Vay nóng Tima

Truyện:Thần Mộ II - Chương 397

Thần Mộ II
Trọn bộ 513 chương
Chương 397: Độc Cô Bại Thiên!
0.00
(0 votes)


Chương (1-513)

Siêu sale Lazada


Có những người dù chết đã vô số năm tháng nhưng hậu nhân vẫn mãi mãi ghi nhớ.

Chỉ bằng một cái tên cũng đủ chấn nhiếp chúng sinh!

Độc Cô Bại Thiên danh chấn thiên cổ, được người đời truyền tụng qua năm tháng vô tận, là cao thủ chí cao vô thượng trong mắt các tu giả, như một tấm bia vời vợi cho người đời sau sùng bái.

Đó là Thái cổ cấm kị đại thần mà Thiên cũng không muốn đề cập đến.

Nghịch thiên cửu chuyển, cửu chuyển nghịch thiên, trải qua bách thế luân hồi bất diệt, ngàn kiếp hiểm nguy vẫn an nhiên, chiến hồn chi hỏa ngùn ngụt cháy, linh thức chí cường không bao giờ lụi tàn.

Từng chín kiếp nghịch thiên, quyết chiến trời xanh và hỗn độn mênh mang khiến thiên địa lay động, đại lục rung chuyển, vô tận hỗn độn tan tác, chém ngã pháp thân của Thiên, dùng thần lực ngạo thị vạn cổ, chấn cổ thước kim.

Trận chiến Thái cổ thảm liệt hơn tưởng tượng của bất cứ ai, thiên giai cao thủ điêu linh vô số, mọi cường giả chân chính trên thế gian đều gặp tai kiếp, chư thần bị nhốt trong hắc ám tử vực không còn hi vọng. Đại thần Độc Cô Bại Thiên cách tuyệt với các Thái cổ thiên giai cao thủ, không ai biết y gặp cường địch nào nhưng trận đánh đó khiến đệ tứ giới trong truyền thuyết gần như tan tành, cộng thêm chiến lực của mấy vị thiên giai cao thủ tung hoành khiến một giới sụp đổ.

Vì thế đã hình thành tàn phá thế giới, Độc Cô Bại Thiên là ngòi dẫn đáng sợ nhất cho trận chiến đó.

Cũng vì thế hắc ám tử vực hé ra ánh sáng, để Thời Không đại thần có cơ hội dùng đến chung cực pháp tắc nghịch chuyển thời không giúp Thái cổ chư thần đào tẩu, tránh cho họ khỏi tuyệt diệt.

Còn đại thần Độc Cô Bại Thiên trong lúc quan trọng nhất đã dùng đại thần thông chí cao vô thượng, chặn lại một đòn diệt thế từ hỗn độn. Sau cùng y cũng tiến về vĩnh hằng thiên đạo vô tận.

Có thể nói Độc Cô Bại Thiên và Thời Không đại thần là những người cứu vãn cho chư thần, cái giá phải trả là sinh mệnh.

Bay về hướng vô tận hư không không lâu, thi thể Độc Cô Bại Thiên hạ xuống, thần thể vĩnh hằng bất diệt vẫn còn nhưng linh thức tiêu tan.

Để lại truyền thuyết vĩnh hằng.

Hiện tại Thần Nam xuyên về Thái cổ, lại thấy một khung cảnh kỳ dị.

Hư không vỡ tan, thi thể đại thần Độc Cô Bại Thiên hiển hiện.

Ai ngờ lại xảy ra biến cố như thế.

Bọn Thần Nam không sao tưởng được đó lại là thân thể của nhân vật vĩnh hằng bất diệt trong truyền thuyết.

Sắc mặt Quảng Nguyên biến đổi, trong mắt hiện lên thần sắc chấn kinh xen lẫn hồ nghi, quả thật không tin nổi. Vì sao thi thể Độc Cô Bại Thiên lại xuất hiện ở đây?

"Oa, là đại thần Độc Cô Bại Thiên. Cha ơi, khôi vĩ quá, nghe nói đó là một những cường giả mạnh nhất thiên địa, nhưng... hiện tại chỉ là một thi thể, sao lại chạy ra đây, cứu được chúng ta chăng?" Không Không ngẩng mặt nhìn Thần Nam.

Thần Nam không đáp mà bay lên trời đón lấy thi thể Độc Cô Bại Thiên vào lòng, cảm giác trầm trọng như đón một ngọn núi ép xuống, cơ hồ không thở nổi. Đó không phải do trọng lực mà do áp lực tâm lý, trong lòng hắn luôn tôn trọng vị khoáng thế cường giả này như một tòa thánh sơn trong võ đạo.

Một tòa thánh sơn mà mọi võ giả đều ngưỡng vọng.

Thân ảnh cao lớn như ngọn núi của Quảng Nguyên co lại bằng người thường, ngưng trọng nhìn Độc Cô Bại Thiên trong lòng Thần Nam, trầm giọng hỏi: "Một nhân vật như đỉnh cao đã rơi rụng, một thời đại kết thúc..."

Xen ra y cực kỳ xem trọng Độc Cô Bại Thiên tuy đứng ở vị trí đối địch nhưng vẫn tôn trọng cái thế cường giả mà tâm sinh cảm khái.

Bất quá, địch nhân là địch nhân, dù khâm phục cũng không thể thay đổi lập trường.

Giọng liền chuyển lạnh: "Không thẹn là cấm kị đại thần khiến cả Thiên cũng kị húy. Các thiên giai cao thủ khác chết rồi đều triệt để tịch diệt, cả hình thể hay tinh thần đều tan biến. Còn ngươi... vẫn hoàn chỉnh giữ được nhục thể. Hừ hừ, bất quá, đã gặp phải ta coi như không thể tồn tại nữa, tất cả sẽ biến khỏi thế giới này, không còn lại dấu vết."

Đoạn tay phải Quảng Nguyên phá toái hư không, phóng đại ngàn vạn lần, một bàn tay khổng lồ đen ngòm chộp vào Thần Nam đang ôm Độc Cô Bại Thiên.

Thần Nam thi triển sức mạnh nguyên bản của không gian, không gian pháp tắc khiến nháy mắt sau hắn đã lướt đi hơn mười dặm, tránh khỏi diệt tuyệt hắc thủ ấn trong truyền thuyết.

Ác danh Hắc Thủ truyền khắp các thiên giai cao thủ, công lực cao thâm thế nào không cần nói nhiều, dù đang trọng thương nhưng một cao thủ bình thường cũng không đối phó nổi.

Xem ra y muôn hủy diệt ngay thi thể Độc Cô Bại Thiên bởi đối diện với đại cường giả dã chết này, lòng y vẫn rúng động, thậm chí hơi hoảng sợ.

"Đầu heo muối Quảng Nguyên ngươi không xứng đáng là chúa tể, định hủy diệt thân thể người chết, không thấy hổ thẹn sao? Cường giả có tôn nghiêm riêng, cỡ như ngươi mà đáng sao, định quấy nhiễu một người chết an nghỉ."

Thần Nam phẫn nộ gầm lên, hắn luôn kính trọng Độc Cô Bại Thiên, muốn toàn lực bảo vệ cho thi thể cấm kị đại thần nhưng nhận ra cứ tránh thế này không phải là cách.

"Ta xưa này chưa bao giờ để lại uy hiếp nào! Thi thể này... tất phải hủy." Quảng Nguyên nói như chém đinh chặt sắt, chắc chắn ý không thể thay đổi.

Thần Nam nhận ra ý định của y trong đó, cười lạnh: "Ngươi sợ thi thể này, hừ hừ, uổng cho danh tiếng Hắc Thủ trong truyền thuyết, đi sợ một thi thể băng lãnh."

Quảng Nguyên không nói nhiều, toàn thân đột nhiên phát ra vô tận hỗn độn chi quang, quát: "Với danh nghĩa ta, vạn vật quy khư, hỗn độn luyện ngục!"

Chung quanh Thần Nam là một vùng hỗn độn vô tận ép tới như lao lung vây khốn hắn. Ngoài xa, Long Bảo Bảo, Phượng Hoàng thiên nữ, Không Không và Y Y đều thất thanh, họ đều nhận ra Hắc Thủ thi triển tuyệt học mạnh nhất, muốn luyện hóa Thần Nam quy về hư vô! Nhưng họ không thể giúp hắn, tự giữ mạng đã là vấn đề, hơn nữa thời gian cũng không cho phép.

Vô tận hỗn độn chi quang chiếu rọi, thinh không mênh mông bị ép thành một vùng không đầy mười thước, đang co lại vô hạn.

Quảng Nguyên dựa vào thần nhãn nhìn xuyên qua âm dương, thấy rõ những gì xảy ra bên trong, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.

Trong vùng hỗn độn, thân thể Thần Nam bị ép chảy ra những dòng máu, dù hắn là thiên giai cao thủ cũng không chống nổi áp lực. Thinh không mênh mông co về còn mấy thước, lạo áp lực đáng sợ này, không ai chịu nổi.

Nhưng hắn phát giác thi thể vẫn bình thường, đến lúc thân thể hắn hắn gàn như vỡ ra, chợt thi thể Độc Cô Bại Thiên xạ ra hai đạo tử quang!

Biến cố không chỉ khiến hắn kinh hãi mà Quảng Nguyên trong vùng hỗn độn cũng rùng mình, nhưng chỉ một sát na sau y lại bình thường. Thể nội vĩnh hằng bất diệt ẩn chứa sức mạnh cực lớn là cấm kị thần ma chiến lực chưa kịp tiêu tan.

"Tất cả kết thúc thôi." Quảng Nguyên quát vang.

Hỗn độn thần quang tràn ra một vùng sáng cực hạn đoạn từ từ tan biến trên không, chỉ lưu lại một hắc động như vùng xoáy.

Quảng Nguyên tựa hồ thở hắt ra, lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng vĩnh viễn tan biến."

Nhưng kinh biến phát sinh, vùng xoáy sắp tan đi đột nhiên kịch liệt rung động đoạn phóng đại vô hạn.

Sắc mặt Quảng Nguyên biến hẳn, thông qua thiên nhãn, y nhin thấy thi thể Độc Cô Bại Thiên không hề nát vụn mà nhục thể Thần Nam vỡ tan rồi liền nhập vào nội thể cấm kị đại thần. Vũng xoáy đột nhiên nát tan.

Vô tận hỗn độn thần quang lại sáng lên, một cỗ sức mạnh như biển lớn dâng trào, thi thể Độc Cô Bại Thiên nổi lên không, thân ảnh khôi vĩ phảng phất như tòa thánh sơn đang khôi phục sinh cơ, tạo cho người ta cảm giác ngưng trọng, thâm bất khả trắc như núi non, đại dương.

Áp lực hùng hậu lan ra khắp Đông thổ đại lục.

Một luồng sức mạnh khó lòng tưởng tượng sôi réo.

Thi thể Độc Cô Bại Thiên không có gió mà mái tóc dựng đứng, hai mớ mwor bừng, xạ ra hai đạo hào quang khủng khiếp, một cỗ "thế" khó tả tràn khắp thinh không.

Quảng Nguyên liên tục lùi lại, thi thể Độc Cô Bại Thiên vừa phát ra sức mạnh thần bí mạc trắc và tiến bước, thoáng chốc đã đứng trước mặt Quảng Nguyên, hữu quyền tung ra một thế trúc chẻ ngói tan xuyên qua thi thể Hắc Thủ.

Huyết quang xung thiên!

Thân thể Quảng Nguyên nát vụn, văng khắp không trung, đương nhiên y không chết như thế, thân thể liền hợp lại nhanh chóng.

Nhưng lúc đó, Độc Cô Bại Thiên lại như mộng ảo không hoa xuất hiện cạnh y, song mục phát ra tử quang lạnh lùng, hữu chưởng giống như một lưỡi thánh kiếm xé toang bầu trời, chẻ Hắc Thủ làm hai mảnh.

Cái thế thần uy không thể chống nổi.

Quảng Nguyên vô cùng kinh hãi, tỏ vẻ không tin nổi, Độc Cô Bại Thiên... Độc Cô Bại Thiên.

Đồng thời y điên tiết, bậc chúa tể mà... hai lần bị người ta xé nát thân thể.

Hỗn độn thần quang lóe sáng, Quảng Nguyên quát lớn: "Trời đất chưa thành, ta đã sinh ra, luân hồi tuyệt diệt, vạn vật tử tịch!"

Một cánh cửa của tử vong thế giới mở toang, tử vong chi lực kinh hồn ào ạt như muốn diệt thế luân hồi.

Nhưng thi thể Độc Cô Bại Thiên không để việc đó diễn tiến theo chiều hướng xấu nhất, phóng đại đến cực hạn hòa thành thân thể vạn trượng khí thôn sơn hà, há mồm nuốt luôn diệt thế Luân hồi môn vào bụng...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-513)