← Ch.0040 | Ch.0042 → |
Nhưng mà, Lâm Hi tu luyện một tháng, số dược liệu hồi đó vơ vét từ trong Tông Khố cũng đã dùng gần như hết sạch, chỉ còn lại có một ít.
Cho dù là rời núi để tu luyện, Lâm Hi cũng cần phải mang đủ dược liệu để tu luyện.
- Đi đến Tông Khố nhìn, bổ sung một chút dược liệu rồi nói nữa.
Lâm Hi thay một bộ quần áo, nhanh chóng đi đến Tông Khố.
Đã có lệnh của Đại trưởng lão, lần này Lâm Hi tiến vào Tông Khố không bị ngăn cản nữa. Hắn nhanh chóng liền tiến vào bên trong bụng núi.
- Hả? Đã xảy ra chuyện gì? Dược liệu ở đây làm thế nào lại ít như vậy?!
Lâm Hi tiến vào bên trong Tông Khố, khi thấy số dược liệu cất trong kho thì lấy làm kinh hãi. So sánh với lần trước thì dược liệu ở đây đã ít đi quá nhiều. Hơn nữa, một số dược liệu quí giá cũng không thấy bóng dáng.
Không chỉ như vậy, Lâm Hi nhẹ nhàng ngửi một lượt lập tức liền phát hiện, dược liệu ở trong Tông Khố chỉ có loại Hỏa hầu thấp đến dọa người. Có vẻ chỉ gồm những dược liệu hai năm, ba năm, cao nhất cũng chỉ năm năm.
Dược liệu như vậy, nếu mang đi để Tôi Thể, hiệu quả có thể nghĩ tác dụng cơ hồ nhỏ đến đáng thương.
- Đã xảy ra chuyện gì? Dược liệu trong Tông Khố đâu? Các ngươi biết ta đến đây nên đặc biệt giấu đi rồi, có đúng thế không?
Lâm Hi nhớ lại tình huống lần trước có vài người muốn ngăn cản hắn, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ lửa giận. Bàn tay vươn ra, tức thì tóm lấy một tên hộ vệ gác Tông Khố giống như bắt con gà con vậy. Hắn tóm lấy, nhắc lên không trung.
Hiện tại lực lượng của hắn phi thường khổng lồ, đệ tử Tông Khố căn bản không phải đối thủ của hắn.
Hơn nữa, trải qua một loạt lần lập uy, Lâm Hi cũng dần dần tạo ra đươc danh tiếng của Thiếu chưởng môn ở trong phái. Đã không còn người nào dám trắng trợn ức hiếp đè đầu hắn.
- Thiếu chưởng môn, chuyện này không liên quan đến chúng ta a.
Sắc mặt hộ vệ Tông Khố tái nhợt, vội vàng lí giải. Hắn đã biết, những đệ tử trọng yếu như Vương Hải, Triệu Tuyết, Trương Long liên tiếp chịu thiệt dưới tay Lâm Hi.
Trương Long đến bây giờ, vẫn còn nằm ở nơi này dưỡng thương!
Hiện tại Lâm Hi, đâu phải là tên phế vật trước kia, có khả năng tùy tiện vê tròn bóp bẹp nữa.
- Vào thời gian trước, Nhị trưởng lão Mạnh Quân, Tứ trưởng lão Đoạn Nhất Mi, Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình, cùng với số lớn đệ tử trọng yếu khác đã đến nơi này lấy đi lượng lớn dược liệu luyện công. Nhưng lại còn căn dặn, một khi có dược liệu Hỏa hầu mười năm trở lên thì hết thảy đều mang đến điện Trưởng Lão. Ngươi cũng biết, trưởng lão về phương diện vận dụng tài nguyên thì có quyền hạn đặc biệt. Chúng ta căn bản vô phương ngăn cản.
Hộ vệ liên tục giải thích.
- Cái gì? Mạnh Quân!!
Lâm Hi nghe vậy, hai mày kiếm bắt đầu nhăn tít.
Ánh mắt của hắn híp lại, trong mắt hiện lên rất nhiều ý nghĩ. Từ lúc ở sân luyện công đánh bại đệ tử trọng yếu của Mạnh Quân, thời gian đã trôi qua không hề ngắn nữa, nhưng Mạnh Quân một mực "An phận thủ thường", không có động tĩnh gì.
Mặc dù Lâm Hi cảm giác được có điều kỳ quái, nhưng mà hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Bây giờ nhìn lại, không phải là lão không muốn đối phó Lâm Hi, chỉ là không tìm được thời cơ tốt mà thôi.
- Lão già kia quả nhiên không hề an phận như vậy. Có điều, ngươi cho là cắt đứt nguồn dược liệu của ta thì ta liền không có biện pháp sao?
Trong mắt Lâm Hi hiện lên một tia sáng sắc bén.
Tắm dược liệu để tôi luyện thân thể đối với đệ tử tông phái là vô cùng quan trọng. Lâm Hi nếu vẫn cứ như trước kia thì chiêu này của Mạnh Quân, thật đúng là chặt đứt tiền đồ của hắn. Nếu không có đủ tinh hoa dược liệu góp sức, Lâm Hi chỉ sợ cũng thành không bột đố gột nên hồ.
Nhưng mà đến khi Lâm Hi có được "Vạn Hoàng Đồ", học được "Quân Lâm Thiên Hạ Thể" ở bên trong thì lại là một sự việc khác. Mặc dù không có dược liệu Hỏa hầu cao góp sức, hiệu quả kém đi không ít. Nhưng còn xa mới ảnh hưởng tới tình trạng tu luyện hằng ngày của Lâm Hi.
Nhiều nhất, cũng là thiếu đi một số dược liệu thì tốc độ tu luyện sẽ bị chậm đi ít nhiều mà thôi. Phải biết rằng, đối với Lâm Hi mà nói, nguyên khí vô cùng vô tận trong thiên địa chính là Dược Khố của hắn.
Phanh!
Lâm Hi buông lỏng tay ra, liền thả tên hộ vệ xuống. Những dược liệu này trong Tông Khố, Hỏa hầu rất ít, với hắn mà nói thì căn bản không có tác dụng gì, cầm hay không cầm cũng không khác gì nhau.
- Mạnh Quân, ngươi vẫn quá coi thường ta. Ngươi nhất định không biết, ta đã tìm được Pháp môn tôi thể hàng đầu mà đem so với tắm dược liệu thì cường đại hơn nhiều, chờ khi ta đạt tới Kim Cương Kỳ, liền là tử kỳ của ngươi!
Trong mắt Lâm Hi hiện lên một vẻ hung ác, hắn liền cất bước rời đi.
Võ công của Mạnh Quân so với Lâm Hi thì cao hơn quá nhiều, hiện tại tìm lão là rất không sáng suốt. Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Nếu đã xác định chờ lâu như vậy, Lâm Hi cũng không thèm để ý tới chuyện thời gian chờ đợi sẽ nhiều hơn. Cứ tự thân làm cho mạnh mẽ hơn rồi một lần ra tay là diệt trừ Mạnh Quân.
Lâm Hi đi ra từ Tông Khố. Vừa mới đi được không xa thì vành tai khẽ động. Hắn chợt nghe thấy từ xa xa truyền đến một tràng âm thanh đánh nhau, những tiếng quát chê trách hỗn loạn.
- Có người đang đánh nhau!
Trong lòng Lâm Hi khẽ động, bước chân trở nên nhanh hơn. Hắn lập tức phóng nhanh về hướng có tiếng đánh nhau.
Đối phương tựa hồ chỉ có một người, nhưng mà võ công phi thường cao siêu, liên tục áp chế mấy người đang vây công mình.
- Kẻ nào lớn mật như vậy, lại dám động thủ ở trong Ngũ Lôi Phái chúng ta?!
Trong lòng Lâm Hi cũng âm thầm kinh ngạc. Người này cũng không tránh khỏi lá gan quá lớn!
Khi đến gần hơn, âm thanh vốn mơ hồ kia lập tức trở nên rõ ràng không ít. Một bên tham gia đánh nhau là các đệ tử trọng yếu Ngũ Lôi Phái, mà phe bên kia là một nữ nhân. Chỉ nghe nàng kia gầm lên liên tục, tựa hồ vô cùng tức giận.
- Các ngươi, những tên hỗn đản này, có còn là nam nhân hay không?... Đứng lên! Tất cả đứng lên cho ta. Chưa đến hai canh giờ thì không cho dừng tay!
- A! Đại sư tỷ, người tạm tha chúng ta đi! Người đều sắp đột phá đến Đệ Bát Trọng Kim Cương Kỳ, vẫn còn bắt nạt những sư đệ chúng ta sao. Chúng ta cho dù cùng nhau chung tay đánh thì cũng là không đấu lại được người!
- Đúng vậy! Đại sư tỷ, người là đại nữ nhân có đại lượng! Cũng không cần so đo với những sư đệ này chứ. Chúng ta chịu lép vế, không phải là đối thủ của người!
...
Mấy người này hét thảm, cố gắng xin khoan dung.
- Đại sư tỷ?! Nàng đã trở về!!
Tinh thần Lâm Hi rung lên, trong lòng mừng rỡ như điên. Hắn lập tức tăng tốc độ nhanh hơn nhằm về phía nơi đang giao đấu. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đi tới chỗ xảy ra sự việc. Chỉ thấy một nữ nhân mặc trang phục đỏ đang chỉ thẳng vào mặt một đám đệ tử trọng yếu Ngũ Lôi Phái mà tức giận mắng.
← Ch. 0040 | Ch. 0042 → |