← Ch.1379 | Ch.1381 → |
Lâm Hi hơi nhíu mày lại, thần sắc có chút không vui. Loại lý do này có chút vô lễ, mỗi người đều biết hắn là đệ tử Thần Tiêu Tông, sao có thể gia nhập vào tổ chức khác được chứ.
Hơn nữa nếu nói lại, chỉ lên tiếng nhắc nhắc một chút lại muốn hắn gia nhập vào tổ chức của bọn hắn, không khỏi cũng có chút hiềm nghi "Hiệp công tự ngạo", Lâm Hi cũng không thích lắm.
- A, Lâm huynh đệ, ngươi cho rằng ta đang đùa sao?
Người kia cũng thu hồi dáng tươi cười, thần sắc nghiêm túc, nghiêm mặt nói.
Lâm Hi nhíu mày không nói, lập tức lắc đầu:
- Ta rất cám ơn trước kia ngươi hỗ trợ, bất quá, ngươi không biết là thỉnh cầu này có chút đột ngột sao? Dù sao, chúng ta chỉ là bèo ngước gặp nhau. Các ngươi trước kia có lẽ đã điều tra qua ta, nhưng ta đối với các ngươi lại chẳng biết gì cả. Hơn nữa, ta đã gia nhập Thần Tiêu Tông, là đệ tử tông phái, không thể nào gia nhập thế lực khác được!
- Hừ!
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh từ cách đó không xa truyền đến, một gã nam tử ôm kiếm mà đứng, dựa vào một gốc cây cười lạnh nhìn qua:
- Ta biết ngay sẽ thế này mà. Tiểu tử này còn không biết mình đại họa lâm đầu, còn tưởng rằng chúng ta đang cầu hắn. Thật sự phải đến lúc có chuyện hắn mới có thể thấy rõ tình thế, đáng tiếc lúc đó đã muộn rồi.
Cách đó không xa, vài tên hắc y nam tử khác cũng cười lạnh, cùng nhau nhìn Lâm Hi.
- Ah?
Lâm Hi nghe vậy thần sắc lạnh lẽo, hắn không phải loại người mắt cao hơn đầu, tự phụ xem thường người. Nhưng rất không thích xem sắc mặt người khác, càng không thích người khác áp chế mình.
Những người này trước kia quả thực đã giúp mình, nhưng mặc dù không có một tiếng kia, dùng năng lực hai đại hóa thân của hắn, nhiều nhất chỉ bị trọng thương một cái, cuối cùng vẫn có thể đào thoát. Dùng năng lực của hắn, nhiều nhất chỉ một hai tháng là thương thế đã tốt lại.
Hôm nay những người này bày ra bộ dạng tự phụ như thế, Lâm Hi cũng không cần phải xem sắc mặt họ làm gì.
- Hừ, Lâm mỗ ta bổn sự khác không có, nhưng lại không sợ ‘đại họa lâm đầu’ gì cả. Các ngươi đã từng điều tra qua ta, vậy thì nên biết, Lý Trọng Đạo muốn giết gà dọa khỉ, lấy ta ra khai đao, ta không chết; Ba phái Thái Nguyên Cung, Đâu Suất Cung, Thái A ở Phong Bạo Chi Môn bày xuống đại trận, mấy vạn đệ tử lùng bắt ta, ta cũng vẫn không chết; A Tu La nhất tộc bố trí xuống thiên la địa võng, bốn gã cường giả Nguyên Thần vây quét, cũng không làm gì được ta, còn bị ta giết một tên cường giả Nguyên Thần... -- Lâm Hi ta cái gì cũng sợ, nhưng lại không sợ ‘đại họa lâm đầu’ gì cả!
Lời này nói ra rất hùng hồn, toát ra một cổ khí phách của bất thế cường giả, khiến đám nam tử chung quanh đều không khỏi có chút biến sắc, có chút bị khí thế của hắn trấn nhiếp, mà ngay cả tên tu sĩ kiếm đạo nói chuyện kia cũng không khỏi có chút biến sắc.
Cảnh giới càng cao, kiến thức càng nhiều, lại càng tiếc mệnh. Nếu đổi thành người khác nói lời này, hoặc là bất cứ người nào, đều sẽ chỉ bị người cười đến rụng răng.
Nhưng mọi người quả thực đã điều tra qua Lâm Hi, biết rõ tư liệu của hắn. Có thể nói, Lâm Hi nói đều là sự thật, không có bất kỳ khoa trương.
Lâm Hi một đường tới, có thể nói là nguy hiểm gặp phải nhiều không kể xiết, mỗi một lần đều đủ khiến người thân tử đạo tiêu (*) đấy. Hắn có thể nói ra lời này, xác thực là có đủ lực lượng.
Đây cũng là nguyên nhân mọi người bị khí thế của hắn trấn nhiếp, trong tư liệu mà mọi người biết, Lâm Hi một mặt như vậy vẫn rất ít khi thấy.
- Ha ha, Lâm huynh đừng làm như người xa lạ, tính cách Kiếm Kiêu như thế, chỉ nói vậy thôi, không nên để ở trong lòng.
Tên nam tử lúc trước dẫn Lâm Hi tới mỉm cười, đứng ra hòa giải, đám hắc y nam tử khác cũng gật đầu phụ họa.
Nói thật, tuy rằng bọn hắn trước kia vẫn còn có chút phản đối quyết định của "Thủ lĩnh", nhưng lúc này cũng có chút bội phục người trẻ tuổi trước mắt này. Mà ngay cả "tu sĩ kiếm đạo" kia cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu qua, không nói gì nữa.
- Lâm huynh bỏ qua cho, tất cả mọi người đều thẳng tính. Tuy rằng tụ cùng một chỗ, nhưng cũng chỉ vì cùng chung mục tiêu và nguyện vọng, ngoài ra cũng không có lực ước thúc gì, cũng không có tính cưỡng chế.
Lúc này, tên "Ma Đế" cầm đầu kia mở miệng, vẻ mặt tươi cười, cũng không nói là "Lâm huynh đệ" nữa mà trực tiếp mở miệng xưng "Lâm huynh", lộ ra vẻ tôn kính.
Một Ma Đế thâm niên Tiên Đạo cửu trọng có thể xưng huynh gọi đệ với Lâm Hi, tự nhiên là do lời ban nãy của Lâm Hi đã giành được tôn trọng của hắn.
- Đúng rồi, đã quên tự giới thiệu một chút, ta họ Sở, tên Hữu Đạo. Tuy rằng tuổi của ta có lẽ lớn hơn ngươi, bất quá, nếu không chê thì không ngại gọi ta một tiếng Sở huynh, giống như bọn họ là được.
"Sở Hữu Đạo" nói.
Vài tên hắc y nam tử ngồi dưới đất gật gật đầu, ý bảo hắn nói không sai.
Lâm Hi im lặng không nói, thực lực đạt tới Tiên Đạo cửu trọng, có được năng lực phiên giang đảo hải, băng thiên liệt địa, đều là bá chủ thành danh, uy danh hiển hách, chấn động thiên hạ. Nhưng cái tên "Sở Hữu Đạo" này hắn lại vô cùng lạ tai, chưa nghe bao giờ.
- Trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng, chúng ta rất có lòng thành mời Lâm huynh gia nhập chúng ta. Cho nên có nhiều thứ, đối với ngoại nhân chúng ta rất giữ bí mật, không cho phép tiết lộ ra ngoài. Nhưng đối với Lâm huynh thì không có gì giữ lại cả.
Sở Hữu Đạo liếc qua Lâm Hi, không đếm xỉa tới nói:
- Ta cũng xin nói thẳng, Tiên Đạo Đại Thế Giới một mực xưng hô chúng ta là ‘Thị Huyết Giả’, bất quá, chúng ta càng muốn gọi mình là ‘Lưu Lãng Giả’ hơn...
!!!
Nghe được ba chữ "Thị Huyết Giả", Lâm Hi đột nhiên nhớ ra gì đó, chợt cả kinh, có chút khiếp sợ nhìn người trước mắt.
- Thị Huyết Giả... Lại là bọn hắn?
Lâm Hi trong nội tâm một mảnh sóng to gió lớn.
Lâm Hi nghe được cái tên "Thị Huyết Giả" là từ trong miệng các sư huynh chân truyền của Chấp Pháp Điện trước kia. Chỉ chính là một cái thế lực đối địch với tông phái Tiên Đạo, cực kỳ Hắc Ám, bí ẩn.
Nghe nói những người này thủ đoạn tàn nhẫn, xuất quỷ nhập thần, chuyên môn thích đối đầu với tông phái Tiên Đạo. Không có ai biết hư thật của bọn hắn cả, chuẩn xác mà nói, người gặp cơ hồ không có ai cả. Bởi vì đại bộ phận người biết đều chết hết cả rồi.
Nghe nói cao tầng của Tiên Đạo thế giới Thập đại tông phái vẫn một mực muốn tìm ra vị trí của bọn hắn, đối phó bọn hắn, nhưng vẫn không thành công.
Nếu như chỉ như vậy, Lâm Hi cũng không có gì phải rung động, dù sao, hắn cũng chưa bao giờ là nhân vật nhân từ nương tay cả, đối thủ lợi hại đã giết qua đếm không hết.
Nhưng Lâm Hi đã từng hỏi qua vấn đề này với "Chấp Pháp trưởng lão" Hình Tuấn Thần, đã biết được một ít chi tiết của những người này -- bọn họ đều là "khí đồ" bị trục xuất khỏi tông phái cả.
← Ch. 1379 | Ch. 1381 → |