← Ch.0284 | Ch.0286 → |
- Ờ, vậy thì quá tốt.
Con mắt Lâm Hi sáng ngời, sau đó lại mừng rỡ lên, hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ Diêm Triêu Ẩn lại biết được tin tức của tài liệu lôi hệ thật sự.
Hai người đều có ý kết giao với nhau, sau khi báo tính danh và bắt chuyện thêm một lúc.
Người chung quanh thấy hai người bắt đầu nói chuyện sinh ý thì không còn chuyện náo nhiệt mà xem nữa, đều tán đi. Dòng người khôi phục bình thường. Ở trong Tiên Đạo Đại Thương Minh xung đột như vậy chỉ là chuyện nhỏ, qua mấy ngày thì mọi người sẽ quên ngay.
Lâm Hi và Diêm Triêu Ẩn nói chuyện một hồi cũng hiểu được người này tuy là thương nhân, mà thương nhân là kẻ trục lợi, nhưng hắn là kẻ có nguyên tắc của mình, không phải kẻ lòng tham không đáy.
Bắt chuyện một lát và hoàn thành giao dịch. Lâm Hi liền đi ra ngoài chuẩn bị mua thêm ít đồ cho mình dùng.
Nhưng hắn còn chưa đi được bao xa thì trước mặt có một thân ảnh màu hồng chặn đường.
- Tiểu huynh đệ, ngươi đi đâu vậy. Tỷ tỷ tìm ngươi thật lâu rồi đấy, có biết không?
Âm thanh này nghe rất ngọt ngào, do Lâm Hi đi nhanh cho nên đụng vào bộ ngực sữa, mà thân ảnh này rất tự nhiên ôm cánh tay Lâm Hi, bộ ngực sữa hữu ý vô ý cọ qua cọ lại cánh tay Lâm Hi, cảm giác co giãn mười phần xuất hiện trong lòng Lâm Hi.
Lâm Hi ngẩng đầu lên nhìn qua thân ảnh xinh đẹp này, là nữ tử thiên kiều bá mị cao gầy ôm tay của mình. Nữ tử này vuốt búi tóc, môi son đỏ chót tỏa ra mị lực cường đại. Váy dài bằng lụa hồng ôm sát thân thể, dung nhan tinh tế tỏa ra hấp dẫn thật mạnh mẽ giống như khiêu khích nhân tâm.
Đột nhiên có nữ tử thiên kiều bá mị chủ động ôm ấp mình, hữu ý vô ý câu dẫn khiêu khích dục hỏa bản thân, đàn ông nào bị quấn cũng cảm thấy thân thể nhũn ra và nội tâm nóng rực.
Nhưng đáng tiếc Lâm Hi không thuộc loại người này.
- Vị tiểu thư này, ngươi nhận sai người rồi, ta không có quen ngươi đâu.
Lâm Hi nhìn qua nữ tử trước mặt, khóe miệng như cười mà không cười nói một câu.
- Khanh khách, hiện tại chẳng phải đã quen rồi sao?
Hồng Hồ vuốt cánh tay Lâm Hi, một cái nhíu mày, một nụ cười đều tỏa ra dụ hoặc mạnh mẽ.
- Ha ha ha, Hồng Hồ bắt đầu phát tao rồi!
Biên giới khu giao dịch có bốn hồ khác đang tụ tập lại cười nói ha hả.
- Ha ha, đây vốn là bản tính của nàng ta. Vừa nhìn thấy tiểu bạch kiểm thì chuẩn bị sửa sang lại dung nhan. Hắc hắc, đúng là muốn thu nàng ta lên giường, chỉ tiếc nàng không thèm chúng ta!
Mấy tên còn lại của Hoang mạc ngũ hồ cười to lên.
Tuy Hồng Hồ là nữ tử, tu vị lại không thấp, ra tay càng tàn nhẫn. Trong ngũ hồ trừ Thanh Hồ thì không còn ai thu thập nàng được cả.
- Tốt. Những lời này không nên cho Hồng Hồ nghe được. Bằng không nàng chắc chắn sẽ gọt sạch mệnh căn của các ngươi đấy!
Thanh Hồ cũng cười rộ lên, phất phất tay:
- Chuẩn bị một chút, đợi sau khi Hồng Hồ lừa gạt tiểu tử này tới biên giới khu giao dịch thì tới phiên của chúng ta. Chúng ta sẽ vây hắn vào giữa và đưa tới địa phương khác.
- Vâng, đại ca!
Mấy người khác gật đầu.
Bọn người Thanh Hồ đứng dậy và chuẩn bị hành động thì đột nhiên lúc này có cánh tay từ phía sau đưa ra, nhẹ nhàng vỗ vai của Thanh Hồ hai cái.
Thần sắc Thanh Hồ biến đổi, gân xanh trên mặt co rút lại, hắn đã giận tím mặt, hắn ghét nhất là có người vỗ vai hắn từ phía sau.
- Đồ hỗn trướng, muốn tìm cái chết đây mà!
Thanh Hồ tức giận quát lên một tiếng và quay đầu lại, đang muốn tức giận mắng chửi thì nhìn thấy người sau lưng là ai, hắn hiện giờ giống như có ai đó bóp cổ, không nói được ra lời.
- Là ngươi!
Thanh Hồ kinh nghi nhìn qua người phía sau. Đây là nam tử trung niên, gương mặt đang mỉm cười hòa ái rất ấm áp, giống như vĩnh viễn sẽ không tức giận.
Mấy người khác nhìn thấy kẻ tới thì biến sắc.
"Hoang mạc ngũ hồ" sát tính trùng thiên, từ trước đến nay không kiêng kỵ gì cả, cũng không sợ ai. Làm cho mấy người bọn họ kiêng kỵ chính là quần áo và trang sức trên người của nam tử này.
Đó là đạo bào của Tiên Đạo Đại Thương Minh!
Nam tử trước mặt nhìn qua có dáng điệu ngây thơ không đáng sợ, nhưng hắn lại là người của Tiên Đạo Đại Thương Minh!
"Hoang mạc ngũ hồ" kiếm cơm ở đây mỗi ngày, người khác chắc chắn là không bán mặt mũi, nhưng người của Tiên Đạo Đại Thương Minh thì không thể không kiêng kỵ vài phần. Nếu như Tiên Đạo Đại Thương Minh đưa ra một tờ khu trục lệnh thì bọn họ chắc chắn phải đi ra khỏi thành mà kiếm ăn.
- Ngươi có ý gì? Tuy chúng ta làm việc không sạch sẽ, nhưng cũng không có phá hư quy củ của Tiên Đạo Đại Thương Minh.
Thanh Hồ xanh mặt.
Hoang mạc ngũ hồ từ trước tới nay đối với người của Tiên Đạo Đại Thương Minh tôn thờ quy tắc không tiếp xúc lẫn nhau. Nước giếng không phạm nước sông, Tiên Đạo Đại Thương Minh chủ động tìm bọn họ thì chắc chắn không phải chuyện tốt.
- Ha ha.
Nam tử trung niên tười cười lắc đầu, nói:
- Các ngươi hiểu sai ý rồi. Ta chỉ tới đây truyền lời mà thôi. Cũng không phải ta tìm các ngươi, là lão quản gia!
Nghe được ba chữ "Lão quản gia" thì tứ hồ như bị ngũ lôi oanh đỉnh, hoảng sợ biến sắc.
Người lăn lộn trong Tiên Đạo Đại Thương Minh không ai không biết "Lão quản gia". Ngươi có thể không biết Vạn Ma Lĩnh, không biết Thái Nguyên Cung, nhưng mà trong thành trì này tuyệt đối không thể không biết "Lão quản gia".
Trong tòa thành trì này thì lời của "Lão quản gia" chính là khuôn vàng thước ngọc, hắn là chúa tể chính thức của tòa thành này.
"Hoang mạc ngũ hồ" là cường giả tiếng tăm lừng lẫy trong giới tán tu, nhưng so với "Lão quản gia" thì kém quá xa. "Lão quản gia" chỉ cần nói một câu là có thể làm bọn họ sống không được yên ổn.
- Lão quản gia bảo ta nói cho các ngươi biết mục tiêu lần này không thể động vào.
Nam tử trung niên mỉm cười nói ra. Tuy trên mặt đang tươi cười nhưng ý giấu đằng sau lại là chém đinh chặt sắt, không cho phép trái lời.
- Đây là ý gì? Chẳng lẽ Tiên Đạo Đại Thương Minh bắt đầu có quy củ nhúng tay vào chuyện của người khác sao?
Thanh Hồ đứng đầu ngũ hồ, trong mắt hiện ra hào quang bén nhọn, tức giận nói một câu.
Hắn muốn biết rõ ràng Tiên Đạo Đại Thương Minh đang nói mục tiêu mà bọn họ đang nhìn chằm chằm hiện giờ hay là nhắm vào tất cả mọi người. Nếu là tất cả mọi người thì chuyện này không bình thường.
- Hắc hắc, ta chỉ nói như vậy thôi, nếu như các ngươi có ý kiến thì đi tìm lão quản gia lý luận.
Nam tử trung niên cong tay lên, nghiêng mặt có ý nghĩa "Ta đã nói xong".
Thanh Hồ hơi trầm tư, lập tức phất phất tay, một người bên cạnh hiểu ý, lập tức đi lên phía trước và nhét đồ vật vào trong tay của nam tử trung niên này:
- Chút thành ý nho nhỏ, mong vui lòng nhận cho.
- Ha ha.
Nam tử trung niên cười rộ lên, một bộ dáng "Các ngươi rất biết điều".
- Đều kiếm ăn ở nơi này, mọi người ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp. Ta cũng chỉ điểm các ngươi một chút.
Nam tử trung niên chỉ qua Lâm Hi ở phuong xa, cười nói:
- Biết rõ lai lịch dê béo mà các ngươi nhắm vào hiện giờ không?
- Kính xin đạo huynh chỉ giáo.
Thanh Hồ lúc này hạ thấp tư thái.
- Hắc hắc. Cái khác ta khó nói, nhưng mà chuyện này vẫn nên nhắc nhở các ngươi một chút, lần này nhãn lực của các ngươi quá kém! Các ngươi động ai không tốt, hết lần này tới lần khác lại động vào người của tiểu thư. Hắc hắc, thiếu niên này nếu xảy ra chuyện gì đó, chỉ sợ mấy người các ngươi ngày mai sẽ nằm ở bên ngoài thành đấy.
- Cái gì! Hắn là người tiểu thư.
Hoang mạc ngũ hồ lập tức biến sắc, vẻ mặt biến sắc vô cùng khó coi, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng giống như vừa đi dạo qua quỷ môn quan.
Trong Tiên Đạo Đại Thương Minh có một cấm kỵ.
Đắc tội ai cũng ngàn vạn lần không được đắc tội tiểu công chúa của Tiên Đạo Đại Thương Minh! So sánh thì thà đắc tội "Lão quản gia" cũng không được đắc tội tiểu công chúa.
Phàm là người đắc tội "Tiểu công chúa" cơ bản không sống qua ngày hôm sau.
Đây cũng không phải nói "Tiểu công chúa" cùng hung cực ác, hoàn toàn trái lại "Tiểu công chúa" tính cách vô cùng tốt, cũng dễ tiếp xúc.
Đã từng có rất nhiều cường nhân tà đạo cùng hung cực ác muốn bắt người cướp của Tiên Đạo Đại Thương Minh, mượn nhờ "Tiểu công chúa" đòi tiền chuộc từ Tiên Đạo Đại Thương Minh. Nhưng mà ngày hôm sau những kẻ này đều nằm ở bên ngoài thành, tử trạng cực kỳ thê thảm.
Mà ra tay giết người chính là người của "Tiên Đạo Đại Thương Minh"!
Những cường nhân tà đạo này trên người có đủ loại vết thương, có chính đạo, có tà đạo, có ma đạo, thậm chí còn có yêu tộc. Mà mọi người đều biết Tiên Đạo Đại Thương Minh cho phép người ma đạo, tà đạo tới mua tài liệu, nhưng bản thân tuyệt đối không tuyển nhận người của tà đạo, ma đạo.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tiên đạo đại phái dễ dàng tha thứ "Tiên Đạo Đại Thương Minh" tồn tại.
Trong Tiên Đạo Đại Thương Minh vẫn lưu truyền một cách nói. Ai đắc tội "Tiểu công chúa" chính là đắc tội toàn bộ người trong tòa thành này!
- Đại ân không lời nào cảm tạ được! Lần này là huynh đệ chúng ta mắt chó không thấy thái sơn. Không nghĩ tới dám chọn trúng người của tiểu công chúa. Kính xin đạo huynh nói tốt vài câu, huynh đệ chúng ta lập tức đi ngay.
Vẻ mặt Thanh Hồ đầy hoảng sợ nói ra.
- Ha ha, chuyện này chỉ cần các ngươi nhớ là được. Nhớ kỹ, lão quản gia cũng không muốn vị công tử kia biết chuyện này, các ngươi phải bảo thủ bí mật.
Nam tử trung niên nhắc nhở.
Thanh Hồ nhíu mày và trên mặt đầy vẻ mê hoặc, nhưng mà cũng không suy nghĩ nhiều thêm. Ứng một tiếng, lập tức đi vào trong đám người.
Bọn họ đi vào Tiên Đạo Đại Thương Minh kéo Hồng Hồ đang dây dưa Lâm Hi ra ngoài.
- Tiểu đệ đệ, đi cùng tỷ tỷ đi. Chúng ta ra ngoài thân cận với nhau nào!
Bộ ngực sữa đầy đặn của Hồng Hồ không ngừng cọ lên cánh tay của Lâm Hi, dùng mị hoặc Lâm Hi đi ra ngoài.
← Ch. 0284 | Ch. 0286 → |