← Ch.1805 | Ch.1807 → |
Nhớ tới Lăng Tiếu, Liệt Như Ngọc liền thấy thương tâm không dứt!
Lúc trước nàng cực kỳ chán ghét tên này, muốn giết hắn cho thống khoái, nhưng sau khi tiếp xúc với hắn, phát hiện ra hắn cũng không chán ghét như vậy, tuy nói hắn da mặt dày một chút, nói chuyện hơi vô sỉ một chút, háo sắc một chút, nhưng lại rất có nghĩa khí, hơn nữa khi biết rõ nguy hiểm còn có thể ngăn ở trước mặt nữ nhân.
Điểm này mới là thứ khiến nàng động tâm nhất!
Nàng còn nhớ rõ lần đầu bị hắn sờ soạng bộ ngực, lần đầu không quan tâm đến thân phận nháo với nàng một hồi, càng lần đầu đánh cho mông nàng cho nở hoa...
Tuy chỉ quen biết ngắn ngủi, nhưng trong lòng nàng, hắn đã trở nên vô cùng quan trọng.
Chu Chỉ Tĩnh nhẹ vỗ về sau lưng Liệt Như Ngọc nói khẽ:
- Ngươi không phải nói cả đời sẽ không thích xu nam nhân kia sao? Quên hắn đi, có ta đây mà!
Liệt Như Ngọc không nói lời nào, cầm lấy bầu rượu tiếp tục độc ẩm.
Chu Chỉ Tĩnh không biết nên khuyên thế nào, chỉ có thể thầm cầu khẩn Liệt Như Ngọc sớm vượt qua được cửa ải này.
Trong nội tâm nàng suy nghĩ nàng có thể có một ngày sẽ vì một nam nhân mà thương tâm như thế không?
- Bái kiến phó quán chủ!
Bên ngoài truyền đến thanh âm cung kính của bồi bàn.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh to lớn bước chân vào hoa thuyền, thân ảnh ấy eo gấu lưng hổ, nhìn từ xa như một gã tráng hán, nhưng nàng lại là một nữ tử, cũng là phó quán chủ của Liệt Viêm Thương Minh.
- Đại tiểu thư ngươi đã đến rồi?
Chu Chỉ Tĩnh vừa nhìn thấy Liệt Như Ý, lập tức trở nên quy củ hơn.
Nàng là một trong những người biết rõ thân phận Liệt Như Ý, đây cũng là nhờ nàng nhờ vào thân phận khuê mật với Liệt Như Ngọc mới biết được.
Liệt Như Ý nhẹ gật gật đầu, tiếp theo nhìn về phía Liệt Như Ngọc vẫn đang uống rượu, chau mày lại.
- Tỷ ngươi tới rồi, nhanh uống rượu với ta, hôm nay chúng ta không say không về!
Liệt Như Ngọc chớp động thần sắc mê ly kêu lên.
Liệt Như Ý không nói hai lời, đi tới trước Liệt Như Ngọc lật tung cả bàn trước người nàng lên.
Bá á!
- Ngươi còn muốn uống tới khi nào? Từ Hà Thanh Thành trở về ngươi một mực ở chỗ này mượn rượu tiêu sầu, chẳng lẽ ngươi định cứ tiếp tục như vậy sao?
Liệt Như Ý chất vấn.
Nhìn muội muội chán chường, trong lòng Liệt Như Ý cũng đang nhỏ máu.
Nàng đã từng nghĩ tới để Lăng Tiếu và muội muội phát sinh quan hệ, tốt nhất lưỡng tình tương duyệt.
Như thế liền có thể đậu vào quan hệ với Kim tộc, ngày sau Liệt Viêm Thương Minh các nàng nhất định sẽ càng cường thịnh hơn trước.
Chỉ là lần kia lại gây ra hiểu lầm
Vốn nàng cũng bỏ đi ý nghĩ kia, không ngờ tất cả vẫn xảy ra, muội muội nàng vì Lăng Tiếu rõ ràng biến thành bộ dạng như vậy, khác xa lúc thường ngày.
Tuy nói hai người là tỷ muội cùng cha khác mẹ, nhưng tình cảm lại thập phần chân thành tha thiết, nàng làm tỷ tỷ cũng thay muội muội nàng cảm thấy đau lòng khổ sở.
- Tỷ ngươi không hiểu đâi, hắn là vì thay ta ngăn một kích trí mạng kia nên mới chết, bằng không người chết sẽ là ta!
Liệt Như Ngọc khóc nói.
- Hắn thay ngươi ngăn lại một kích là chuyện hắn nên làm, hắn chỉ là khách khanh chấp sự mà chúng ta thuê thôi!
Liệt Như Ý cường điệu nói.
- Đúng vậy a, hắn chỉ là một khách khanh chấp sự nho nhỏ mà thôi, nhưng.. Nhưng hắn từng dạy ta, bảo ta phải suy nghĩ cho người bên cạnh mình, nếu không phải ta tùy hứng nhất định phải quấn quít phụ thân an bài ta đến Hỗn Loạn Chi Lĩnh, hắn có lẽ đã không việc gì rồi, đều là ta liên lụy đến hắn!
Liệt Như Ngọc kích động nói.
- Vậy thì đã sao, ngươi là tiểu thư, hắn là chấp sự, vì ngươi trả giá tánh mạng là vinh hạnh của hắn, ngươi đừng có ngây thơ vậy nữa được không? Đừng nói là ngươi thích hắn đấy chứ?
Liệt Như Ý lớn tiếng nói.
- Ta... Ta tình nguyện mình chết, cũng không muốn hắn chết, ô oa...
Liệt Như Ngọc khóc rống lên.
Liệt Như Ý ngồi bên người vỗ nhẹ bờ vai của nàng nói:
- Nha đầu ngốc, Lăng Tiếu là một hảo hán tử, hắn có thể ngăn ở trước nữ nhân thì hắn đã chuẩn bị kỹ càng, chẳng lẽ lại để một nữ nhân như ngươi ngăn trước hắn sao, tỉnh lại đi, tin rằng hắn cũng không muốn thấy ngươi thương tâm khổ sở như vậy đâu!
Liệt Như Ngọc không nói lời nào, chỉ không ngừng khóc rống lấy.
Liệt Như Ý chỉ có thể thở dài trong lòng, hi vọng thời gian có thể trị tốt tổn thương này của nàng a!
Đúng lúc này, Chu Chỉ Tĩnh ở bên ngoài thuyền đi đến nói:
- Đại tiểu thư, có chấp sự nói có chuyện quan trọng bẩm báo cho ngươi.
Liệt Như Ý do dự một chút, vẫn buông Liệt Như Ngọc ra, đi ra ngoài.
Một hồi lâu sau, Liệt Như Ý cười đi đến:
- Muội muội, ta hỏi ngươi nếu như hắn không chết, ngươi định sẽ thế nào.
Liệt Như Ngọc không biết tỷ tỷ của nàng nói vậy là do ý gì, nàng do dự một chút nói:
- Ta... Ta không biết, chỉ cần hắn không chết, ta cũng không cần áy náy vậy nữa!
- Chỉ đơn giản như vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn cùng một chỗ với hắn? Ngươi nói thật với tỷ đi?
Liệt Như Ý lộ ra vẻ giảo hoạt nói.
Liệt Như Ngọc lộ ra vài phần ngượng ngùng, nghĩ tới khuôn mặt tươi cươi xấu xa kia, trong nội tâm liền nổi lên rung động.
- Ta... Ta không thèm thích tên dâm tặc đáng ghét kia đâu!
Liệt Như Ngọc khẽ cắn hàm răng nói.
- Đã như vậy, vậy lát nữa ta sung quân hắn đến một nơi thâm sơn cùng cốc là được rồi, tránh cho người thấy mà chán ghét!
Liệt Như Ý nói tiếp.
- Phái hắn đi... Cái gì, tỷ lời này của ngươi là có ý gì?
Liệt Như Ngọc vốn lặp lại mấy chữ, tiếp theo đột nhiên tỉnh lại hoảng sợ nói.
- Vừa rồi không phải đã nói rõ sao, ngươi không thích tên dâm tặc, ta không giết hắn đã tiện nghi cho hắn rồi, lát nữa ta sẽ phân phó bảo người sung quân hắn đến nơi khác!
Liệt Như Ý nói xong, liền đồng thời đi ra ngoài.
Liệt Như Ngọc đột nhiên bắn lên bắt lấy Liệt Như Ý nói:
- Tỷ... Ngươi nói là hắn không... Không chết?
- Ha ha, hắn đáng chết!
Liệt Như Ý cười nhẹ đáp.
Liệt Như Ngọc há có thể nghe không ra tỷ tỷ của nàng đang thừa nước đục thả câu, lúc này lộ ra thần sắc vạn phần lo lắng nói:
- Tỷ, hắn ở đâu, ngươi mau nói cho ta biết? Có phải là bên phía Hà Thanh Thành truyền đến tin tức của hắn không? Ta lập tức đi qua tìm hắn!
Liệt Như Ý cười vuốt khuôn mặt Liệt Như Ngọc nói:
- Ngươi không phải nói không thích hắn sao? Sao giờ lại gấp gáp thế?
Liệt Như Ngọc đấm nhẹ lấy Liệt Như Ý ngượng ngập nói:
- Tỷ, ngay cả ngươi cũng giễu cợt ta!
Liệt Như Ý nghiêm mặt nói:
- Lăng Tiếu quả thực còn sống, hơn nữa hắn hiện giờ đã về tới Liệt Viêm Thành rồi!
- Thật sự, thật tốt quá, tỷ mau gọi hắn đến, không... vẫn là ta đi tìm hắn đi!
Liệt Như Ngọc kinh hỉ nói.
- Việc này đừng nóng vội, ngươi trung thực nói với tỷ, ngươi có thích Lăng Tiếu không?
Liệt Như Ý rất chân thành nói.
Liệt Như Ngọc lộ ra vẻ nhăn nhó nói:
- Tỷ ngươi nói gì thế, ta sao lại thích hắn chứ!
← Ch. 1805 | Ch. 1807 → |