Tiếu cảm thấy một khi mình đạt tới cảnh giới của nàng, khi đó có thể dẫm nàng dưới chân.
Ngọc Nhu Phỉ cũng cảm giác được Sát Thiên khủng bố, nếu lúc đó nàng không có tấm kính bán thần khí thì chỉ sợ không đánh được bao lâu đã bại!
Đồng thời nàng cũng hiếu kỳ với Lăng Tiếu nhiều hơn.
Hắn dẫn theo hộ vệ cường đại như thế, không biết hắn có thế lực gì.
Nàng từng hỏi qua thân phận của Lăng Tiếu, Lăng Tiếu cũng rất trực tiếp cho biết mình là cung chủ có thế lực lớn, mà Sát Thiên chính là thủ hạ của hắn.
Ngọc Nhu Phỉ nửa tin nửa ngờ, nàng cảm thấy Lăng Tiếu cho dù là cung chủ một phương chắc cũng là được truyền vị, bằng không người ta làm gì khuất phục dưới trướng của hắn chứ?
Việc này nàng không có quá mức suy nghĩ sâu xa, nàng thừa dịp rãnh rỗi học tập ngôn ngữ thông dụng với Lăng Tiếu.
Nữ nhân này là cao thủ, có năng lực đã nghe là không quên, học tập tự nhiên quá dễ dàng, chỉ có phát âm là chưa chuẩn mà thôi.
Xuyên qua sa mạc, trở về Sa Nham Thành.
Lăng Tiếu đã lâu không có tắm rửa, vốn định tìm khách sạn tắm rửa và ngủ một giấc, thế nhưng mà còn chưa tới khách sạn đã có người tìm hắn.
- Hai vị mời dừng bước!
Một thành vệ đội chay tới gọi Lăng Tiếu cùng Ngọc Nhu Phỉ hai người lại.
Lăng Tiếu nhìn qua mười tên thành vệ đội hỏi một câu:
- Có việc?
- Là như vậy, công tử của chúng ta muốn mới nàng này tới Hương Túy Lâu uống một chén, không biết có tiện hay không!
Nói chuyện là một trung niên, thực lực Thiên Tôn, ngữ khí mang theo giọng điệu không cho cự tuyệt.
Ánh mắt của hắn và thành vệ đội nhìn qua người Ngọc Nhu Phỉ, trực tiếp xem nhẹ Lăng Tiếu.
- Chúng ta không quen công tử của ngươi, tốt nhất biến đi, bằng không các ngươi không may rồi.
Lăng Tiếu không có bởi vì bị lờ đi mà tức giận, đây là việc của nam nhân.
← Ch. 1595 | Ch. 1597 → |