← Ch.1616 | Ch.1618 → |
Dương Bích Hương không vui nói:
- Hứa Chính ngươi có ý gì? Không ngờ dám ở trước mặt của ta mà uy hiếp bằng hữu của ta sao?
- Hương Hương, ta cũng vì tốt cho ngươi, hai tên này nhìn qua chẳng phải đồ tốt gì, nói không chừng là có tâm tư mà tới, muốn tiếp cận ngươi tiến vào Dương gia thôi!
Hứa Chính nói.
Hắn cảm thấy đây là địa bàn của Dương gia, mà Hứa gia của hắn ở đây uy vọng không yếu, cũng không sợ trực tiếp vu oán hai tên này, dù sao không thức thời thì chết đi.
Có Hứa Chính đi đầu, đám người phía sau phụ họa.
- Đúng vậy a Hương Hương, không nên bị bề ngoài của hắn mê hoặc, ai biết rõ bọn chúng đánh chủ ý gì với ngươi chứ.
Có mấy tên này phụ họa, chỉ có tên Tiêu Hàn là không có lên tiếng gì.
Hắn thíc Dương Bích Hương không giả, nhưng mà hắn không có lợi dụng thủ đoạn bỉ ổi đi giá họa cho người ta, chỉ làm cho Dương Bích Hương xem thấp hắn mà thôi.
- Nói đủ chưa? Nói đủ thì cút đi, bằng không ta không ngại ném các ngươi ra ngoài!
Lăng Tiếu thập phần khinh thường với đám này, nói thẳng.
Đám trẻ tuổi này không là gì cả, bọn chúng chỉ là đệ tử thế gia ở đây, bình thường mắt cao đầu, cho dù là cường giả Huyền Đế cao hơn bọn chúng cũng không quản, bọn họ cũng có người, càn quấy đã quên nên không xem ai ra gì.
- Xem ra không cho ngươi chút nhan sắc thì ngươi không biết chữ chết viết thế nào!
Hứa Chính quát một tiếng, lúc này đánh một quyền vào Lăng Tiếu.
Một tiếng chói tai vang vọng.
Nhưng mà không phải Hứa Chính đánh Lăng Tiếu, mà là Hứa Chính bị người ta tát vào mặt, năm ngón tay hiện ra, răng cửa bay mấy cây, cả người bay ra đi mấy mét, đụng gãy không ít bàn ghế.
Người ở đây há hốc mồm!
Bọn họ không nghĩ kẻ ra tay đánh người, tại sao bây giờ bị đập bay đi.
- Ta mặc kệ các ngươi là tranh phong hay là ghen tuông, tóm lại ít trêu chọc bản cung, bằng không cho dù thiên vương lão tử tới thì ta cũng cho đẹp mặt!
Lăng Tiếu không nhìn Hứa Chính, bưng chén rượu lên uống một ngụm, bộ dáng tiêu sái lãnh khốc.
Đối diện Dương Bích Hương nhìn qua với ánh mắt sáng ngời, trong nội tâm nói thầm:
- Thật sự có hương vị nam nhân!
- Thật có đảm lượng, không ngờ dám đánh Hứa thiếu gia, xem ra ngươi đừng mong rời khỏi đây!
Có người trẻ tuổi vui vẻ khi người gặp họa.
Lại âm thanh chói tai vang lên, tên trẻ tuổi vừa nói chuyện lập tức theo sau Hứa Chính bay đi.
Bốn tên khác lui bước, không dám tới gần Lăng Tiếu, sợ người ta đánh bọn họ.
Hứa Chính bò lên, hắn bưng gò má tức giận trừng Lăng Tiếu.
- Có gan đừng đi, ta nhất định sẽ cho ngươi hối hận vì sống trên đời này!
Nói xong hắn chạy ra ngoài, tên trẻ tuổi khác cũng ôm mặt nhìn Lăng Tiếu, cũng ra ngoài.
- Tiếu nhi, tại sao tha bọn chúng, đúng là quấy rầy mà!
Phong Thanh Duyên nhìn Lăng Tiếu nói.
Lăng Tiếu thản nhiên nói:
- Còn không phải tiểu nha đầu này gây họa sao, để nàng đi giải quyết đi!
Dương Bích Hương lập tức không muốn, nàng cong ngực nói:
- Ngươi nói ai là tiểu nha đầu, người ta nhỏ ở đâu?
Lăng Tiếu lườm bộ ngực phát dục đầy đủ của Dương Bích Hương, lúc này cười nói:
- Không nhỏ đâu, nên gọi ngươi là tiểu muội muội mới đúng.
Ngừng một chút và nói:
- Ngươi cũng nhìn thấy, bọn họ vì ngươi mà bới móc, người ta lại mang người tới, ngươi phải phụ trách đấy.
Dương Bích Hương là mỹ nhân bại hoại, nhưng mà trong mắt Lăng Tiếu thì nàng vẫn còn nhỏ, không khiến hắn chiếm hữu cái gì, nói ra là dùng giọng điệu trưởng bối.
- Ngươi cho rằng mình là ai, ta xem phân thượng hai vị tỷ tỷ xinh đẹp mới qua đây, chuyện của ngươi ta không quản, cũng quản không được, ai bảo ngươi đắc tội hung ác như vậy, nhưng mà rất hả giận nha!
Dương Bích Hương lúc này vui vẻ khi người ta gặp nạn.
Nàng muốn nhìn xem nam nhân này có thủ đoạn gì bãi bình chuyện này.
Phải biết rằng người Hứa gia và Chu gia cũng không phải yếu.
Quả nhiên Dương Bích Hương vừa nói xong thì bên ngoài có tiếng huyên náo.
Người đi vào không nhiều, trừ bỏ Hứa Chính cùng và tên trẻ tuổi Chu Minh ra còn có bốn trung niên.
Bốn tên trung niên nhân này đều có thực lực Huyền Đế giai, trong đó có một tên là Huyền Đế cao giai.
Bốn người này hai người là trưởng lão Hứa gia, có hai người là trưởng lão Chu gia, là trưởng lão hộ pháp của Hứa Chính cùng Chu Minh, vẫn ở bên ngoài không đi vào.
- Chính là xú tiểu tử này, phế hắn cho ta!
Hứa Chính chỉ vào Lăng Tiếu phẫn nộ quát.
- Phế hắn quá tiện nghi cho hắn rồi, ta muốn hắn sống không bằng chết!
Chu Minh âm độc nói ra.
Giọng của bọn họ vừa dứt thì bốn tên Huyền Đế đã lao qua phía Lăng Tiếu.
Nhưng mà bọn họ nhìn thấy Dương Bích Hương thì kiêng kị.
Nhưng mà tên lên dây không thể không phát, thiếu gia đã lên tiếng thì biết đây không phải chuyện của Dương gia.
- Tiểu tử theo chúng ta ra ngoài, bằng không chúng ta sẽ giết ngươi tại đây!
Một tên Huyền Đế nói ra, một tay kéo vai Lăng Tiếu.
Một trảo này sắc bén như trảo công của chim ưng bắt mồi.
- Thật đáng ghét!
Lăng Tiếu nhìn qua tên Huyền Đế đối diện.
Âm thanh như kinh lôi van lên, màng tai của tên Huyền Đế bị chấn vỡ, thân thể trong nháy mắt bay ra ngoài.
Hắn trực tiếp nện vào vách tường, bất tỉnh nhân sự.
Đám người nấy biểu lộ ngốc trệ, ai có thể nghĩ tới người ta quát một tiếng thì chấn bay Huyền Đế, rốt cuộc là thực lực gì mới làm được?
- Ngươi chết đi!
Tên Huyền Đế khác hét to một tiếng, trong tay xuất hiện linh khí cao giai chém vào đầu Lăng Tiếu.
Hắn đã vận dụng tất cả lực lượng, muốn một chiêu giết Lăng Tiếu.
Đáng tiếc một kích của hắn chém vào đầu Lăng Tiếu bị hai ngón tay Lăng Tiếu giữ lại.
- Không nên để bản cung đại khai sát giới!
Lăng Tiếu đôi mắt đầy sát ý nói ra, ngón tay dùng sức và kẹp thanh đao gãy thành hai đoạn
Lưỡi đao gãy chém lột một ít tóc trên đầu tên Huyền Đế, một nhúm tóc rơi xuống, hai chân của tên Huyền Đế này mềm lại.
Tên trưởng lão hộ pháp của Hứa Chính không tệ, nhưng mà hắn không nghĩ tới đụng phải đá cứng.
Hai tên Huyền Đế không dám động thủ, bọn họ cũng không nghĩ tới đối thủ lại là Thánh giả tồn tại, cho dù bọn họ nhiều ra mấy chục người còn không đủ cho người ta giết.
Hứa Chính cùng Chu Minh nhìn qua một màn này thì thể xác và tinh thần băng gia, lần này đã phái tấm sắt rồi.
Nhưng cho dù người trước mặt là Thánh giả, thế nhưng mà cũng không khiến bọn họ sợ, bằng không người trong gia tộc sẽ không bỏ qua bọn họ.
- Các ngươi còn không đi, không đặt ta vào mắt sao?
Dương Bích Hương nhìn qua đám người kia trách móc.
Mấy người kia biết rõ khó thu hồi mặt mũi, đành phải đi ra ngoài.
Nhưng mà trong mắt Hứa Chính cùng Chu Minh hai người đầy oán hận và không cam lòng.
Mà tên Huyền Đế kia cũng được mang ra ngoài.
- Đi thôi, chỉ sợ phiền toái lại tới!
Phong Thanh Duyên đề nghị.
Nàng cũng là kẻ nhìn rộng biết nhiều, đệ tử thế lực đều cao ngạo, không bị ngăn cản lần nào, hôm nay bị Lăng Tiếu lăng nhục, nhất định sẽ nghĩ biện pháp kiếm mặt mũi.
Lăng Tiếu còn không nói chuyện, Dương Bích Hương đã nói:
- Tỷ tỷ không nên đi, có ta ở đây bọn hắnhọ không dám làm gì ngươi đâu!
← Ch. 1616 | Ch. 1618 → |