← Ch.228 | Ch.230 → |
Trên Hỗn Thiên ma sơn ở Nhân gian giới, tiếng ma khiếu phẫn nộ vang lừng thiên địa, đại điện Thần Nam đứng đầy ma khí, ảo ma trong truyền thuyết tiến ra, dung mạo nó y hệt Hỗn Thiên ma vương ở Thiên giới trước khi bị hủy thân.
Thần Nam cười vang, nói với ảo ma: "Lão rùa đen Hỗn Thiên ma vương, hiện tại ngươi không phải thông qua một khôi lỗi nhân, tại Thiên giới chú thị tất cả ở đây sao? Để ta cho ngươi thấy ta hủy căn cơ ở đây thế nào."
"Thần Nam tiểu nhân, ta thề bất lưỡng lập với ngươi." Sắc mặt ảo ma hung ác, nghiến răng, hiện tại nó hoàn toàn bị Thiên giới Hỗn Thiên ma vương khống chế, coi như hóa thân của ma vương giá lâm Nhân gian.
"Ha ha..." Thần Nam cười vang, bổ ra một chưởng khiến đỉnh đại điện bay ra xa tít.
Đoạn hắn bay lên không, đến quảng trường của Hỗn Thiên phái, xung quanh có nhà cửa vây phủ.
Chính giữa quảng trường có một bức tượng cao mười mấy trượng, hoàn toàn do kim cương nham điêu khắc thành, tuy nhuốm tuế nguyệt phong sương, nhưng vẫn nhận ra là Hỗn Thiên đạo tổ.
Bức tượng đứng đó không biết mấy ngàn năm rồi, là biểu tượng tinh thần của Hỗn Thiên đạo.
Thần Nam bay đến gần bức tượng, vung Liệt Không Kiếm chém mạnh lên vai, tiếng ầm ầm vang lên, tay trái bức tượng rơi xuống mặt hoa cương nham, vỡ tan tành.
Hỗn Thiên đạo đệ tử đi theo trắng nhợt mặt mày.
Thần Nam cười ha hả: "Hỗn Thiên ma vương, ngươi thấy không? Ta chém rụng tay trái ngươi, giờ đến tay phải."
"Soạt."
Thân quang lóe sáng, kiếm mang chém đứt tay phải bức tượng.
Đoạn hắn vung kiếm liên tục, kiếm mang như cầu vồng chẻ đầu tượng Hỗn Thiên ma vương làm đôi, rồi rạch ngực, chặt ngang hông, cuối cùng bị vô số đạo kiếm khí nghiền nát.
Quả là sỉ nhục trầm trọng, ảo ma gầm lên định xông tới nhưng lại phun máu.
"Ha ha... Hỗn Thiên ma vương, ngươi ở Thiên giới hộc máu sao? Tốt nhất tự xuống đây quyết chiến với ta, nếu khống chế một khôi lỗi nhân thì uy hiếp ta thế nào được, chỉ phí nguyên khí mà không được gì."
Ở Thiên giới, sắc mặt Hỗn Thiên ma vương xanh lét, thông qua ảo ma, y như nhìn thấy hết mọi việc ở Nhân gian giới, phảng phất chính mình trải qua.
Trở mắt nhìn Thần Nam vũ nhục trước mặt đệ tử đồ tôn mà đành bó tay.
"Chết tiệt, ta sẽ phái tinh anh cao thủ truy sát ngươi đến cùng."
Ở, Nhân gian giới Hỗn Thiên đạo, Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo bận cuống lên, đem hết tượng gỗ Hỗn Thiên đạo tổ chất lại một đống ở quảng trường rồi đốt lửa.
"Grào... trời lạnh quá, mọi người mau lại mà sưởi ấm."
"Nướng cánh gà ta thích ăn nhất." Long Bảo Bảo tham ăn thần thông quảng đại, vào trù phòng lôi ra một xâu cánh gà, nướng trên lớp than.
.
"Cái gì, thạch tháp này do Hỗn Thiên ma vương xây? Phá ngay."
"Huyền nhai này là nơi Hỗn Thiên ma vương bế quan năm xưa? Đánh tan ngay."
"Cái tô này Hỗn Thiên ma vương đã dùng? Ngươi tin chắc? Đập tan."
.
Thần Nam dựa vào mấy kẻ tham sống sợ chết trong Hỗn Thiên đạo, moi hết "di tích" của Hỗn Thiên ma vương trong phái ra đập tan.
Hôm đó, Thiên giới Hỗn Thiên đạo liên tục vang lên tiếng gầm của Hỗn Thiên ma vương, đệ tử phái này lộ ra rằng, lão ma vương bảy, tám lần phun máu, tổn hao đại lượng nguyên khí, cơ hồ đổ bệnh.
Hỗn Thiên lão ma vương bị nhục như vậy, y thông qua khôi lỗi ảo ma thề giết Thần Nam.
Một ngày sau, tin tức chấn động lan khắp Đông thổ tu luyện giới, Hỗn Thiên đạo truyền thừa vạn năm bị người ta đánh tan ma sơn, đệ tử bị bức phát thệ vĩnh viễn không tu Hỗn Thiên đạo, rồi bị giải tán.
Trừ thủ sơn khôi lỗi ảo ma bị giết, không đệ tử nào mất mạng, kẻ gây họa là Thần Nam, danh hiệu ma vương được nhân sỹ tu luyện giới đổ lên đầu hắn.
Sự kiện này kinh động cả các Huyền giới, họ đều cho rằng hắn mật lớn bằng trời.
Hỗn Thiên lão ma vương thăng nhập Thiên giới, trọng điểm phát triển tại ở đó, dù Nhân gian Hỗn Thiên đạo không có siêu cấp cao thủ bảo vệ nhưng ở Đông thổ vẫn không bị tận sát bởi người đời không quên phái này có một tổ sư tại Thiên giới.
Hành động của Thần Nam không chỉ lớn mật mà khơi khơi khiêu chiến với Thiên giới lão ma vương.
Không lâu sau, sự kiện này đến tai các phái ở Thiên giới khiến họ xôn xao.
Sau đó, tiên nhân được Thần Nam và Đại Ma trở về truyền lời hoàn chỉnh khiến các thế lực Thiên giới nổi giận.
Nhiều người ở Thiên giới cũng kinh hãi, Thần Nam nhảy xuống Ma Chủ chi mộ mà không chết, lại công khai ước chiến với Thiên giới, mời các Thần Vương hạ giới quyết chiến.
Quả thật vượt ngoài ý liệu, hắn quá điên cuồng.
Mấy Thần Vương có cừu oán với hắn nghiên răng kèn kẹt, căn cơ ở Nhân gian với họ không là gì nhưng nếu như hắn nói, diệt sạch đi thì họ cũng như Hỗn Thiên ma vương, thành trò cười của Thiên giới.
Hỏi Nhân gian giới đương kim ai nổi danh nhất, đương nhiên là Thần Nam, truyền ngôn bị thượng cổ thần long phong ấn vào mười tám tầng địa ngục mà sau mấy tháng hắn đột nhiên hiện thân Đông thổ, giết tiên nhân trước mặt mười mấy vạn người, dẹp thành bình địa tà đạo thánh địa cá uy chấn tu luyện giới vạn năm, hành động toàn hoành tráng khiến người đời dõi mắt
"Ô ô... Thần huynh, đệ bị huynh hại chết rồi, hối hận quá, lúc xưa không nên cùng lên tặc thuyền với huynh."
Bạch y dâm tặc Nam Cung Ngâm gần như phát khóc, không bao giờ y ngờ rằng Thần Nam lại lớn mật đến thế: giết tiên nhân, khiêu chiến các lộ Thần Vương Thiên giới hủy Hỗn Thiên đạo căn cơ, muốn cùng Hỗn Thiên ma vương trực tiếp quyết chiến. ,
Thật khiến trái tim yếu ớt của y suýt bật lên cổ họng, cùng đi với tên điên nghịch thiên này khiến y hối hận vô cùng.
"Thần huynh, sau này Thiên giới đại quân truy sát, huynh có vứt bỏ đệ mà chạy không, huynh phải có trách nhiệm."
"Ta khinh, dâm tặc huynh có cần khoa trương thế không?"
"Thần huynh, chuyên này đệ bị hại thảm quá, thiên hạ đều biết đệ theo huynh làm loạn, hiện tại phải rũ hết quan hệ, để đến lúc Thiên giới thần tiên đến tìm đệ gây phiền mới hối không kịp."
"Có ta, huynh sẽ không sao, ta càng nghĩ càng thấy Nhân gian không đơn giản, ta hoài nghi mấy khai phái tổ sư của vài Huyền giới không lên Thiên giới, bởi ở đó ta không nghe gì về họ..."
"Huynh nói họ còn ở Nhân gian..."
"Có lẽ, chỉ nửa phần thôi." Thần Nam cũng chỉ hoài nghi, không dám khẳng định.
Nam Cung Ngâm ai oán than: "Ai, họ chắc sẽ không xuất đầu thay chúng ta, chỉ hi vọng lão nhân gia huynh đừng làm việc gì nghịch thiên nữa, đừng nên điên cuồng nữa, vạn nhất đắc tội với đại nhân vật ở Nhân gian giới thì chi bằng trực tiếp tự sát."
"Dâm tặc huynh đợi xem ta tại Nhân gian đại khai sát giới, cam đoan người Thiên giới có đi không về, hừ hừ hừ..." Thần Nam cười lạnh.
"Hỏng rồi, lão đại, xin huynh đấy, đừng gây họa nữa. lão nhân gia huynh không như người ta, mỗi lần gây họa đều hận không thể phá trời."
"Ha ha..." Thần Nam cười vang: "Gây loạn thế có ý nghĩa gì, đã làm phải cho ra tấm ra món, khiến tất cả kinh hoàng, trời xoay đất chuyển."
Nam Cung Ngâm thiếu điều bò ra đất, thấy ánh mắt điên cuồng của Thần Nam, tim y đập nha trống trận, thầm kêu: "Khổ rồi, lại nữa rồi. Tên này hình như lại định làm gì điên cuồng nữa đây."
"Thần huynh, Thần đại ca, đệ gọi Thần đại gia được chăng? Xin huynh, có thể ngoan ngoãn một chút được không?"
"Sao được? Ta không thể để mấy tên khốn Thiên giới chiếm tiên cơ, phải hóa bị động thành chủ động, không được để chúng gây phiền mà phải mang phiền đến cho chúng."
Bạch y dâm tặc suy sụp, lần này lại có họa, trời mới biết Thần Nam định gây ra việc kinh hãi gì.
Thần Nam vỗ vai y: "Dâm tặc huynh, chí hướng nên cao một chút, trước đây chỉ là quấy động qua qua, hôm nay phải làm cho hoành tráng."
Nam Cung Ngâm suýt hôn mê, trước đây mà coi là sơ sơ thôi sao? Trời ơi, lẽ nào lần này định nghịch thiên thật?
Hắn bị dọa đến mức thần kinh thác loạn, lắc đầu quầy quậy, lẩm bẩm: "Không đi, đánh chết cũng không, đệ không chịu nổi đả kích nữa, sắp điên rồi..."
Thần Nam hú vang, triệu hoán hai con rồng rồi nới với Nam Cung Ngâm: "Huynh không phải muốn cưới Vương Lâm, lẽ nào định trơ mắt nhìn nàng ta chết hoặc gả cho một siêu cấp đại ác ma?"
"Huynh có ý gì?" Nam Cung Ngâm bị đả kích lại ré lên, chộp cứng cổ Thần Nam: "Tổ tông gây họa, lẽ nào định nhắm vào Đạm Đài thánh địa, cho huynh biết Vương Lâm là của đệ, không được động đến."
"Ha ha... đi nào, chúng ta cùng đến Đạm Đài thánh địa, lần này phải quậy đến trời đất đảo lộn, ta cẩn người cùng ta chứng kiến thời khắc vĩ đại."
"Thần Nam, tên vương bát đản, ta hận không chôn sống ngươi, để ngươi khỏi gây loạn."
"Thần dạy động loạn vĩ đại sắp bắt đầu."
"Trời ạ, kích động quá đi mất, ta phải chứng kiến một trận bão quét qua thiên địa."
← Ch. 228 | Ch. 230 → |