← Ch.0134 | Ch.0136 → |
Nhưng mà Thượng Quan Dao Tuyết tuyệt đối không chịu thừa nhận trong lòng có ý khác với Lâm Hi.
Lâm Hi có chút kinh ngạc. Hắn vốn cho rằng đây chỉ là pháp khí hạ phẩm. Không nghĩ tới lại là một kiện pháp khí trung phẩm. Tuy dựa theo cách nói của Thượng Quan Dao Tuyết là pháp khí trung hạ phẩm. Nhưng cũng phi thường đáng giá.
- Yên tâm đi, nhất định ta sẽ tự tay giao trả lại cho ngươi. Ta chỉ cản hậu chứ không phải chịu chết.
Lâm Hi cười nói.
Thượng Quan Dao Tuyết hiển nhiên không phải quý trọng kiện pháp khí này, nàng muốn hắn tự tay giao cho nàng, kỳ thật chính là hy vọng chính mình còn sống trở về.
Lâm Hi cũng không phải người ngu, đương nhiên cũng mơ hồ hiểu trong lòng thiếu nữ này có một chút khác thường với mình.
Thượng Quan Dao Tuyết nín khóc mỉm cười.
- Đi thôi. Chậm trễ sợ rằng chạy không thoát.
Lâm Hi tiếp nhận pháp khí, nghiêm mặt nói.
Lúc này Thượng Quan Dao Tuyết không có chần chờ, sau khi nói pháp môn sử dụng Hoàng kim thiềm thừ cho Lâm Hi thì lập tức lao đi.
Còn lại một mình Lâm Hi nhìn qua huyết độn như cầu vồng kia đang đuổi qua hướng này. Nam tử áo đen biến thành cầu vồng máu, do dự một chút lập tức lựa chọn đuổi theo Lâm Hi cực nhanh.
Lúc này khoảng cách càng ngày càng gần, Lâm Hi dứt khoát dừng lại, đứng trên ngọn núi nhỏ suy nghĩ nên đối phó như thế nào.
- Như thế nào, không chạy?
Cười lạnh một tiếng, cầu vồng lao tới, một tầng khí lãng dừng lại trước mặt của Lâm Hi không xa. Một thân áo đen, khí tức cổ đãng, giống như sát thần trong bóng tối.
- Nếu chạy không được thì vì cái gì lại bỏ chạy cơ chứ.
Lâm Hi đang tận lực kéo dài thời gian.
Thượng Quan Dao Tuyết trước khi đi cho Lâm Hi pháp quyết tế luyện. Mấu chốt là cho dù lĩnh ngộ pháp quyết và phương pháp thì việc thi triển cũng cần có thời gian. Càng không cần nói pháp quyết còn cần thời gian tế luyện.
Thượng Quan Dao Tuyết cho hắn mượn Hoàng kim thiềm thừ, tế luyện còn phức tạp hơn xa pháp kiếm trong tay của Lâm Hi.
Lâm Hi cảm giác thời gian của mình không đủ.
- Ta còn cần một chút thời gian, một chút.
Trong nội tâm Lâm Hi nói thầm.
Trên mặt hắn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng hiện ra nhiều chủ ý trong đầu, cấp tốc suy nghĩ đối sách.
- Rốt cuộc Long thế gia cho ngươi chỗ tốt gì. Rõ ràng cho ngươi gặp phong hiểm vào trong khảo hạch tiên đạo của Thần Tiêu Tông truy sát ta. Nếu như ta đoán không lầm, chuyện này nếu bại lộ ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Âm thanh Lâm Hi lạnh lùng nói.
Hắn tận lực nói chuyện trì hoãn thời gian của sát thủ.
- Hừ! Ngươi không cần biết rõ. Ngươi nói không sai, chuyện này nếu bại lộ ta xác thực hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nam tử áo đen dường như nhận định Lâm Hi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trong nội tâm buông lỏng, cũng đắc ý nói nhiều thêm hai câu:
- Nhưng mà chuyện này không thể nào bại lộ. Ngươi là một tiểu võ giả, đối với Đại thế giới Tiên đạo căn bản là thường dân. Là thứ không biết Long thế gia tại Thần Tiêu Tông nội tình lớn thế nào. Ngươi cho rằng tiểu cô nương kia chạy đi và vạch trần chuyện này là được sao. Ngươi cho rằng có người sẽ tin tưởng nàng sao? Nói cho ngươi biết, việc ngươi chết đã được an bài tốt. Trong khảo hạch tiên đạo thì người chết quá nhiều. Không hề nghi ngờ, ngươi cũng chính là một trong số đó. Thật sự là bất hạnh!
- Kỳ thật biện pháp che dấu tốt nhất chính là giết người diệt khẩu. Như vậy cũng không có người nào hoài nghi người Long thế gia đã làm thế, ngươi nói bọn họ có nghĩ tới không?
Lâm Hi lạnh lùng nói.
- Hừ! Chuyện này cũng không cần...
Nam tử áo đen hừ lạnh một tiếng, sau đó nháy mắt thì sát thủ áo đen lập tức hạ sát thủ.
- Ngươi không cần quan tâm.
Theo sau những câu này chính là thế công như lôi đình, khoảng cách giữa Lâm Hi và nam tử áo đen bây giờ thật gần. Trước kia ở xa đã cảm nhận được khí tức phô thiên cái địa bao dung trời xanh, tràn ngập tính hủy diệt, lần nữa bộc phát ra thì như lôi đình vạn quân đánh qua phía Lâm Hi.
Một kích này ngoài dự đoán của người khác, nhanh vô cùng, vừa ra tay đã là một kích trí mạng. Hiển nhiên nam tử áo đen trước đó thư giãn đều là biểu hiện giả dối, chính là vì một kích tất sát này.
Sắc mặt Lâm Hi đột biến, tuy hắn đối với luyện khí sĩ trước mặt này đã sớm có đề phòng. Nhưng mà võ giả Võ Đạo thập trọng cùng Luyện Khí Cảnh chênh lệch quá lớn. Đây không phải là biện pháp gì có thể kéo gần được.
Oanh!
Lâm Hi phát ra bàn tay lớn màu đen, bị đánh nát. Pháp kiếm đánh ra bị đánh bay, lực lượng bàng bạc đánh lên thân thể, Lâm Hi cảm giác giống như bị núi lớn nện vào người, phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó như con diều đứt dây bay thẳng ra ngoài. -
Phanh!
Lâm Hi ngã trên mặt đất, tạo ra một cái hố to.
- Hừ! Muốn ở trước mặt của ta đùa bỡn quỷ kế.
Tay áo nam tử áo đen rung động, sau đó đứng trên đỉnh núi nhìn qua "Thi thể" của Lâm Hi, âm hiểm cười lạnh. Có mưu kế có thể sử dụng với hắn một lần, nhưng tuyệt đối không thể dùng lần thứ hai.
Trước đó Lâm Hi cùng Thượng Quan Dao Tuyết quang minh chính đại "Giả chết", sau đó dụ hắn vào trong vòng vây của Yêu Nữ Hấp Huyết, thiếu chút nữa đã chết đi. Hắn làm sao có thể không có tâm đề phòng chứ.
- Tiểu tử, tới địa ngục học thông minh một chút! Không phải chỉ có ngươi mới biết tính toán người. Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang kéo dài thời gian tế luyện pháp khí của tiểu cô nương kia sao?
Vẻ mặt nam tử áo đen cười lạnh.
Lâm Hi kéo dài thời gian hắn làm sao không biết, nhưng mà hắn cũng thăm dò Lâm Hi. Khi xác định Lâm Hi đang kéo dài thời gian thì nam tử áo đen khẳng định một chuyện, chính là Lâm Hi còn chưa hoàn thành tế luyện pháp khí kia.
Thừa dịp hắn bệnh muốn mạng của hắn, đây chính là vì sao hắn đột nhiên bạo lên, đánh chết Lâm Hi.
Hô!
Một làn gió thổi qua, nam tử áo đen muốn đi lên phía trước lấy pháp khí trên người của Lâm Hi.
Tuy hắn là cường giả Luyện Khí Cảnh, nhưng cũng không có pháp khí. Cho dù là ở Luyện Khí Cảnh pháp khí cũng vô cùng hiếm có.
- Thật sự là không rõ, hai nam nữ này tuổi không lớn lắm, cảnh giới không cao nhưng tại sao trên người có pháp khí.
Trong đầu nam tử này hiện ra ý niệm không công bằng. Võ giả căn bản là không cách nào phát huy được uy lực của pháp khí. Hai võ giả đã có được pháp khí mà nam tử chính là Luyện Khí Cảnh không có cái nào, quả thực chính là phí phạm của trời, trong nội tâm không được vui.
Nhưng mà hắn đi qua thì cảm thấy dị biến nổi lên.
- Ha ha ha, ta rốt cục đã hiểu rồi!
Một hồi tiếng cười to vang lên. Trong hố to chính là "Thi thể" Lâm Hi, đột nhiên nhúc nhích hai cái, trên mặt vui vẻ.
Trán của hắn đều là máu tươi, nhưng thần sắc lại phấn khởi. Một chút cũng không có dấu hiệu bị thương.
- Cái gì? Sao, làm sao có thể!
Bước chân dừng lại, nam tử áo đen giống như bị búa tạ đánh trúng, cả kinh trợn mắt há hốc mồm, cơ hồ con mắt sắp rơi ra.
← Ch. 0134 | Ch. 0136 → |