← Ch.158 | Ch.160 → |
Thần Nam cảm ứng được tinh thần ba động của Cổ Tư, kinh ngạc quay sang nhìn đạo kim quang bắn ra từ con mắt thứ ba của Thuỵ Đức Lạp Áo
Đạo thần quang đó nhanh chóng bắn vào hắc động phía trước Thái cực thần ma đồ, hắc động như chiếc miệng của cự ma sau khi bị luồng kim quang bắn trúng liền nhanh chóng biến mất, đương nhiên luồng thần quang đó cũng theo đó mà tan biến.
Thuỵ Đức Lạp Áo trên mặt xuất hiện nét nghiêm trọng, Thái cực thần ma đồ dường như cũng bắt đầu cẩn thận hơn, tiếp tục xoay tròn quanh người Thụy Đức Lạp Áo.
Bọn Thần Nam đại kinh thất sắc, Thái cực thần ma đồ chưa từng thất bại đã thất thủ rồi! Có thể thấy được tây thổ Đồ Đằng mạnh đến như thế nào.
Định địa thần thụ, Huyền vũ thần quy cùng thần sơn cao đại cùng cũng từ từ xoay tròn, trong chốc lát tạo ra một thế cân bằng vi diệu với Thụy Đức Lạp Áo, hai bên ngang ngửa nhau.
Bất quá chỉ cần là tranh đấu, sự cân bằng rất nhanh chóng bị phá vỡ.
Trong chớp mắt, Đồ Đằng cùng Thái cực thần ma đồ cũng không biết là kẻ nào phát động công kích trước, lần này động tác của bọn chúng nhanh như điện quang, chỉ thấy bên trong quang đoàn do thánh khí tạo thành, khắp nơi đều là tàn ảnh, không thể thấy rõ vị trí của cả hai, chỉ biết lúc này bọn họ đang không ngừng va chạm vào nhau.
Trong quá trình này, Đồ Đằng thánh nhãn của Thuỵ Đức Lạp Áo không ngừng lóe sáng, thần quang danh xưng có thể hủy diệt vạn vật trên thế gian cuồng oanh loạn tạc. Nhưng tất cả các đạo kim quang đều bị Thái cực thần ma đồ ngạnh tiếp, không để cho một đạo ánh sáng huỷ diệt nào thoát ra ngoài
Mặc dù vậy, bên trong nội thiên địa của Thần Nam giống như đang có động đất, không ngừng rung lên kịch liệt. Khu vực hỗn độn phía xa thậm chí bắt đầu sụp đổ. Điều này làm cho Thần Nam hồn kinh đáng tởm, cuộc chiến giữa tây thổ Đồ Đằng và Thái cực thần ma đồ thật quyết liệt, năng lượng huỷ thiên diệt địa này nếu chỉ thoát ra 1 bộ phận cũng sẽ lập tức huỷ diệt nội thiên địa của hắn.
"Grào... để cho ta còn sống với chứ, sao chúng ta gặp phải toàn những kẻ biến thái như thế, ta dám nói tên Đồ Đằng biến thái này chẳng thua kém gì so với thiên hạ đệ nhất yêu nữ kia". Khi nhắc tới nữ tử thần bí trong ngọc như ý, Tử kim thần long không nhịn được rụt cổ lại, đối phương đã để lại ấn tượng quá sâu sắc.
Đột nhiên trời đất chấn động, Thái cực thần ma đồ và Thuỵ Đức Lạp Áo kịch liệt va chạm nhau, bọn họ tựa hồ đã đến hồi gay cấn.
"Bùng"
Đúng lúc này, định địa thần thụ ở bên ngoài bộc phát một luồng lục quang vô cùng to lớn, nhắm đến Thuỵ Đức Lạp Áo ở bên trong, cùng lúc, hai toà thần sơn cũng đánh tới, Huyền vũ thần quy cũng hung hăng múa trảo hùng hổ xông lên.
Mấy món thánh khí không ngờ cũng tham chiến, điên cuồng tấn công tây thổ Đồ Đằng. Nhưng dù năng lượng quang mang của mấy kiện thánh khí đồng thời hướng vào trong, cũng không hoàn toàn ngăn cản được nguồn năng lượng từ bên trong thoát ra.
Trong phút chốc nội thiên địa Thần Nam như trải qua một trận hạo kiếp, mặt đất vốn khắp nơi hoa cỏ đua sắc trong nháy mắt bị nát vụn, toàn bộ vùng hỗn độn không ngừng sụp xuống, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, cả tiểu thế giới thiên địa đảo lộn, sắp hoàn toàn bị huỷ diệt
Thần Nam bị chấn động đến mức máu phun thành vòi, ba con thần thú bị quăng quật khắp lớn, la hét ầm ĩ, giữa cơn lốc năng lượng bọn chúng cũng đều bị thương
Đây thật sự là một tai nạn vô cùng lớn, tiểu thế giới của Thần Nam cơ hồ bị phá huỷ, vài đạo không gian liệt phùng xuất hiện tại vùng hỗn độn, phiến nội thiên địa sắp sụp đổ đến nơi.
Nhưng vào lúc nguy hiểm nhất, năng lượng phong bạo cũng không thể phá thêm một bước cuối cùng, định địa thần thụ toả quang hoa vạn trượng, hấp nạp toàn bộ năng lượng phong bạo trong tiểu thế giới. Sau đó lục quang điểm điểm, tràn về những đạo không gian liệt phùng, khiến chúng từ từ khít lại, khôi phục lại trạng thái hỗn độn ban đầu.
Lúc này hai toà thần sơn đã bị tây thổ Đồ Đằng đánh văng tít vào nơi sâu nhất của vùng hỗn độn, cơ hồ không nhìn thấy đâu nữa.
Đột nhiên, một dãy núi đá khổng lồ màu xanh đột nhiên xuất hiện từ trong vùng hỗn độn, sừng sững đứng giữa chiến trường, đè lên cái đuôi rắn của tây thổ đồ đằng, chỉ còn nửa thân trên của y là nằm bên ngoài.
Không ngờ đó chính là một nửa bổn thể đã hóa thạch của Đại long đao, không ai ngờ rằng vào phút cuối cùng, long đao cũng tham chiến, đè tây thổ Đồ Đằng xuống dưới
Huyền Vũ thần quy huy động cự đại lục trảo, liên tục giáng xuống nửa thân trên của Thụy Đức Lạp Áo.
Thái cực thần ma đồ quang mang ảm đạm, lơ lửng giữa không trung, cuối cùng không ngờ dừng lại. Hai quang cầu kim hắc phân tái, không hợp thành thái cực đồ nữa mà lần lượt bay về đan điền của Thần Nam.
Thần Nam nằm trên mặt đất, xương cốt toàn thân như muốn vỡ vụn ra, , ngay cả cử động một ngón tay cũng thấy khó khăn vô cùng, hắn tưởng rằng mình sẽ cứ như thế này chết đi, bất quá khi nội thiên địa được định địa thần thụ ổn định trở lại, hắn biết rốt cục hắn đã thoát khỏi bàn tay của tử thần
"Grào, long đại gia vĩnh sinh bất diệt... ta...vẫn chưa chết...grào...con rồng du côn phun một ngụm máu tươi, nằm lăn ra đất than thở
Long bảo bảo bị thương nặng hơn, nó nằm mơ mơ màng màng lẩm bẩm: "Ta đã chết ư! ta muốn ăn ...canh rắn Đồ Đằng ..."
Tiểu phượng hoàng lúc này máu me bê bết, đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Thần Nam rốt cục có thể động đậy, hắn nhịn đau ngồi dậy, đau lòng ôm lấy Long bảo bảo đang mê sảng, lau sạch những vết mảu rỉ ra trên vảy của nó, sau đó truyền cho nó một tí chân nguyên rồi đặt xuống đất. Hắn lại ôm lấy Tiểu phượng hoàng đang nằm bên cạnh, lau sạch máu trên lông nó, truyền cho nó ít chân nguyên rồi mới lảo đảo đứng dậy
Ngũ tạng Thần Nam đều đang bị thương, hắn phát hiện bản thân khả năng đã bị phế, lảo đảo tiến từng bước đến trước mặt Thuy Đức Lạp Áo
Lúc này lục trảo to như một căn phòng của Huyền vũ thần quy đang từng đòn từng đòn giáng xuống Thụy Đức Lạp Áo, nhưng lão quy dường như cũng đã thọ thương, dáng vẻ lực bất tòng tâm, không thể đánh nát được thân trên của Thuỵ Đức Lạp Áo.
Nhưng điều đó đủ chứng mình sự đáng sợ của tây thổ Đồ Đằng, thực sự có thân hình kim cương bất hoại, mặc dù y cũng bị hôn mê, nhưng trước sự oanh tạc liên tục của một con vật khổng lồ như lão quy mà không mảy may thương tổn.
"Mẹ kiếp, gia gia đây đéo tin đánh không chết được ngươi!" Tử kim thần long đã hóa thành mình người đầu rồng, lảo đảo bước tới, chẳng nói chẳng rằng rút đôi tử kim song tiệt côn điên cuồng bổ xuống đầu Thụy Đức Lạp Áo.
"Keng"
"Grào..."
Một tiếng kim loại va đập vang lên
Đôi song tiết côn văng ra khỏi tay Tử kim thần long, chấn động mạnh khiến hổ khẩu của nó rách toạc, máu tươi dầm dề đau đến mức nó liên tục thổi ta phù phù, tức giận chửi mắng: "Mẹ kiếp, con rắn biến thái này làm ta tức chết đi được, đã hôn mê như vậy mà không có cách nào giết được hắn, đau quá".
Thần Nam ánh mắt lạnh lùng, thương thế của hắn thật sự quá nặng, hiện giờ chỉ là hắn cố dằn xuống mà thôi, làm như thế chẳng khác nào tự phế, nhưng hắn chẳng có biện pháp nào khác, nếu không nhanh chóng xử lý tây thổ Đồ Đằng, đợi đến lúc hắn tỉnh lại, bọn hắn chẳng kẻ nào sống được.
Hắn cắn răng không để ý đến thương thế nghiêm trọng của mình, tập trung tất cả lực lượng tiềm tàng trong cơ thể "Roẹt" một tiếng, Tử vong ma đao xuất hiện trên tay phải hắn, đồng thời bảy tám binh khí xuất hiện lơ lửng xung quanh người hắn
Một đạo ma ảnh đứng phía sau lưng Thần Nam, tay trái nó cầm một kiện binh khí thần bí, đó là một tượng người bị xích trói chặt, dài hơn một mét, nhưng tượng người rất mơ hồ, không nhìn rõ mặt. Thế nhưng sợi xích bên trên thì rất rõ ràng, nhìn thấy từng mắt xích một
Lần này, đôi mắt của ma ảnh cũng mở to, giống như Thần Nam lạnh lùng nhìn tây thổ Đồ Đằng đang hôn mê.
Thuỵ Đức Lạp Áo dường như trong lòng cũng cảm thấy điều gì, y tỉnh lại, nhìn thấy ma ảnh sau lưng Thần Nam, lập tức chấn kinh.
Bất quá lúc này, tử vong ma đao trong tay Thần Nam đã lao tới, điên cuồng chém vào đầu, vào cổ y, tiếng "Đinh đinh" không ngừng vang lên, chỉ là vẫn không thể làm tổn thương y chút nào.
Thuỵ Đức Lạp Áo không vì đòn tấn công đó mà sợ hãi, ngược lại lại có cảm giác kinh dị về ma ảnh phía sau lưng Thần Nam, y nghi hoặc hỏi ma ảnh: "Ngươi là ai?"
Vừa hỏi, y vừa giãy giụa đứng lên, lúc này y mới phát giác bản thân không ngờ lại bị một toà thanh bích thạch sơn đè lên, y kinh ngạc kêu lên: "Không ngờ lại là một Đông thổ Đồ Đằng"
Tây thổ Đồ Đằng kinh ngạc nhìn ma ảnh sau lưng Thần Nam, lại nhìn thanh long thạch sơn đang đè lên y, con mắt trên trán hắn rung chuyển nhè nhẹ tựa hồ sắp mở ra.
"Con lươn kia mau tránh ra" Thần Nam hất con rồng du côn ra, sau đó không chút do dự ấn tay trái vào mặt tây thổ Đồ Đằng.
"Mẹ kiếp, grào." Tử kim thần long bị hất văng ra
Đồng thời, thao thiên ma khí từ tay trái Thần Nam lan tỏa ra, một cỗ lực lượng hung dũng bành phái trong nháy mắt bao phủ cả phiến thiên địa, ma khí thôn phệ tất cả
"Khốn khiếp" Thuỵ Đức Lạp Áo kêu lên: "Mau dừng lại chúng ta không phải địch nhân a..." tiếp theo chỉ nghe y la lên thảm thiết
"Thiên ma tả thủ?" Tử kim thần long bị đánh bay chỉ kịp lầm bầm một câu rồi ngất đi.
Vô tận ma khí cuồn cuộn khắp nơi, nội thiên địa của Thần Nam phát ra một tiếng nứt vỡ, hắn phun ra một ngụm máu lớn rồi ngất đi.
Đợi cho ma khí tan hết, một bên mặt của Thuỵ Đức Lạp Áo - đã bị đánh bay, nhưng trong tình huống bị đè chặt, lại thêm một đòn Thiên ma tả thủ ở cự ly gần như thế, chưa bị hoá thành tro bụi đủ để làm chấn động thế gian rồi
Nửa mặt Tây thổ Đồ Đằng đã không còn, con mắt trên trán cũng không biết đã văng đi đâu.
trên mặt đất một dấu tay rõ ràng, xuyên qua mặt đất, xuyên qua nội thiên địa của Thần Nam, Thiên ma tả thủ đã xuyên qua tiểu thế giới của Thần Nam.
Thuỵ Đức Lạp Áo không có chết, sau khi y tỉnh dậy, tinh thần ba động vô cùng kịch liệt, con mắt còn lại uất hận nhìn Thần Nam còn đang hôn mê bất tỉnh, muốn trực tiếp hạ sát thủ. Nhưng nhìn ma ảnh phía sau Thần Nam, y có chút do dự. Y tức giận đến mức điên cuồng gào thét (bằng tinh thần ba động) "Mẹ nó chứ, là kẻ nào âm mưu thủ đoạn, phong ấn tên tiểu tử này vào đây. Thật không giống cách xuất cờ bình thường. Mẹ nó nữa chứ, ta muốn đem tên tiểu tử này tống vào thiên giới của các ngươi. Đã dám làm loạn, ta sẽ cho các ngươi loạn đến cùng."
← Ch. 158 | Ch. 160 → |