← Ch.0416 | Ch.0418 → |
Mộ Dung Vân ngẩn người ra, sau đó hắn cười khổ nói:
-Trong mười sáu người vào đầu tiên thì khoảng cách của ta là xa nhất, hơn nữa ta lại chạy rất nhanh nên cũng không bị ảnh hưởng. Nhưng ta có thể khẳng định một điều, ở nơi đó nhất định tồn tại một người rất mạnh mẽ. Chúng ta nhất định phải cẩn thận một chút mới có khả năng tiến vào bên trong được.
Vương Lâm liếc mắt nhìn Mộ Dung Vân, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười cổ quái rồi không nói thêm một câu nào.
Lòng Mộ Dung Vân khẽ trầm xuống. Hắn đưa mắt nhìn kỹ Vương Lâm một lần nữa rồi xoay người tiếp tục phi hành.
Ba người bay thẳng về phía trước. Dẫn đầu là cô gái có vẻ mặt xấu xí, bọn họ bay với tốc độ rất nhanh nên thoáng cái đã vượt qua vùng đồng bằng. Giữa trưa ngày thứ hai, cô gái đang phi hành đột nhiên ngừng lại, nàng nhìn về phương xa rồi lạnh lùng nói:
-Có một người ở phía trước!
Nàng vừa nói xong đã thấy một đạo kiếm mang kinh động trời đất từ phương xa quét tới. Kiếm mang phóng tới mang theo kiếm khí ngập trời, nhưng lập tức lại bị một luồng khí lạnh lẽo bao quanh.
Chỉ thấy một thanh phi kiếm màu trắng đang gào thét bay tới. Người đứng trên kiếm là một lão già mặc một bộ quần áo màu xám với mái tóc hoa râm, nhưng trong ánh mắt lão thi thoảng lại lóe lên một tia chớp. Vẻ mặt lão âm trầm chốc chốc lại quay đầu nhìn về phía sau.
Mắt Vương Lâm đột nhiên sáng lên, hắn đảo mắt qua đã thấy có chút kỳ lạ. Chỉ thấy ở phía sau lão già có một tia chớp đang xoay chuyển như một con thoi điên cuồng truy kích. Tia chớp này giống như một con giao long màu trắng có linh tính đuổi theo phía sau không tha.
Lão già đứng trên phi kiếm bay đi như tên bắn rồi đảo mắt qua ba người Mộ Dung Vân, cuối cùng ánh mắt lão rơi trên người Vương Lâm rồi khẽ a lên một tiếng.
Lão già này Vương Lâm đã gặp qua. Lão chính là một vị tu sĩ Anh Biến trong nhóm mười sáu người ở bên ngoài Chu Tước Sơn. Tu vi của người này là Anh Biến sơ kỳ.
Vương Lâm đột nhiên ngừng lại, vội vàng nói:
-Đạo hữu! Lui mau, vật đó rất quỷ dị!
Đúng lúc này Mộ Dung Vân quét mắt nhìn qua tia chớp đang truy đuổi theo lão già. Hắn liếc mắt rất bình thản nhưng tia chớp lại lập tức run lên rồi từ bên trong truyền ra một tiếng gầm bất mãn. Sau đó nó mạnh mẽ quay đầu lại rồi bay về phía sau, trong nháy mắt đã biến mất.
Cảnh tượng này phát sinh rất nhanh, nếu Vương Lâm không đặc biệt chú ý đến Mộ Dung Vân thì chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra được bất cứ điều gì khác thường.
Tia chớp kia nhanh chóng biến mất. Lão già đứng trên phi kiếm cũng ngẩn người ra. Lão ngừng lại nhìn về phía sau một lúc rồi chau mày.
Mộ Dung Vân tiến lên mấy trượng, hắn cung kính ôm quyền nói:
-Vãn bối là Mộ Dung Vân, tham kiến tiền bối!
Lão già ngẩng đầu rồi lạnh lùng quét mắt nhìn Mộ Dung Vân, lão không nói câu nào mà chuyển ánh mắt về phía Vương Lâm, ôm quyền nói:
-Tằng đạo hữu! Đa tạ!
Vương Lâm mỉm cười, lắc đầu nói:
-Không phải là Tằng mỗ!
Ánh mắt lão già lóe lên, cười nói:
-Không nói đến chuyện này nữa. Tại hạ là Mặc Vân Hải, Tằng đạo hữu có manh mối nào để tiến vào bên trong chỗ này không?
Vương Lâm không nói gì, ánh mắt nhìn lướt qua Mộ Dung Vân Đáy lòng Mặc Vân Hải khẽ động.
Mộ Dung Vân mỉm cười ôm quyền nói:
- Vãn bối Mộ Dung Vân tham kiến tiền bối.
Mặc Vân Hải ừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi có biết phương pháp tiến vào bên trong không?
Mộ Dung Vân gật đầu nói:
- Mặc tiền bối, tại hạ quả thực có biết. Tuy nhiên, tiền bối phải đáp ứng đem tại hạ cùng vào trong, nếu tiền bối đồng ý thì tại hạ nhất định đem những điều biết được toàn bộ nói cho tiền bối!
Ánh mắt của Mặc Vân Hải chợt loé lên, trầm giọng nói:
- Nói đi! Lão phu đáp ứng!
Ánh mắt Mộ Dung Vân hiện lên vẻ vui mừng, nói:
- Vãn bối sẽ dẫn đường. Nơi đó là một cái Tế Đàn, là thông đạo duy nhất nối liền nơi đây và bên trong.
- Nơi đó có nguy hiểm gì?
Mặc Vân Hải trầm giọng nói.
- Có. Tại hạ tận mắt nhìn thấy vài vị Bát Diệp thuật chú sư của Tiên Di Tộc bỏ mạng nơi đó. Tuy nhiên lúc ấy tổng cộng có bốn người Tiên Di Tộc, người đầu tiên tiến vào được mà không gặp nguy hiểm gì!
Mộ Dung Vân vội trả lời.
Mặc Vân Hải nhướn mày, nhìn sang Vương Lâm, ôm quyền nói:
- Tằng đạo hữu, ý của ngươi như thế nào?
Vương Lâm như cười như không nhìn Mộ Dung Vân một cái, sau đó hướng về Mặc Vân Hải nói:
- Ta và ngươi liên thủ, dù không thể quá chắc chắn nhưng bảo mệnh hắn thì thoải mái!
Mộ Dung Vân vội vàng gật đầu, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, cười khổ nói:
- Tiền bối tuyệt đối không phải là Hoá Thần kỳ tu sĩ, trước đây vãn bối không nhận ra được, mong rằng tiền bối không trách tội!
Nói xong, thân mình hắn bay về phía trước. Phía sau, Mặc Vân Hải ra hiệu cho Vương Lâm, hai người cùng cất bước đuổi theo phía sau.
Về phần nữ tử có tướng mạo khó coi kia lại do dự một lát rồi cũng đi theo.
Với Mộ Dung Vân, tốc độ này đã rất nhanh rồi nhưng trong mắt của Mặc Vân Hải lại vẫn quá chậm. Sau nửa canh giờ, Mặc Vân Hải hừ nhẹ một tiếng, thân mình tiến lên, nắm lấy Mộ Dung Vân, quay đầu lại nói với Vương Lâm:
- Tằng đạo hữu, ta và ngươi mỗi người mang theo một người, dùng toàn lực bay đi, tranh thủ đến Tế Đàn kia sớm một chút. Nếu không, kéo dài thời gian, một khi Tu Tinh Tinh này tan vỡ, toàn bộ chúng ta cũng đều phải chết ở chỗ này.
Nói xong, hắn nắm lấy Mộ Dung Vân, tăng nhanh tốc độ, hoá thành một đạo sao băng, nháy mắt đã biến mất.
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, tay phải triệu hồi, nữ tử có tướng mạo khó coi kia bị một cỗ lực lượng kỳ dị bao lấy, bám vào Vương Lâm, ba y nhanh về phương xa.
- Tiền bối là Tằng Ngưu?
Một mùi hương từ nữ tử bên cạnh phả vào mũi Vương Lâm. Ba ngày sau, trên mặt đất xuất hiện một dãy núi liên miên không dứt. Một đoàn sương đen bao bọc lấy bên trên dãy núi. Màn sương đen này chuyển động quay cuồng, lộ ra đôi chút quỷ dị.
Tại phía Tây của dãy núi này có một ngọn núi cực cao, xen lẫn vào bên trong màn sương đen, chỉ có thể nhìn thấy đến giữa sườn núi mà thôi.
Dưới sự dẫn đường Mộ Dung Vân, Mặc Vân Hải loé lên, nhảy vào trong màn sương đen, hướng về phía đỉnh núi bay đến. Vương Lâm đi theo đằng sau, thần thức tản ra mọi nơi.
Ở trong màn sương đen, Vương Lâm há mồm phun ra một đạo hắc mang. Hắc mang loé lên, lập tức chui lên vào bên trong màn sương đen.
Sau đó, hắn vỗ túi trữ vật, xuất ra một vật. Nó rung lên, cũng biến mất trong màn sương đen. Hết thảy những điều này đều là do hắn tuỳ ý tạo ra, lại bị màn sương đen che mắt, nữ tử bên người hắn không thể phát hiện ra chút gì. Hơn nữa tu vi của hai người chênh lệch nhau quá nhiều. Vương Lâm đã cố ý che dấu thì nàng ta nhất định không thể biết được. Ngọn núi trong màn sương đen có chút mơ hồ, như bị một tấm màn đen che lại, thoạt nhìn có vẻ lờ mờ. Trên đỉnh ngọn núi kia có một cái thạch đài thật lớn. Phía trên thạch đài này có một cái Tế Đàn màu đen cao chừng trăm trượng.
Tế Đàn này có hình tháp, một loạt bậc thang thẳng lên trên đỉnh, trên đỉnh là một chỗ lõm xuống hình tròn. Một cỗ hắc khí từ bên trong phiêu tán ra, bay ra dung nhập vào trong sương mù xung quanh.
Mặc Vân Hải nắm lấy thân mình Mộ Dung Vân từ giữa không trung hạ xuống, đứng phía trên thạch đài. Vương Lâm cũng theo đó hạ xuống.
Chỉ thấy nhiều chỗ trên mặt đất của thạch đài có những vết máu đã khô, một cỗ mùi tanh tràn ngập không tiêu tán. Bên trong màn sương đen bốn phía đôi khi lại có những tiếng than khóc truyền đến, nghe như tiếng quỷ khóc. Sau khi hạ xuống, Vương Lâm buông nữ tử kia ra, ánh mắt chớp lên, kín đáo đánh giá. Nơi này có sự khác biệt rất lớn so với miêu tả trong lời nói của Tư Đồ Nam.
Tế Đàn trong lời của Tư Đồ Nam là ở bên trong một thung lũng chứ không phải trên đỉnh một ngọn núi. Hàn mang trong mắt hắn chợt loé ra.
Thần thức của Mặc Vân Hải tản ra, quan khán bốn phía, sau đó chỉ về phía Tế Đàn, nói:
- Mộ Dung tiểu bối, Tế Đàn mà ngươi nói chính là cái này phải không?
Mộ Dung Vân gật đầu khẳng định, nói:
- Tiền bối, chính là chỗ này. Tuy nhiên, tiền bối phải cẩn thận. Mấy vị Bát Diệp thuật chú sư, trừ người tiến vào đầu tiên, những người vào sau đều bỏ mạng một cách quỷ dị trên đỉnh Tế Đàn.
Mặc Vân Hải liếc mắt nhìn Mộ Dung Vân một cái, tay phải xuất ra một trảo cách không.
Thân mình Mộ Dung Vân lại bị chụp tới trong tay. Tay phải hắn đặt lên đỉnh đầu Mộ Dung Vân, hai mắt không ngừng chớp lên, nhẹ giọng quát:
- Sưu hồn thuật!
Mộ Dung Vân hừ thảm một tiếng, thân mình lập tức trở nên run rẩy. Hai mắt của Mặc Vân Hải phát ra quang mang yêu dị ngày càng sáng. Cuối cùng khi thân mình Mộ Dung Vân run lên dữ dội hắn mới buông lỏng hai tay ra.
Mộ Dung Vân như một bãi bùn nhão, lập tức ngã vào đất ẩm, toàn thân phát ra tử khí, không còn nhúc nhích.
- Tằng đạo hữu, người này quả thực không nói dối!
Thân hình Mặc Vân Hải nhảy lên, xông tới tế đàn, trong miệng quát lớn" - Tằng đạo hữu, tại hạ đi dò đường, mời đạo hữu hộ pháp cho ta!
- Được!
Bóng người Mặc Vân Hải cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt đã đi đến phía trên Tế Đàn. Hắn đứng ở đó, sắc mặt đột nhiên trở nên cổ quái, hai mắt loé ra hào quang rất quỷ dị, cúi đầu nhìn vào chỗ lõm bên trên Tế Đàn.
← Ch. 0416 | Ch. 0418 → |