← Ch.385 | Ch.387 → |
Tình cảnh này vượt ngoài ý liệu của Thần Nam, ba khô lâu tàn khuyết cộng thêm gióng xương chân của Thời Không đại thần, còn cả tàn hồn của tám vị nhân kiệt Thần gia đều xông khỏi tiểu hồ, tề tụ trên cao vây chặt Thiên nhân tàn hồn.
Tình cảnh này khiến Thần Nam muốn bật cười, đúng là có hí kịch, lúc đầu Thiên nhân tàn hồn đầy tự mãn, hiện tại bị toàn cao thủ đáng sợ vây khốn, không hiểu còn cười nổi không.
"Đây là?" Thiên nhân tàn hồn không làm sao tưởng tượng được một tiểu hồ lại ẩn chứa ngần ấy cường giả, khiến y tắt tiếng, quả là nghịch thiên! Diễn biến xui xẻo này khiến y phát điên, đúng là mất hết đạo lý, không cho người ta sống nữa, dù là Thiên có đến cũng bị lột sạch da.
"Ầm."
Kinh Thiên, đệ tử của Độc Cô Bại Thiên, nóng nảy nhất, xông lên đầu tiên, bổ ngay một chưởng vào ngực Thiên nhân, tuy cốt chưởng có vẻ không thuận mắt nhưng uy lực vẫn kinh nhân.
Nói là chưởng không phải, kiếm cũng không, cốt chưởng ảo hóa thành kiếm quang cực lớn bổ xuống, thời gian như ngừng lại, xung quanh tất cả đều bất động, chỉ có kiếm quang lao như chớp vào Thiên nhân.
Đợi kiếm quang tới gần, Thiên nhân mới quát vang: "Phá pháp!", từng trận hỗn độn chi quang xạ ra, hình thể to lớn ẩn vào vùng hỗn độn, hóa giải nhát kiếm của Kinh Thiên.
Nhưng lúc đó, hai bộ khô lâu cốt chia ra trước sau xông vào vùng hỗn độn, hai người đánh tan hỗn độn chi quang, ép Thiên nhân phải thò ra.
Đoạn hai người hợp lực đánh Thiên nhân, hai dải hào quang như cầu vồng vươn ra khác nào Thiên Long xuất hải, dấy lên vô vàn làn sóng năng lượng quát vào đối phương.
Thiên nhân tàn hồn thầm kêu khổ, hai đạo hồng mang vô cùng đáng sợ, đành phải dùng đại pháp lực chặn lại, ngưng tụ trên không, nhưng hai người trong Thần gia bát hồn lại công tới.
Không ai trong những người vây đánh yếu kém.
Mỗi người xuất thủ đều buộc Thiên nhân cẩn thận ứng phó. Hiện tại có tới bốn, năm người xông tới khiến y biết đại sự đã hỏng, vẫn còn mấy người nữa đứng sau chưa tiến lên.
Hư không truyền lại từng trận dao động đáng sợ, Thiên nhân vận toàn lực hất văng mấy người liên thủ rồi tiến vào vùng hỗn độn, bị động phòng ngự. Hiện tại y không mong thủ thắng, thoát được kiếp này đã phải thắp hương tạ ơn rồi.
"Coong."
Thiên nhân trốn trong vùng hỗn độn chợt thấy đầu đau buốt, quay cuồng, suýt nữa hôm mê. Hiện tại y là hồn thể, bị người ta trực tiếp đánh vào đầu, suýt nữa tan hồn.
"Chết tiệt." Y cực kỳ phẫn nộ, một cước chưởng trắng tinh đang đính trên đỉnh đầy y, dụng lực giẫm xuống, nếu không phải y công thâm lực hậu chắc đã nát thành bụi.
Thiên nhân vừa giận vừa xấu hổ, biết đó là một phần của Thời Không đại thần, bàn tay hóa thành thần đao quét ngang cước chưởng đáng ghét trên đỉnh đầu. Quả nhiên, sức mạnh bản nguyên của thời không liên tục dao động, mắt thấy thần đao sắp cắt đứt gióng xương thì nó đột ngột biến mất.
Thân ảnh Thiên nhân lộ ra, y bị một cước của Thời Không đại thần phá vỡ hỗn độn phòng hộ, lại hiện thân trước chúng thần. Vừa xuất hiện, y thấy bụng đau nhói, Kinh Thiên cười lạnh nhìn y, bàn tay đã bổ trúng bụng khiến y tức thì bị văng đi.
"Bình."
Tiếp đó lại thấy sau lưng bị người tống cho một quyền nên thân, hướng văng đi bị thay đổi. Thần gia bát hồn cùng động, tám đạo pháp tắc ngợp trời lao tới, Thiên nhân kinh hoàng, dùng đại pháp lực phá toái hư không, chặn luồng địa lực đuổi theo lại, định trốn đi.
Tuy tránh được công kích của bát hồn nhưng không đột vây được, bị hai bộ khô lâu cốt hung hãn đẩy bật khỏi không gian thông đạo, thảm hại ngã xuống.
Thời Không đại thần từ canh đó lao tới, gióng xương liên tục đá ra, trúng Thiên nhân liền bảy, tám đòn khiến hồn phách y cơ hồ tan nát.
Đúng là sỉ nhục.
Đường đường Thiên nhân bị người ta đánh hội đồng đến độ nhục nhã thế này.
Y rít lên, hồn ảnh khổng lồ lập tức thu lại, đã bị động phòng ngự tất phải thu nhỏ thân thể lại. Nhưng như thế cũng không thay đổi được gì.
"Sạt."
"Sạt."
Hai đạo hồng mang lại bắn tới, lần này Thiên nhân đang cố gắn ứng phó với Thần gia bát hồn nên hai đạo ánh sáng dễ dàng phá tan phòng hộ, rồi phá nát thân thể, khiến y rú lên, hồn ảnh bị xé tan.
Thiên nhân gầm lên thống khổ, dùng đại pháp lực ép thái hồng thần mang ra rồi ngưng tụ lại thân thể.
Nhưng vận mệnh thành bao cát cho người ta đánh đã định.
"Ầm."
Y lại bị một quyền đánh trúng lưng, Kinh Thiên lại lao tới, kiếm quang lấp lánh, Kinh Thiên thần kiếm chém cho hồn lực suy nhược. Thiên nhân lao về phía Thời Không đại thần, sức mạnh bản nguyên của thời không tràn ra, thời gian và không gian nghịch biến, một gióng xương chân trắng toát liên tục đá lên mình Thiên nhân. Sau cùng "bao cát" Thiên nhân lại bay về phía Thần gia bát hồn.
Từng đạo hào quang chói sáng, Tam Thiên Đại Thế Giới, Lưỡng Thế Vi Nhân, Sát Na Vĩnh Hằng, Hoàn Vũ Tận Diệt...tám đạo pháp tắc đáng sợ trùng trùng đánh vào Thiên nhân khiến hồn phách y liên tục vỡ nát, rồi lại chịu đau đớn hợp lại.
Thiên nhân bị hành hạ, ngần ấy cao thủ bao vây dù y có bản lĩnh thông thiên cũng không thể đối kháng, chạy cũng không xong, chỉ biết thống khổ kêu gào, cố chịu đựng.
Y phát hiện những người này không muốn giết mình bằng không e là đã tan nát linh thức nhiều lần. hiện tại y đã thành một bao cát cho người ta luyện tập.
Trong hồ lấp lánh hào quang xanh biếc, Định Hồn châu tan biến nhưng tại chỗ cũ ngưng tụ thành một đạo hồn ảnh – do hồn lực từ thể nội tứ nữ ngưng tụ lại.
Một việc huyền diệu xảy ra, thánh vật Quỷ Chủ ban cho quả nhiên phi phàm.
Thần Nam chăm chú quan sát tất cả, những dấu ấn sinh mệnh ẩn tàng tại linh hồn họ không ngừng tụ tập vào hồn ảnh mờ mờ. Bí mật của sinh mệnh là huyền ảo nhất, Thần Nam cảm giác thấy khí tức của Vũ Hinh vạn năm trước, nguồn gốc từ hồn ảnh càng lúc càng tỏ. Đáng thương cho Thiên nhân, ngàn vạn lần không nên tiến vào nơi cường giả nghỉ ngơi, nếu y một mình thắng được ngần ấy cường giả mới là nghịch thiên.
Thần Nam cảm thấy cực độ sướng khoái lâm li, sau cùng hắn xông lên tấn công Thiên nhân, giờ không ra tay còn đợi lúc nào, e rằng chút nữa thôi Thiên nhân sẽ triệt để bị hủy diệt.
Hắn có cảm giác Thiên nhân không mạnh như tưởng tượng, nhưng liền hiểu ra, đó chỉ là tàn hồn, không phải Thiên nhân hoàn chỉnh.
Tựa hồ đã biến vận mệnh, Thiên nhân không có vẻ sợ hãi, bình tĩnh cười lạnh: "Ngần này người vây công, ta có thảm bại thân vong cũng không mất mặt, bất quá thế này chưa xong đâu, cừu hận này ngày sau sẽ báo."
"Còn có ngày sau? Hôm nay sẽ triệt để giải quyết ngươi." Thần Nam rút phương thiên họa kích hung uy đại thịnh ra quét vào cổ Thiên nhân, sát khí lạnh tanh tỏa rộng
"Hừ." Thiên nhân cười lạnh: "Thiên nhân chết nhưng Thái Thượng sẽ xuất thế! Những gì xảy ra hôm nay, y đều biết, sẽ đến tìm các ngươi."
"Ngươi nói nhăng cái gì?" Thần Nam nhìn y kinh nghi.
"Ta là Thiên nhân tàn hồn, có biết năm xưa ta vì sao mà chết không? Vì ta muốn biến đổi, từ Thiên nhân biến thành Thái Thượng! Ta cho rằng mình đã thất bại, tan nát thân thể phiêu tán tại thiên địa nhưng hôm nay ta thấy năm xưa mình không hoàn toàn thất bại, mà đã thành công. Ta chỉ chấn tan một tàn hồn vô dụng, coi như bỏ đi hồn phách phế thải, chân chính tụ thành Thái Thượng. Những ai từng tu luyện Thái Thượng vong tình lục đều thành vật bồi dưỡng cho y, cả ngươi và họ." Thiên nhân tàn hồn điểm chỉ vào Thần Nam và tứ nữ trong hồ.
Thần Nam bán tín bán nghi nhìn y, Thái Thượng...thật sự có Thái Thượng sao?
Nhưng hiện tại không thể cả nghĩ, dù đối phương chỉ là tàn hồn cũng phải giải quyết, sức mạnh của tàn hồn này quá kinh khủng, hắn không muốn để lại rồi vô cùng hậu hoạn!
Mấy bộ hài cốt và Thần gia bát hồn không hề lên tiếng, nhưng tất cả đồng thời giơ tay, phương thiên họa kích của Thần Nam chém trúng đầu Thiên nhân, những hài cốt và tàn hồn đều tung ra tuyệt kỹ, trời cao liền lồng lộng dao động, ai nấy lạnh mình.
Thiên nhân bị đánh tan nát, một cỗ tinh hoa sinh mệnh cực mạnh từ trên không rớt xuống, tụ vào Sinh Mệnh nguyên tuyền....
Lúc Thiên nhân hủy diệt, Thần Nam chợt run lên, cảm giác có sinh mệnh khủng khiếp vừa tỉnh dậy, từ hư không vô tận xạ ra hai đạo lãnh điện chăm chú nhìn hắn. Hắn nhớ lại lời Thiên nhân nói, Thái Thượng...hình như thật sự tồn tại.
Thần gia bát hồn và mấy bộ hào cốt cũng tâm sinh cảm ứng, cùng gầm lên, tựa hồ đáp lại cao thủ kinh hồn trong bóng tối kia. Đoạn tất cả lại chìm vào Sinh Mệnh nguyên tuyền.
Lúc đó... một thân ảnh linh động từ làn nước chầm chậm nổi lên, trong mắt trong như thu thủy đang chăm chắm nhìn hắn.
Hắn cũng mở mắt, nhìn thẳng vào thân ảnh khinh lình, cứ thế hai bên nhìn đối phương, thời gian như đình trệ, lời hô hoán từ vạn năm trước xuyên quan thời không vang lên trong lòng.
← Ch. 385 | Ch. 387 → |