← Ch.0153 | Ch.0155 → |
Thân thể Mạnh Đà Tử bị cơn lốc thông thiên cuồn cuồn thổi qua, liền biến mất trong lốc xoáy. Cơn lốc điên cuồng bao phủ khắp nơi.
Thân thể Vương Lâm như một tia chớp, trong nháy mắt liền tránh ra xa. Quanh người hắn có một vài cơn lốc xoáy, đang cố gắng ngăn cản Vương Lâm đi tới. Vương Lâm cười lạnh, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh. Đúng lúc này, trong những cơn cốc vây xung quanh, chợt có một cơn lốc chợt trở nên điên cuồng ào tới bên người Vương Lâm, nhanh chóng bao lấy hắn vào bên trong. Sau đó nó vội vàng lách khỏi nhưng cơn lốc khác mà bay ra xa.
Diễn biến quá nhanh khiến cho nhưng cơn lốc khác không kịp phản ứng. Mà cho dù có phản ứng thì với linh trí của chúng thì cũng còn lâu mới kịp.
Vương Lâm đứng trong cơn lốc, nhanh chóng bay thẳng về dòng xoáy giữa không trung. Lúc mới rồi, khi vừa từ trong cơn lốc lao ra, trong khoảng khắc hắn đã âm thầm khống chế hai con ma đầu vọt tới bên cạnh một cơn lốc mà cướp đoạt quyền khống chế. Tất cả mọi việc hết sức thuận lợi, nên lúc này trốn khỏi cũng hết sức nhẹ nhàng.
Hai mắt thú vương đang ẩn trong cơn lốc lớn nhất, lạnh như băng nhìn ra xung quanh. Cuối cùng, khi ánh mắt nhìn về phía cơn lốc có Vương Lâm ở bên trong, nét mặt liền có phần nghi hoặc. Thoáng cái, nó liền kêu to lên một tiếng. Nhất thời, tất cả cơn lốc xung quanh đều đuổi theo Vương Lâm.
Về phần nó, ánh mắt trở nên cổ quái, nhìn cơn lốc có Mạnh Đà Tử bên trong bị nó bắt được. Sau đó, nó mang theo đối phương nhanh chóng di chuyển ngược với hướng của Vương Lâm, từ từ biến mất.
Lúc này, vô số cơn lốc mang theo đám tiểu thú kéo thành một đường thẳng tắp, đuổi theo Vương Lâm.
Lúc này, mặc dù vô số những cơn lốc đang đuổi phía sau, nhưng Vương Lâm vẫn bình thản không có gì sợ hãi. Hắn thầm tính toán trong lòng. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm về đám cơn lốc phía sau, há mồm phun ra một đạo tinh quang. Phi kiếm bất chợt lóe lên, thuấn di về phía cơn lốc mà Vương Lâm đang để ý.
Trong phi kiếm có ẩn chứa cả Cực cảnh thần thức. Mục tiêu của Vương Lâm cũng không phải là đám tiểu thú với số lượng khổng lồ bên trong cơn lốc mà là cơn lốc có Thi Lệnh giả (kẻ khống chế cơn lốc).
Dưới tác dụng của Cực cảnh thần thức, trên phi kiếm thi thoảng lại lóe lên những tia sáng sắc lạnh. Một vài tia sáng bất chợt lóe lên trong mấy cơn lốc mà Vương Lâm vẫn chú ý. Nhất thời, những cơn lốc đó dừng lại, đám tiểu thú bên ngoài lập tức rơi xuống, nét mặt ngơ ngác.
Vương Lâm vẫn chưa dừng lại. Hai tay hắn điểm ra liên tiếp. Nhất thời, tinh quang lóe lên không ngừng. Vài cơn lốc bị Vương Lâm chú ý nhanh chóng dừng lại hơn một nửa.
Lúc này, hắn chợt thấy được những cơn lốc phía sau có dấu hiệu ngưng tụ thần thức. Vì vậy, hắn nhanh chóng quyết đoán triệu hồi phi kiếm quay về. Không phải Vương Lâm không muốn tiếp tục giết địch. Nhưng qua vài lần, đám tiểu thú cũng đã có sự đề phòng. Trước đó chúng bị bất ngờ nên mới có thể đạt được hiệu quả nhất định. Nhưng bây giờ còn tiếp tục, phi kiếm vừa mới xuất hiện thì thần thức ngưng tụ của đối phương cũng lập tức tới nơi.
Hắn cũng không muốn giống như Mạnh Đà tử bị hủy đi bổn mạng pháp bảo.
Vương Lâm nhếch mép cười lạnh, thu hồi phi kiếm, tiếp tục đào tẩu. Thoáng cái, khoảng cách giữa hai bên lại bị giãn ra. Lúc trước, Vương Lâm đã lựa chọn cơn lốc có tốc độ nhanh hơn một chút.
Tất cả diễn biến nói ra thì lâu, nhưng trong thực tế thì cực nhanh. Nháy mắt, khoảng cách hai bên đã giãn ra một đoạn dài. Lúc này, thần thức của tiểu thú đã hoàn toàn ngưng tụ, vô số tia sét lóe lên đánh tới.
Ánh mắt Vương Lâm vẫn hoàn toàn bình tĩnh. Trong nháy mắt khi thần thức tiến công, hắn liền ra lệnh cho con ma đầu thứ hai. Chỉ thấy, ma đầu khống chế đám tiểu thú lập tức điên cuồng quay lại, phía sau. Vô số những tiếng rít xuất hiện, tỏa ra những cơn sóng gợn trong không trung.
Âm thanh công kích tỏa ra ngoài đột nhiên tăng mạnh, khiến cho thần thức công kích bị thất bại. Đợi tới khi ngưng tụ lại một lần nữa, chuẩn bị tiến hành công kích, cơn lốc của Vương Lâm đã bay đi rất xa.
Dòng xoáy khổng lồ giữa không trung đã xuất hiện ngay trước mắt. Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên. Thật ra, nếu hắn không có ý định đoạt bảo vật của Mạnh Đà tử thì đã đi vào tầng thứ hai từ lâu rồi.
Cho dù là bây giờ hắn không cần cơn lốc, mà chỉ sử dụng lực lượng bản thân cũng có tám phần nắm chắc an toàn đi vào trong dòng xoáy. Nhưng Vương Lâm cũng không có ý định làm như thế.
Hắn cũng không biết tầng thứ hai có mức độ khó như thế nào. Nếu chính mình cứ tùy tiện xông vào thì chỉ sợ sẽ không còn may mắn như ở cửa thứ nhất.
Vì vậy mà vốn là người cẩn thận nên hắn mới nảy ra ý định với những cơn lốc đang đuổi theo phía sau. Tốt nhất là có thể mang theo một vài cơn lốc đi vào cửa thứ hai. Như thế, hắn có thể tăng thêm một chút an toàn.
Có ý định như vậy, hiển nhiên, hắn không thể đi vào đó một mình mà quay đầu nhìn vô số những cơn lốc phía sau. Hắn cắn răng, ra lệnh cho ma đầu thứ hai. Nhất thời, tốc độ của cơn lốc liền chậm lại. Tốc độ của những cơn lốc phía sau bất chợt tăng lên, trong nháy mắt rút ngắn lại khoảng cách chỉ còn chưa tới năm mươi trượng. Cùng lúc đó vô số các loại thần thức và âm thanh công kích ùa đến.
Lúc này, vị trí của Vương Lâm đã rất gần với cơn lốc xoáy. Khoảng cách cũng chỉ còn chừng năm mươi trượng. Với khoảng cách đó mà dốc toàn lực của cơn lốc bay đi thì cũng chỉ cần một hơi thở là tới.
Nói cách khác những cơn lốc phía sau muốn tới được vị trí của hắn cũng phải mất một nhịp hô hấp. Còn muốn tiến vào trong dòng xoáy thì phải mất hai nhịp hô hấp.
Vào nhịp thở đầu tiên, Vương Lâm lấy từ trong túi trữ vật ra một vật. Phía sau cơn lốc bị thần thức đánh trúng, hắn cũng không củng cố thêm mà sử dụng thần thức của đám tiểu thú trong cơn lốc chống cự.
Chỉ trong một nhịp thở đó, số lượng tiểu thú trong cơn lốc của Vương Lâm đã chết hơn nửa. Ánh mắt Vương Lâm hết sức bình tĩnh, không hề có chút bối rối. Lúc này, khoảng cách giữa hắn và dòng xoáy đã càng gần. Mà những cơn lốc phía sau vẫn đang đuổi theo.
Nhịp thứ hai, hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thân thể hắn giống như tên rời khỏi dây cung, quyết đoán lao ra khỏi con lốc. Vô số những cơn lốc phía sau, gầm rít lao tới. Từng tiếng rít phát ra từ trong những cơn lốc.
Sau khi Vương Lâm bỏ đi. Trong nháy mắt, ngoại trừ hai ma đầu, toàn bộ số lượng tiểu thú chết hết.
Lúc này, thân thể Vương Lâm đã đứng bên trong dòng xoáy. Đám cơn lốc đuổi theo phía sau cũng đã xâm nhập vào trong. Một số cơn lốc phía sau lập tức lui lại.
Nhưng Vương Lâm làm sao có thể để cho chúng được như ý. Hắn nhìn chằm chằm về phía hơn bốn mươi cơn lốc, quát khẽ:
- Đứng lại cho ta.
Vừa quát, Vương Lâm vừa rót linh lực vào cái vật đã lấy ra lúc nãy. Nhất thời một cái lồng ánh sáng từ vị trí của hắn, tản ra, bao vây toàn bộ nhưng cơn lốc vào bên trong. Đồng thời, hư ảnh Thanh Long cũng từ trong ngọc giản xuất hiện. Dưới sự điều khiển của Vương Lâm, vầng sáng bắt đầu xoay tròn. Cũng vào lúc đó, do Vương Lâm xuất hiện, bên trong dòng xoáy lóe lên vô số tia chớp màu tím. Những tia chớp đánh lên người Vương Lâm, bao vây lấy toàn bộ vòng sáng phòng ngự quanh người hắn, lan cả ra xung quanh.
Trong nháy mắt, hơn bốn mươi cơn lốc trong lồng sáng bị kéo vào trong vòng xoáy, biến mất.
Vào lúc, này vô số những cơn lốc khác từ phía sau kéo đến, nhưng khi chạm vào dòng xoáy liền bị đẩy bật ngược trở lại. Những cơn lốc tụ tập càng lúc càng nhiều. Nhưng sau khi thử vô số lần vẫn không thể đi vào trong vòng xoáy liền từ từ tản ra.
Cửa thứ nhất - Hành Thổ chi địa từ từ trở lại yên tĩnh. Chỉ có một chỗ bên ngoài, thân thể Mạnh Đà Tử đầm đìa máu tươi đang lơ lửng giữa không trung. Hai mắt hắn không còn một chút tỉnh táo. Con thú vương cao hơn ba trượng đang đứng trước mặt hắn. Lúc này, từ trên trán của thú vương, một đốt xương ngón tay màu vàng đang từ từ hiện ra. Điểm vào mi tâm của Mạnh Đà tử.
Vương Lâm từ trong vòng xoáy đi ra vội vàng đem thần thức tản ra xung quanh. Sau khi quan sát một lúc, hắn không khỏi ngẩn người. Trước mắt hắn là một thế giới chỉ toàn có tro bụi. Ngoại trừ một cây cầu đá màu đen ra, không còn có bất kỳ một vật gì khác.
Vương Lâm thu hồi thần thức xoay người nhìn lại phía sau. Trong vầng sáng phòng ngự của hắn vẫn còn hơn bốn mươi cơn lốc đang điên cuồng xoay tròn, phát ra những tiếng rít, đánh vào vầng sáng.
Mỗi lần chúng công kích, ánh sáng xung quanh cái lồng lại ảm đạm đi một chút. Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, thu lại pháp trận phòng ngự. Cái lồng sáng cùng với hư ảnh Thanh Long vừa mới biến mất, bốn mươi cơn lốc liền rít lên, tản ra xung quanh.
Cùng lúc đó, tay phải Vương Lâm điểm một cái. Con ma đầu thứ hai lập tức xuất hiện, kêu lên một tiếng, khiêu khích với con lốc.
Cơn lốc lập tức dừng lại, từ bên trong bay ra một con tiểu thú, giao chiến với ma đầu. Vương Lâm thản nhiên theo dõi. Chuyện này, vốn hắn đã tính sẵn từ trước. Sở dĩ ở cửa đầu tiên, hắn không dám cho ma đầu khiêu chiến là do số lượng cơn lốc đuổi theo quá nhiều, cơ bản không thể dừng lại. Một khi khiêu chiến sẽ thu hút tới rất nhiều cơn lốc. Đến lúc đó, nếu ma đầu khiêu chiến thất bại, muốn chạy cũng không còn đường nữa.
Nhưng lúc này chỉ có hơn bốn mươi cơn lốc, thì mọi chuyện lại khác.
Ba ngày sau, Vương Lâm đứng trên cây cầu làm bằng đá đen, nhìn về phía sau. Bốn mươi hai cơn lốc đang gào rít xoay tròn, quấn lại với nau. Nếu nhìn kỹ có thể thấy được xung quanh chúng đều có một cơn lốc nhỏ đang bao xung quanh. Từ trong cơn lốc lóe lên một tia điện quang màu đỏ, ép bọn chúng tụ tập lại với nhau.
Toàn bộ Thi Lệnh giả bên trong cơn lốc đều bị ma đầu thứ hai dung hợp. Sau đó bị Vương Lâm hạ lệnh, bắt nó nhả ra hết để cho hắn thu vào trong hồn kỳ. Sau này có thời gian sẽ chế tạo thêm một số lượng lớn ma đầu.
Làm như vậy cũng là để phòng ngừa ma đầu thứ hai dung hợp quá nhiều, thoát khỏi sự khống chế của hắn.
← Ch. 0153 | Ch. 0155 → |