← Ch.1786 | Ch.1788 → |
Lộc Bưu trong tay cầm một kiện thần khí Lang Nha bổng đối diện Thị Huyết quát lên.
Cùng lúc đó, Liệt Vĩnh mang theo Lăng Tiếu cùng Liệt Như Ngọc bắt đầu hướng về không gian chi trận đi tới, muốn rời khỏi chỗ này trước rồi nói.
Chỉ cần ra khỏi chỗ này, bọn họ không cần phải sợ chuyện gì nữa.
Nhưng lại có người chắn trước một bước ở không gian trận.
- Sao đi nhanh vậy, chúng ta còn chưa tính toán rõ ràng mà.
Người nọ đúng là Ngưu Đại Nghĩa cùng vài tên Thần Vương khác.
Lúc trước bọn họ có ân oán với mấy tên Thần Vương này, khoản nợ này của bọn hắn nhất định phải báo.
Đại chiến hết sức căng thẳng, không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Liệt Tịch ngươi mang theo tiểu tử này cùng Như Ngọc đi trước, ta giữ chân bọn họ, chỉ cần ra khỏi chỗ này, lập tức truyền âm cho Minh Chủ, bọn chúng một tên cũng đừng mong thoát.
Liệt Vĩnh ném Lăng Tiếu cùng Liệt Như Ngọc về phía Liệt Tịch.
Cùng lúc đó, trong tay hắn cầm một thương một thuẫn, thập giai Cực Diễm Hổ cũng xuất hiện.
- Bại tướng dưới tay ta mà dám ngông cuồng, Ngưu Trại bang của các ngươi cũng muốn bị tiêu diệt toàn bộ.
Liệt Vĩnh phát ra lực lượng đáng sợ quát lên.
Lúc trước hắn có thể lấy một chọi ba, thực lực không phải Thần Vương bình thường có thể so sánh.
Vì bản thân hắn chính là một thành viên trong Thiên Thần Vương, mặc dù xếp hạng hơn tám trăm, nhưng trong đồng giai ít người có thể so sánh.
- Thiên Thần Vương Liệt Vĩnh, ta đã sớm nhận ra ngươi, bất quá ở chỗ này ngươi không làm được trò trống gì đâu.
Ngưu Đại Nghĩa triệu hồi Hoang Ngưu của mình về, cùng những người khác nghênh chiến Liệt Vĩnh.
Một bên khác, Khống Huyết Kinh cũng không cùng Lộc Bưu đối chiến, mà Sư vương Sư Động Thiên đánh với Lộc Bưu.
Oanh long oanh long!
Thần Vương chiến đấu đáng sợ bậc nào, không gian chi địa nơi đây chẳng qua là làm tạm thời, chỗ có kết giới cũng không phải là không phá được.
Chiến đấu vừa mới khai hỏa, không gian bình chướng nơi đây đã xuất hiện khe hở.
Liệt Tịch lúc này quyết đoán, kéo theo Lăng Tiếu cùng Liệt Như Ngọc hướng về phía không gian bình chướng lao tới.
Liệt Tịch giương một kích oanh tới không gian bình chướng, chỉ cần nơi này vỡ ra, bọn họ mới có cơ hội trốn khỏi nơi này, hơn nữa có thể thông qua truyền âm thạch thông báo cho bọn người tiếp đón tới đây.
- Muốn đi sao? Toàn bộ lưu lại đi.
Một thân ảnh lướt đi như gió lao tới, một đạo năng lượng kích bay năng lượng của Liệt Tịch.
Phong Lãnh sát thần, thực lực cao cấp Thần Vương, là một sát thủ máu lạnh, về sau bại bởi Khống Huyết Kinh, cam tâm tình nguyện trở thành phụ tá đắc lực của hắn.
- Tiểu thư, Lăng Tiếu các ngươi nghĩ biện pháp trốn ra đi, ta ngăn hắn lại.
Liệt Tịch quăng hai người ra ngoài, hướng về hướng Phong Lãnh công kích.
Phong Lãnh tựa hồ không gấp gáp đi bắt Lăng Tiếu cùng Liệt Như Ngọc, lộ ra vẻ mèo khóc chuột nói:
- Để ta xem cao thủ Liệt Viêm Thương Minh lợi hại đến đâu!
Hắn so với Liệt Tịch hơn một giai, lại nói như vậy, không phải tinh vi tinh tướng thì là gì.
Lăng Tiếu cùng Liệt Như Ngọc bị văng ra xa, đã rất gần không gian bình chướng rồi.
Liệt Như Ngọc cố gắng dừng thân thể lại, la lên:
- Ta phải trở về giúp Vĩnh thúc cùng Liệt Tịch.
Theo thanh âm của nàng, linh thú hộ thân Hỏa Phượng Hoàng xuất hiện, âm thanh tê minh bất chợt vang lên.
Liệt Như Ngọc đang muốn trở về, một cánh tay lực lượng mạnh mẽ giữ nàng lại nói:
- Ngươi trở về chỉ có đường chịu chết, chúng ta ra ngoài tìm cứu viện.
Lăng Tiếu không nói hai lời, kéo Liệt Như Ngọc về phía vết rách của không gian bình chướng bay đi.
Liệt Như Ngọc toàn lực giãy giụa khỏi tay Lăng Tiếu tức giận nói:
- Không được, từ nhỏ Vĩnh thúc đã chiếu cố ta, ta sao có thể bỏ đi như vậy, ngươi muốn ta bất nhân bất nghĩa hay sao?
- Ngươi đúng là nữ nhân ngực to mà không có não, sao lại không đổi được tính bướng bỉnh như vậy, người ta là thực lực gì, chúng ta chạy được, Vĩnh trưởng lão tự sẽ có kế thoát thân, chúng ta quay lại bị bọn họ bắt được, hắn chỉ có một con đường chết mà thôi.
Lăng Tiếu đối diện Liệt Như Ngọc phẫn nộ quát.
Tuy như vậy, trong lòng hắn đối với Liệt Như Ngọc đã có chút thay đổi " Xem ra cô bé này rất có nghĩa khí, không tệ".
Thần Vương giao tranh, uy lực kinh thiên động địa, toàn bộ không gian bình chướng bị tiêu hủy, Vẫn thạch trong không gian bị nghiền nát thành bột phấn.
Liệt Như Ngọc bị Lăng Tiếu mắng một lần nữa, nàng không cảm thấy tức giận như mọi khi, mà cảm thấy Lăng Tiếu nói như vậy cũng rất có lý.
Bởi nàng biết bây giờ cần phải tỉnh táo để giải quyết, điều này gia gia đã từng dạy nàng.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh dùng truyền âm thạch gọi người đến đây.
Lăng Tiếu đối diện Liệt Như Ngọc còn đang ngẩn người quát lên.
Lúc này Liệt Như Ngọc mới vội vàng lấy ra truyền âm thạch, hướng phụ thân nàng cầu cứu.
Nhưng truyền âm thạch nàng vừa lấy ra đã biến mất không biết tung tích.
Truyền âm thạch rơi vào tay Khống Huyết Kinh, bị hắn hung hăng bóp nát.
- Ha ha, Tiểu công chúa của Liệt Viêm Thương Minh lại tới Hỗn Loạn chi lĩnh của chúng ta, thật làm cho chúng ta vô cùng vinh hạnh a.
Khống Huyết Kinh nhìn Liệt Như Ngọc cuồng tiếu nói.
- Ngươi đã biết ta là ai, tốt nhất để bọn ta rời khỏi đây, bằng không các người không được chết yên ổn đâu.
Liệt Như Ngọc kinh hoảng nói.
Đối mặt với Thần Vương, nàng không có cách nào trấn định được nữa rồi.
- Lúc này nói nhiều để làm gì, ngươi đến đứng sau lưng ta.
Lăng Tiếu nhíu lông mày một chút rồi chắn phía trước Liệt Như Ngọc.
Cho dù phải chết, Lăng Tiếu cũng không để nữ nhân chắn trước mặt hắn, như vậy rất mất phong độ.
Liệt Như Ngọc nhìn thân ảnh che chở trước mặt, tâm hồn thiếu nữ không khỏi run lên, một cỗ tình cảm không hiểu lan tràn toàn thân.
- Tiểu tử, người chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Khống Huyết Kinh khinh thường nhìn Lăng Tiếu nói.
- Con sâu cái kiến cũng có giá trị của nó.
Lăng Tiếu cười lạnh một tiếng, Cổ Hoàng thần công thôi diễn tới cực điểm, một đạo Long ảnh đằng không bay lên.
Kim long gầm thét vạn dặm, uy phong lẫm lẫm nhìn xuống khắp thương sinh đại địa.
Khống Huyết Kinh là sát thần đứng tiền mười trong sát thần bảng, là một trong những Thiên Thần Vương, định lực tự nhiên không phải người khác có thể so sánh.
Hơn nữa hắn dám đắc tội với Liệt Viêm Thương Minh, có thể thấy hắn là nhân vật không biết sợ là gì rồi.
Nhưng khi thấy Lăng Tiếu một thân long khí, xung quanh bao phủ tầng tầng long lân, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn không khỏi phải suy nghĩ lại.
- Đến giết ta đi, hay ngươi không dám, tại ngọn núi hoang vu này, ngươi giết ta cũng không có ai biết, ngươi sợ cái gì.
Lăng Tiếu đối diện Khống Huyết Kinh hét lên.
Bây giờ hắn phải bằng bất cứ giá nào tranh thủ thời gian, bằng không liền không còn cơ hội nữa rồi.
- Ranh con, ta không cần biết ngươi là ai, thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
Khống Huyết Kinh cao giọng nói.
Trên miệng hắn nói như vây, nhưng không hề có ý muốn động thủ.
← Ch. 1786 | Ch. 1788 → |