← Ch.0298 | Ch.0300 → |
- Đạo Tế!
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, ở hướng khác trong thành trì có bóng người yểu điệu lao tới, lao thẳng về bóng người kia.
Người này bị đánh vào hư không, bị một quyền của đảo chủ Tam Tiên Đảo đánh vào sâu trong hư không, chính là Kình Thiên Tiên Quân Lý Đạo Tể!
Lúc này trong hư không, tóc của Lý Đạo Tể rối tung, toàn thân cháy đen nhưng mà khí chất oai hùng hoàn toàn không bị lấn át được.
- Người này chính là anh hùng đích thực, trúng một quyền của đảo chủ Tam Tiên Đảo vẫn không giết hắn được.
Trong mắt Lâm Hi bắn tinh quang.
Lý Đạo Tể đúng là bị thương, nhưng mà trình độ bị thương không như trong tưởng tượng. Ít nhất không như đảo chủ Tam Tiên Đảo tưởng tượng, có thể một quyền giết hắn. Có thể dùng danh hào "Kình Thiên Tiên Quân" cũng không phải nhân vật bình thường.
Lâm Hi có thể tưởng tượng được trận chiến này qua đi, mượn uy danh đảo chủ Tam Tiên Đảo thì thanh danh "Kình Thiên Tiên Quân" của Lý Đạo Tế càng thêm vang dội.
- Dao Tuyết, chúng ta đi thôi.
Lâm Hi mở miệng nói.
Thực lực Lý Đạo Tể đúng là siêu quần, nhưng mà Lâm Hi chỉ bội phục chứ không có hâm mộ. Việc cấp bách hiện giờ chính là quay về Thần Tiêu Sơn, tham gia tranh đoạt "Thần tiêu tinh tú bảng". Về phần Lý Đạo Tể... Đợi khi hắn tấn chức Tiên Đạo Cảnh thì tự nhiên có cơ hội quyết sống mái một phen sau này.
- Ân.
Thượng Quan Dao Tuyết gật gật đầu, phục hồi tinh thần lại.
Chuyện ở quán Mộng Điệp tới tận đây xem như chấm dứt một đoạn.
- Lâm Hi, cám ơn ngươi. Nếu không có ngươi thì ta bị hắn bắt đi rồi.
Thượng Quan Dao Tuyết đi tới, đột nhiên trong đầu của Lâm Hi hiện ra tràng cảnh Lâm Hi đứng ngăn trước mặt.
- Ngươi đã nói nhiều lần rồi!
Lâm Hi cười cười, hồ đồ không thèm để ý.
- Hắc hắc, nhưng mà ta vẫn nên cảm ơn ngươi.
Thượng Quan Dao Tuyết cười hắc hắc:
- Bằng không ta thật sự bị bắt mang đi Tam Tiên Đảo rồi. Tam thái tử này đúng là đáng hận! Đáng tiếc phụ thân lại cho hắn đi. Bằng không ta sẽ cho hắn đẹp mặt.
Nói tới "Tam thái tử ", gương mặt Thượng Quan Dao Tuyết tức giận hừng hực. Tiểu tử này muốn cướp nàng đi, muốn mang nàng đi tới Tam Tiên Đảo làm "Áp trại phu nhân".
Có trời mới biết hải ngoại hoang vu cỡ nào! Nếu nàng bị mang tới đó thật sự là sống không bằng chết.
- Kỳ thật... chuyện này toàn bộ cũng không thể trách Tam thái tử!
Đột nhiên Lâm Hi dừng bước lại, nói.
- Cái gì?
Thượng Quan Dao Tuyết mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Lâm Hi.
- Ngươi đang nói giúp tên đó?
- Không!
Lâm Hi lắc đầu:
- Ý của ta là chuyện này tuy mặt ngoài nhìn là do hắn quyết định. Nhưng trên thực tế đầu têu chính thức không phải hắn!
Trong đầu Lâm Hi nhớ tới bàn tay do tiên khí ngưng tụ thành.
- Ngươi ý là?...
Thượng Quan Dao Tuyết mở to hai mắt, vẻ mặt mờ mịt. Ở phương diện này nàng không có nhạy cảm như Lâm Hi, từ rất nhiều chi tiết nhỏ liên kết lại với nhau.
- Ta hỏi ngươi, trên Hoàng Nha kia còn có mấy huynh đệ tỷ muội đúng không?
Lâm Hi nói.
- Đúng vậy. Trên hắn còn có hai ca ca.
Thượng Quan Dao Tuyết lập tức khẳng định suy đoán của Lâm Hi.
Ở phương diện này tri thức của nàng rất uyên bác. Không có bao nhiêu chuyện nàng không biết.
- Tam thái tử này trước kia chưa gặp qua ngươi. Tự nhiên cũng chưa nói tới có thích ngươi hay không, càng đừng nói là yêu. Tam Tiên Đảo có ba thái tử, vì cái gì phái tên lỗ mãng nhất đi tới đây, cũng là tên to gan lớn mật nhất. Cái gọi là hiểu con không ai bằng mẹ, đảo chủ Tam Tiên Đảo không thể nào không biết tính tình con của mình. Đã như vậy thì tại sao lại phái hắn đi tới Tiên Đạo Đại Thương Minh cầu hôn?
Lâm Hi thản nhiên nói, trong mắt hiện ra hào quang cơ trí.
- Ý của ngươi là...
Thượng Quan Dao Tuyết có chút hiểu ra, dường như nghĩ ra chuyện gì đó.
- Hiểu con không ai bằng mẹ, chỉ sợ đảo chủ Tam Tiên Đảo đã sớm biết rõ cầu hôn không thành công nhưng vẫn phái đứa con thứ ba là Hoàng Nha đi tới đây, Lý Đạo Tể ra tay đối phó Tam thái tử thì nàng đúng lúc ra tay. Tam thái tử xâm nhập quán Mộng Điệp và muốn bắt cóc ngươi nàng há không biết. Ta thấy nàng đã sớm biết rõ hắn sẽ làm như vậy, cho nên mới phái hắn tới đây đề thân.
Lâm Hi nói.
Lời này vừa nói ra thì long trời lở đất. Toàn thân Thượng Quan Dao Tuyết run lên, nói:
- Cái gì! Sao nàng dám làm như vậy?
Nói thì nói như thế, thần sắc Thượng Quan Dao Tuyết rõ ràng đã tin vài phần. Đúng vậy, đảo chủ Tam Tiên Đảo đúng lúc ra tay cứu Tam thái tử thì làm sao không thể ngăn cản Tam thái tử đi vào quán Mộng Điệp?
Con mắt Lâm Hi hiện ra nhiều ý niệm trong đầu, ý nghĩ của hắn thanh tỉnh, biểu đạt rõ ràng:
- Tam Tiên Đảo chỉ muốn lợi dụng thế lực phụ thân của ngươi mà thôi. Nàng không thể tự mình làm như vậy, con của nàng thì có thể. Giống như nàng ta đã nói, hắn trẻ người non dạ, phụ thân ngươi làm sao có thể chấp nhặt với hắn. Đảo chủ Tam Tiên Đảo cũng là người lòng dạ thâm sâu, chỉ sợ tất cả đều nằm trong dự liệu của nàng!
- Không được! Ta phải đi nói với phụ thân. Không thể dễ dàng tha thứ được!
Vẻ mặt Thượng Quan Dao Tuyết tức giận.
- Tính toán. Chuyện này phụ thân ngươi chưa hẳn không biết. Bằng không hắn cũng không có nói về sau sẽ tới Tam Tiên Đảo bái phỏng. Nhưng mà ngươi cũng không nên nản chí. Tuy đảo chủ Tam Tiên Đảo đã tính toán toàn bộ vào, nhưng có một việc nàng không tính được.
Lâm Hi nói.
- Cái gì?
Thượng Quan Dao Tuyết ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạc nhiên.
- A! Nàng không ngờ bên cạnh ngươi có một đám bằng hữu có lai lịch như vậy.
Lâm Hi cười nói.
Thượng Quan Dao Tuyết nhớ tới chúng nữ trong quán Mộng Điệp, cũng cười rộ lên:
- Đúng vậy. Chuyện này sẽ không dễ chấm dứt như vậy đâu.
Thượng Quan Dao Tuyết lớn lên trong Tiên Đạo Đại Thương Minh. Nàng sinh ra đã bất phàm, nhất định bằng hữu bên người của nàng cũng chẳng bình thường.
Bối cảnh chúng nữ trong quán Mộng Điệp đều là những nhân vật thành danh trong tiên ma tà yêu.
Đoán chừng đánh chết đảo chủ Tam Tiên Đảo cũng không nghĩ tới trong gian phòng nho nhỏ lại tụ tập nhiều tiểu bối thân thế bất phàm như vậy. Đoán chừng nàng lúc ấy phát hiện ván đã đóng thuyền đã hối hận rồi.
Chúng nữ trong quán Mộng Điệp thiên kiều bá mị, mỗi người không ai là đèn cạn dầu. Lần này ăn thiệt thòi lớn như vậy, thiếu chút nữa bị người ta bắt đi hải ngoại, nói cái gì cũng không dễ dàng buông tha như thế. Ngày sau chắc chắn không ít lời đi tố cáo với trưởng bối của mình.
Tam Tiên Đảo vẫn còn đau đầu!
- Đi thôi.
Lâm Hi phất tay áo một cái, đi về hướng Tiên Đạo Đại Thương Minh.
Chuyện ở Tam Tiên Đảo đã qua, không quan hệ tới hắn. Lâm Hi lần này tới Tiên Đạo Đại Thương Minh thu hoạch không nhỏ, mục tiêu cơ bản đã đạt thành, trọng yếu nhất là đại khai nhãn giới, đối với cao tầng của Tiên Đạo Đại Thế Giới hiểu rõ sâu hơn.
Hơn nữa còn biết được hảo ý của Thượng Quan Dao Tuyết. Mặc kệ Lâm Hi tiếp nhận hay không tiếp thụ, tao ngộ của hắn tại quán Mộng Điệp tạo thành ảnh hưởng của hắn về sau.
Lâm Hi trở lại Tiên Đạo Đại Thương Minh không lâu thì nữ tử trong quán Mộng Điệp cũng lục tục ngo ngoe đi vào cao ốc Tiên Đạo Đại Thương Minh.
Quán Mộng Điệp đã bị hủy, Tiên Đạo Đại Thương Minh tạm thời thành căn cứ của các nàng.
Lâm Hi cũng gặp mặt các nàng an ủi một phen, lưu lại Thượng Quan Dao Tuyết nói chuyện với các nàng, Lâm Hi trở về phòng khách quý ở lầu hai.
Vài tên cường giả tiên đạo giao thủ lưu lại ấn tượng thật sâu cho Lâm Hi. Đặc biệt là Kình Thiên Tiên Quân Lý Đạo Tể, ở trước mặt hắn biểu hiện một con đường mới. Chuyện này làm cho Lâm Hi tiêu hóa thật lâu mới được.
Lâm Hi ngồi xếp bằng trong phòng khách quý, yên lặng lĩnh ngộ trong phòng. Cũng không biết qua bao lâu có tiếng nói vang lên:
- Công tử, bên ngoài có khách nhân họ Diêm muốn đi gặp ngươi.
Đây là người của Tiên Đạo Đại Thương Minh, cũng chỉ có bọn họ mới xuyên qua mấy đạo cấm chế tiến vào phòng khách quý của Lâm Hi.
- Họ Diêm?
Trong nội tâm Lâm Hi khẽ động, lập tức nhớ tới một người:
- Cho hắn vào đi.
Lâm Hi mở cửa, chỉ chốc lát sau người của Tiên Đạo Đại Thương Minh dẫn nam tử đi vào,chính là Diêm Triêu Ẩn bán "Ngoan thiết" cho Lâm Hi.
- Tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt.
Diêm Triêu Ẩn chắp chắp tay, vẻ mặt tươi cười. Phía sau hắn có mấy người, có người mang theo ván gỗ hình chữ nhật, đồ vật mang theo che vài tấm vải.
- Mời vào!
Lâm Hi cười cười, đứng dậy:
- Mời ngồi.
Hai phe phân biệt ngồi xuống, sau khi hàn huyên một hồi Diêm Triêu Ẩn tiến vào chủ đề:
- Được tiểu huynh đệ để mắt, bảo ta hỗ trợ mua những tài liệu lôi hệ cũng là vận khí của Diêm mỗ, vừa vặn gặp được một ít đồng đạo có tài liệu lôi hệ. Ta sớm mua mua và mang tới cho ngươi.
Diêm Triêu Ẩn nói xong, vung tay lên:
- Mở ra!
Vải tơ mở ra, trên ván gỗ lôi quang lập lòe, có rất nhiều đá lôi hệ, cát và tinh thể lóe hào quang.
Kỳ thật Lâm Hi đã sớm thông qua "Thiên Lôi chân khí " cảm ứng được những tài liệu này. Nhưng lúc này vẫn kinh ngạc thật nhiều.
- Nhiều tài liệu lôi hệ như vậy, Diêm huynh thật lợi hại.
Lâm Hi chắp tay. Đây cũng không phải là cung kính, Lâm Hi cũng nhìn ra tu vi của Diêm Triêu Ẩn có lẽ cũng không cao minh, nhưng năng lực tìm tài liệu đúng là bất phàm.
Lâm Hi vốn cho rằng còn phải chờ vài ngày, không nghĩ tới hắn nhanh chóng như vậy. Hiệu suất này chính là thương nhân trời sinh.
- Ha ha! Tất cả tài liệu đều ở đây. Ta đoán chừng trong mấy tháng Tiên Đạo Đại Thương Minh cũng không bán thành công tài liệu lôi hệ như thế này.
Diêm Triêu Ẩn nói. Sắc mặt toát ra thần sắc tự tin.
- Ha ha, đa tạ Diêm huynh. Tất cả bao nhiêu tiền?
Lâm Hi hỏi.
- Tổng cộng chín ngàn Tiên La Đan!
Diêm Triêu Ẩn nói.
Lâm Hi nhìn qua Thiên Lôi thạch trên ván gỗ, cười rộ lên:
- Toàn bộ thứ này không chỉ có chín ngàn Tiên La Đan nha?
Lâm Hi đi dạo mấy vòng trong Tiên Đạo Đại Thương Minh cũng biết rõ giá trị của những tài liệu này. Diêm Triêu Ẩn mua những tài liệu này cũng phải hơn một vạn năm ngàn Tiên La Đan.
Đối với một thương nhân mà thấy lợi là làm, tài liệu giá trị không nhỏ mà Diêm Triêu Ẩn chịu bỏ ra nhiều lợi ích như thế đúng là không đơn giản.
← Ch. 0298 | Ch. 0300 → |