← Ch.0070 | Ch.0072 → |
Thân thể của Giác Mãng to như dãy núi nhanh chóng khô quắt đi, mà mầu vàng bên ngoài thân Lâm Hi càng ngày càng thịnh. Càng về sau, nó càng lóng lánh giống như hoàng kim vậy.
Ầm!
Trong óc Lâm Hi kịch chấn, lập tức hắn biết chính mình rốt cục đạt tới tu vi Kim Cương Kỳ Đệ Bát Trọng!
- Vi Bất Bình, hiện tại là lúc chúng ta tính sổ.
Trong mắt Lâm Hi phát lạnh. Lúc này, xà huyết đã lạnh đi, không còn có hiệu quả bao nhiêu. Lâm Hi tiện tay tóm lấy, định quăng con Giác Mãng đi. Nhưng trầm tư một lúc, hắn lại đặt một tay lên trên thân của Giác Mãng, lại lần nữa thu nạp năng lượng còn sót lại của Giác Mãng.
Không giống với các loài mãnh thú khác, mãnh thú loại xà rất khó tiến hóa. Phương hướng tiến hóa của bọn chúng cơ hồ đều chỉ có một, chính là Hóa Long. Loại phương hướng tiến hóa đặc biệt, và quá trình tiến hóa đầy khó khăn, đã quyết định mãnh thú loại xà và các mãnh thú khác không giống nhau. Trên thân bọn chúng chỗ nào cũng đều là bảo vật!
Nguyên khí trong thân tàn của Giác Mãng không bằng Thú Đan, cũng không như xà huyết, nhưng cũng vẫn không thể khinh thường!
Sau một lát, cả thân hình Giác Mãng khô quắt đi, chỉ còn lại có một lớp mãng da cứng như Kim Cương bao bọc lấy một bộ khung xương.
Da rắn cứng như Kim Cương mặc dù quý giá, nhưng đối với Lâm Hi vào lúc này đã không còn tác dụng lớn nữa.
Cùng lúc đó, nhờ hấp thu toàn bộ tinh hoa của con Giác Mãng, lực lượng của Lâm Hi đã đạt tới một vạn tám ngàn cân Cự Lực. Đồng thời, loại ánh sáng rực rỡ bên ngoài thân Kim Cương chẳng những không có thịnh vượng hơn, mà ngược lại là dần dần ảm đạm đi. nguồn
Đây chính là Hỏa hầu của Kim Cương Kỳ đã sâu. Là biểu hiện của việc dần dần nắm giữ được Kim cương bất hoại chi thân, mà không hề là giống như trước đây nữa. Khi không khống chế được thì bên ngoài thân hiện ra lớp hoàng kim rực rỡ.
- Vi Bất Bình, ta đến đây!
Thân hình Lâm Hi vừa chuyển động thì vút một tiếng, hắn đã lao đi như tia chớp.
Lần này đây, hắn cũng không đi dọc theo hành lang của hang động nữa, mà là trực tiếp phá vỡ lớp đất đá nham thạch dầy cộp, trực tiếp đào ra một con đường trong bụng núi liền xông ra ngoài.
Ầm ầm ầm!
Tại phía sau hắn, hang động Giác Mãng hoàn toàn sụp đổ, bị bụi mù và đất đá bao phủ.
...
Vi Bất Bình một mạch nhằm hướng lối ra khỏi vùng núi mãnh thú mà đi.
Thiên Địa Dị Quả đã vào đến tay, nhưng không biết tại sao mà mí mắt phải của Vi Bất Bình vẫn bị nháy nháy không ngừng, hình như có cái gì chi tiết bị quên. Lão có loại cảm giác tâm thần bất an.
- Đã xảy ra chuyện gì, tại sao ta vẫn có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó?
Trong lòng Vi Bất Bình bối rối, lão rất ít khi có loại cảm giác này.
- Có lẽ là bởi vì chuyện lần này quan hệ quá lớn, ta quá mức để bụng mới có thể như vậy.
Lão đổ lỗi cảm giác không thích hợp, vào đại hành động sắp sửa tiến hành.
Nếu như hành động thành công, sau này trong giới Tông phái liền không có Ngũ Lôi Phái. Mà lão cũng không còn là trưởng lão, địa vị sẽ càng thêm hiển hách.
Sàn sạt!
Một hồi tiếng bước chân, đột nhiên vang lên từ trong rừng cây ở phía trước. Đối phương cũng không hề kiềm chế tiếng bước chân của mình, như là đặc biệt muốn để cho người ta nghe được.
- Ai?!
Trong lòng Vi Bất Bình thầm giật mình. Lão vung tay lên, lập tức dẫn dắt vài tên đệ tử ngừng bước chân lại.
- Ta.
Âm thanh chưa dứt, một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, dung nhan tuấn tú, thần sắc lạnh lùng chậm rãi đi ra từ trong rừng cây.
- Thiếu chưởng môn!
Vài tên đệ tử Ngũ Lôi Phái may mắn còn sóng sót đều ngơ ngẩn, ai nấy đều giật mình la lên thất thanh. Chúng hoàn toàn thật không ngờ, Lâm Hi sẽ xuất hiện ở chỗ này.
- Hả? Là ngươi! Nghiệt chướng nhà ngươi làm thế nào lại xuất hiện ở chỗ này, Đại sư tỷ của ngươi đâu?
Vi Bất Bình hiện ra vẻ giật mình, đôi mắt toan tính liếc về mọi phía chung quanh.
- Ngươi yên tâm, Đại sư tỷ không có mặt. Không cần ngươi lo lắng chuyện diệt khẩu.
Lâm Hi một lời nói toạc ra ý đồ của Vi Bất Bình.
Con ngươi của Vi Bất Bình đột nhiên thu nhỏ lại một phen, lập tức lão lớn tiếng quát mắng:
- Chỉ toàn nói bậy nói bạ! Ta xem ra ngươi đã rơi vào điên cuồng. Nói năng không có mạch lạc, đối với trưởng lão cũng không hề có sự tôn kính. Ta phải dạy dỗ cho ngươi một trận, để ngươi tỉnh táo lại.
Vi Bất Bình lần này nói thật đường hoàng, trong đôi mắt lóe ra sự nham hiểm, quyết đoán.
Phanh!
Vi Bất Bình đạp chân một bước, thân hình bật vút lên. Chỉ trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước người Lâm Hi. Năm ngón tay lão xòe ra như cái mẹt, mơ hồ lóe ra ánh vàng nhàn nhạt. Bịch một tiếng, liền đánh về hướng Lâm Hi.
- Chà, lại muốn dùng ám chiêu giết ta sao?
Ánh mắt Lâm Hi chợt lóe, Vi Bất Bình xuất ra chiêu này bề ngoài không biến sắc, nhưng trên thực tế, kình quan trong chưởng thì đừng nói là đầu người, chính là một tảng nham thạch đều chụp vỡ được.
Vi Bất Bình hiển nhiên là muốn giết người một cách vô hình. Nếu như không phải võ công của Lâm Hi tiến nhanh, thì có bị lão ta giết mà còn không biết chết như thế nào.
- Tới hay lắm, để ta xem ngươi có bản lĩnh gì mà muốn giáo huấn ta.
Hai vai Lâm Hi cùng động, đạp chân bật lên. Một chiêu "Đại Thánh Tích Qua" hung hăng bổ về phía Vi Bất Bình. Mà cũng giống hệt như Vi Bất Bình, chiêu này của Lâm Hi có kình lực kín đáo, bề ngoài không nhận ra được cái gì, nhưng sự thực lại có lực lớn vô cùng.
Hai người hiện tại đấu nhau chính là lực lượng, xem ai có lực lượng lớn hơn.
Ầm!
Quyền chưởng giao nhau làm phát ra một tràng âm thanh kim loại đập vào nhau rất to. Phảng phất đó không phải nhục chưởng, mà là hai khối kim loại đánh vào nhau.
Trong kình phong do quyền chưởng bùng nổ, hai bóng người vừa tiếp xúc liền lập tức tách ra.
Rẹt rẹt rẹt!
Vi Bất Bình kêu lên một tiếng đau đớn, liền lui mấy bước, trên mặt dâng lên một màu ửng hồng khác thường. Mà một bên khác, Lâm Hi vẫn đứng thẳng ngạo nghễ, vẫn không hề nhúc nhích.
Lần giao thủ này, cao thấp khác biệt, không nói cũng hiểu.
- Làm sao có thể!
- Vi trưởng lão lại không phải là đối thủ của hắn!
- Từ lúc nào hắn trở nên lợi hại như thế!
Đám đệ tử Ngũ Lôi Phái ở chung quanh nhìn thấy một màn như vậy thì đua nhau cảm thấy khiếp sợ.
- Vi Bất Bình, không nghĩ tới chứ. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Trước kia trên núi Ngũ Lôi, ngươi muốn giết ta, tựa như bóp chết một con kiến. Hiện tại, ta giết ngươi, cũng sẽ không khó khăn nhiều hơn so với giết chết một con kiến.
Lâm Hi cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi ra phía trước:
- Ngông cuồng!
Vi Bất Bình gầm lên, râu tóc đều dựng ngược, trong mắt bắn ra những tia sáng sắc bén:
- Ngươi thật sự cho là, bằng vào công phu mèo quào kia của ngươi là có thể sánh vai được với vài thập niên công lực của ta sao! Hôm nay ta để cho ngươi biết, tại sao trưởng lão Kim Cương Kỳ có khả năng làm được vị trí trưởng lão. Tiểu súc sinh, ngươi hôm nay bản lĩnh vừa mới tăng chút ít, tức thì ngay cả trưởng lão ta đây đều không để vào mắt. Khi sức lực còn chưa đầy đủ mà cũng đã như vậy, tương lai không phải còn chống trời sao. Cái loại gây tai họa như ngươi, nói thế nào cũng không thể lưu lại, nhất định phải loại bỏ!
← Ch. 0070 | Ch. 0072 → |