← Ch.0417 | Ch.0419 → |
Một lúc sau, ánh mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng, cười ha hả nói:
- Quả nhiên là nơi đây, Tằng đạo hữu, tại hạ đi trước một bước!
Nói xong, hắn đạp chân tiến lên một bước, đi vào bên trong chỗ lõm của, bóng dáng hắn loé lên, biến mất.
Nữ tử có tướng mạo khó coi kia hơi do dự, nhìn Mộ Dung Vân một lát, rồi lại nhìn sang Vương Lâm, trầm mặc không nói.
Vương Lâm cười lạnh, không nhìn về Tế Đàn mà chuyển ánh mắt sang Mộ Dung Vân. Tay phải hắn cách không bắn ra một đạo linh quyết, rơi vào mi tâm của người kia.
Nháy mắt khi linh quyết hạ xuống. hai mắt Mộ Dung Vân bỗng mở ra, tay phải đưa lên, nắm lấy đạo linh quyết, miết một cái linh quyết lập tức tan nát. Hắn đứng lên nhìn về phía Vương Lâm, hắc khí lượn lờ trên mặt. Tướng mạo hắn vốn rất anh tuấn, giờ phút nàu đã trở nên dữ tợn.
- Ngươi phát hiện ra từ khi nào?!
Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong thanh âm lộ ra một cỗ lực lượng kì dị.
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, nói:
- Ta có thể nói cho ngươi nhưng ngươi phải giải đáp cho ta mấy vấn đề.
Ánh mắt Mộ Dung Vân chớp lên, âm trầm nói:
- Thật thú vị! Ngươi trả lời trước đi đã.
- Mỗi người tu chân đều có túi trữ vật, trong đó đều có mấy bộ đồ để thay đổi, rất ít khi xuất hiện bộ dáng chật vật như ngươi!
Vương Lâm bình thản nói.
Mộ Dung Vân cười lạnh nói:
- Chỉ có thế thôi sao?
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Vân noi:
- Đương nhiên còn nguyên nhân khác. Ta muốn biết ngươi là cái gì?
- Ta là do Mệnh hồn biến thành! Ngươi nói ta biết còn có nguyên nhân nào khác!
Mộ Dung Vân hừ lạnh nói.
- Quần áo của ngươi, đã quá lỗi thời, không giống như của những tu sĩ mới tiến vào nơi đây sử dụng. Mục đích của ngươi là gi?
Vương Lâm nói.
- Ta không có mục đích gì cả, chỉ không muốn cho các ngươi đến được Tu Tinh Tinh mà thôi! Còn nữa, theo như ngươi nói, nguyên nhân chỉ có hai cái này mà thôi sao?
Mộ Dung Vân nhướn mày.
Vương Lâm than nhẹ, lắc đầu nói:
- Một nguyên nhân cuối cùng là bởi vì trên quần áo của ngươi có cái đồ án kia. Nói tới đây, tay phải Vương Lâm đột nhiên khẽ động, tiên lực trong cơ thể chuyển động. Gần như chỉ trong nháy mắt, một đạo bí pháp ẩn chứa tiên lực liền xuất hiện trước người Vương Lâm. Theo tay phải hắn nâng lên, đạo tiên pháp này lập tức xé gió lao ra, hướng về Mộ Dung Vân đánh xuống.
Mộ Dung Vân cười lạnh, thân mình chưa động, nhưng nháy mắt khi đạo tiên quyết kia rơi vào người hắn, cả người hắn rung lên một chút, hoá thành từng đạo khói đen, nháy mắt đã bay vào trong màn sương đen, biến mất không thấy.
Vương Lâm không có truy đuổi, mà trong ánh mắt chợt loé lên vẻ trào phúng. Chỉ nghe một tiếng thét kinh hãi từ trong màn sương đen truyền ra. Sau đó, từng đạo hắc khí nhanh chóng bay trở lại, một lần nữa ngưng kết một chỗ, hoá thành Mộ Dung Vân. Giờ phút này, sắc mặt của Mộ Dung Vân cực kỳ khó coi, hắn nhìn quanh bốn phía, rồi nhìn chằm chằm vào Vương Lâm nói:
- Ngươi không phải là một Anh Biến tu sĩ tầm thường!
Một cây đại phiên cao ba trượng từ trong màn sương đen bay ra, lá cờ dài chừng mười trượng, phô trương mở ra, như những con sóng dập dềnh không ngừng. Một số lượng lớn hồn phách từ bên trong tràn ra, tràn ngập bốn phía. Hơn mười cái Chủ hồn, loé lên bất định trong màn sương đen bốn phía, ánh mắt chúng toàn bộ tập trung vào Mộ Dung Vân.
Trong số những Chủ hồn này còn có một đầu Kỳ Lân màu tím đen, đôi mắt rất lớn loé ra từng trận hung mang.
Trên đường, Thập Ức Tôn Hồn Phiên được Vương Lâm và Tư Đồ Nam không ngừng luyện hoá. Những hồn phách hắn hiện có đã dung hợp vào trong Tôn Hồn Phiên. Hồn phách của Lý Nguyên Phong và tàn hồn của Kỳ lân giờ phút này đều trở thành Chủ hồn của Tôn Hồn Phiên.
Giờ phút này, bên trong Thập Ức Tôn Hồn Phiên có đến hai mươi tám Chủ hồn.
- Ngươi cho rằng như thế này là có thể vây khốn ta hay sao?!
Mộ Dung Vân cười lạnh, thân mình đột nhiên lao lên, cả người hoá thành vô số hắc khí, giống như tơ tằm, điên cuồng hướng về phía miệng mũi của Vương Lâm định chui vào.
Thân mình Vương Lâm lui về phía sau, ánh mắt lộ ra hàn mang. Tay phải hắn vung lên, điểm nhẹ về phía trước, trong miệng thốt lên:
- Phong!
Bỗng nhiên, một cây đại phiên từ trong màn sương đen xuất hiện. Hồn Phiên này rung lên, vô số cấm chế lập tức điên cuồng mạnh mẽ hiện ra, lấy tốc độ nhanh nhất, từ bốn phương tám hướng xé gió lao đến, hình thành một khối cầu cao bằng một thân người và nhanh chóng thu nhỏ lại. Cuối cùng biến thành khối cầu nhỏ bằng nắm tay. Khối cầu này được tạo thành từ các cấm khí, một loạt cấm chế sắp xếp dày đặc, đem những sợi tơ tằm phong kín lại bên trong.
Linh vật từ mệnh hồn tạo thành rất khó giết chết, hơn nữa cho dù giết chết, thì người chết cũng không phải là bọn chúng cũng mà là chủ nhân của mệnh hồn ở Chu Tước tinh.
Nếu Vương Lâm sử dụng tiên lực, không chút bảo lưu thực thực, triển khai toàn bộ thực lực thỉ cũng có thể giết được được mệnh hồn này! Nhưng mệnh hồn này biến mất lại có nhiều mệnh hồn hơn ngưng kết lại thành Linh vật. Có thể nói, loại Linh vật tạo thành từ mệnh hồn này trên một phương diện có thể coi là bất tử.
Trừ khi Tu Tinh Tinh tan vỡ nếu không mệnh hồn này tử vong thì cũng không ai có thể biết được trong số những mệnh hồn tiếp theo xuất hiện có mệnh hồn của người mình quen biết hay không. Một khi xuất hiện thì làm sao có thể ra tay. Nếu là có mệnh hồn của chính mình thì cũng không sao, dù sao giữa trong đó cũng có một cỗ cảm ứng đặc biệt.
Đương nhiên, những tu sĩ tiến vào trong Chu Tước Mộ cũng có không ít người tuyệt tình, lãnh huyết. Cũng có người sau một thời gian quan sát biết được bí mật này mà triển khai đồ sát. Bọn họ lần lượt huỷ diệt từng mệnh hồn một, chờ đợi Linh vật lại trọng tổ từ những mệnh hồn khác. Cứ như thế, vòng đi vòng lại, lấy loại phương pháp ngu ngốc này, chờ đợi có thể gặp được mệnh hồn của chính mình. Kiền Phong là một trong số đó.
Giờ phút này, Kiền Phong bị một ngọn núi cao nhất bên trong Chu Tước Mộ ngăn cản. Nơi này có một hang động thật lớn, Kiền Phong khoanh chân ngồi ở bên ngoài hang đá, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Có thể nói hắn là người đầu tiên tiến vào Chu Tước Mộ. Ở trong này hắn gặp được một Linh vật tạo thành từ mệnh hồn. Linh vật này căn bản là giết không chết. Cuối cùng, những Tu sĩ tiến vào nơi đây sớm nhất và nhóm người Tiên Di Tộc cũng lần lượt gặp được những thứ như Mộ Dung Vân, đi đến chỗ Vương Lâm đang đứng lúc này. Nơi này có người bị lừa tiến nhập vào trong Tế Đàn, nhưng Kiền Phong không bị mắc mưu, âm thầm thoát đi, cuối cùng trải qua bao vất vả khổ cực mới tìm được cửa vào chân chính, tiến vào bên trong Chu Tước Mộ.
Bên trong tuy nhỏ hơn so với bên ngoài nhưng thực tế cũng rất lớn. Nhất là những Linh vật do mệnh hồn tạo thành, chẳng những còn nhiều hơn so với bên ngoài mà còn có một số còn có thực lực rất mạnh. Kiền Phong không thể chống lại, chỉ có thể tháo chạy. Mấy ngày bên trong này, trước sau hắn vẫn không tìm được phần mộ của một đời Chu Tước Tử. Theo thời gian trôi qua, tu sĩ và người của Tiên Di Tộc tiến vào trong cũng ngày càng nhiều hơn.
Kiền Phong đã tận mắt chứng kiến một tu sĩ Anh Biến kỳ mà hắn quen biết cùng mấy tên Tiên Di Tộc liên thủ, không tiếc tổn hao đại lượng phù văn lực (1), giết chết một Linh vật cường đại. Sau đó, hai mắt của Anh Biến kỳ tu sĩ kia lập tức trở nên ảm đạm, ngã xuống bỏ mạng mà không có dấu hiệu nào báo trước.
(1) phù văn lực: lực lượng của ký hiệu - Bạo! Kiền Phong quát khẽ.
Lời này vừa thốt ra, tinh quang tiểu cầu kia lập tức bùng nổ, tạo ra một cỗ tiên lực tấn công cực kỳ mãnh liệt, lấy tốc độ nhanh hơn cả tia chớp, xé gió hướng về bốn phía lao đi.
Toàn bộ ngọn núi bỗng nhiên rung lên, rất nhiều đất đá sụp xuống. Trong tiếng ầm ầm kia có vô số sợi tơ bay lên, không có ngoại lệ, toàn bộ tiêu tan sạch sẽ, trực tiếp bị tiêu diệt.
Đây đã là cái thứ sáu mươi chín, vẫn không gặp được mệnh hồn của ta.
Kiền Phong chau mày, hắn biết phương pháp hiện nay không phải là biện pháp tốt nhất. Nhưng không nói đến bên trong Chu Tước Mộ rất lớn, cũng có rất nhiều nguy hiểm. Lấy tu vi của hắn không thể tra xét toàn bộ được. Không tìm được Tu Tinh Tinh thì chỉ có thể lựa chọn biện pháp ngu ngốc này để chờ mong kỳ tích xuất hiện.
Bên trong Chu Tước Mộ, trên ngọn núi có Toà Tế trận, Vương Lâm cầm một khối cầu màu đen, thân mình từ trên đỉnh núi nhảy xuống.
Về phần nữ tử có tướng mạo khó coi kia Vương Lâm không để ý đến.
- Ta không thể giết ngươi nhưng có thể phong ấn ngươi lại, Loại phong ấn này có tính vĩnh cữu, mặc dù bây giờ ngươi không chết, nhưng sau khi tuổi thọ của người chủ nhân tạo ra mệnh hồn ngươi đã hết, phải chết thì ngươi cũng sẽ hoàn toàn tử vong!
Thanh âm Vương Lâm bình thản, từ từ nói.
Mấy ngày ở Chu Tước Mộ, trong đầu Vương Lâm thường xuyên suy nghĩ đó là làm thế nào để đối phó với loại linh vật mệnh hồn này. Sau khi cân nhắc cẩn thận, hắn mới nghĩ ra biện pháp này.
Lấy số lượng lớn cấm chế trong cấm phiên, phong ấn lại mệnh hồn của Linh vật. Do đó, trong một thời gian dài sẽ đạt được tác dụng giam cầm. Hơn nữa, chỉ cần bị một hồn phách có tu vi tương đương bên trong Thập Ức Tôn Hồn Phiên dung nhập thì có thể gián tiếp làm cho Linh vật này không còn khả năng trọng tổ lại.
Chỉ cần đợi cho mệnh hồn trong Linh vật này hoàn toàn tử vong thì Linh vật này sẽ phải bỏ mạng.
Vương Lâm không có thời gian để nghiệm chứng xem biện pháp này có thể dùng được không. Nhưng Mộ Dung Vân nghe được thì như sét đánh bên tai, khiến nội tâm hắn rất kinh hãi.
- Ta dù bị giết cũng không thể chết được. Sau khi mệnh hồn bên trong cơ thể ta tử vong ta còn có thể lần nữa hấp thu mệnh hồn để sống lại.
Từ bên trong khối cầu màu đen truyền ra tiếng rít gào của Mộ Dung Vân.
Vương Lâm hừ lạnh, thân mình dừng lại ở dưới vách núi, tay phải hướng về mặt đất điểm ra, lập tức mặt đất chấn động. Ầm một tiếng, một hố to hình chữ thập sâu mấy trượng được tạo ra.
Thân mình Vương Lâm nhảy vào trong hố, đặt khối cầu nhỏ này xuống, bắt đầu bố trí cấm chế xung quanh.
Mộ Dung Vân trong hắc cầu nhận ra động tác của Vương Lâm, lập tức nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Sau khi phong ấn ngươi ở chỗ này, hơn trăm năm sau ta sẽ trở lại, xem ngươi có chết hay không là biết ngay biện pháp của ta có linh nghiệm hay không.
Vương Lâm bình thản nói, tay vẫn không ngừng bố trí cấm chế.
- Ngươi! Rốt cục ngươi muốn cái gì?
Mộ Dung Vân kìm nén hơi thở, quát lớn.
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, nhẹ nhàng nói:
- Ta muốn mệnh hồn của ta!
- Điều này không có khả năng. Chúng ta do Tu Tinh Tinh biến ảo ra, lấy mệnh hồn tạo thành, không phải từ một cái mệnh hồn nào riêng biệt được. Hơn nữa những linh vật như ta không đủ thực lực thì cũng không thể thu được mệnh hồn của những tu sĩ như ngươi. Chỉ có những đồng loại hùng mạnh của chúng ta mới có thể từ Tu Tinh Tinh thu được mệnh hồn của tu sĩ cường đại.
Mộ Dung Vân vội vàng nói.
Trong mắt Vương Lâm lộ ra hàn mang, khẽ lắc đầu. Sau khi bố trí xong một đạo cấm chế cuối cùng, thân mình hắn nhảy lên, rời khỏi hố.
Dưới đáy cái hố sâu chỉ còn lại khối cầu nhỏ màu đen bị cấm chế bao vây, một mình nằm trong đất. Bốn phía là những cấm chế không ngừng loé ra ánh sáng của pháp thuật.
- Ta, ta biết phương pháp chân chính để tiến vào bên trong.
Mộ Dung Vân kêu toáng lên. Hắn không dám đánh cuộc, một khi thua chỉ sợ chính bản thân mình sẽ thực sự tử vong.
Vương Lâm nhìn dãy núi xa xa, lắc đầu nói:
- Ta cũng biết!
Nói xong, tay phải hắn đưa ra khoảng không, ấn một cái, một mảnh đất ra rơi ra, chậm rãi rơi xuống hố. Mắt thấy cả cái hố sắp bị phong kín, Mộ Dung Vân gào lên:
- Bên trong Mộ địa, chúng ta có một vị Vương. Hắn là Linh vật đầu tiên được sinh ra. Chỉ có hắn mới có thể tuỳ ý từ Tu Tinh Tinh rút ra mệnh hồn. Thật sự! Đây là sự thực!
- Làm thế nào mới có thể tìm được hắn?
Tay phải Vương Lâm điểm xuống đất, đám đất đá lập tức ngừng rơi xuống.
Ở bên trong, thẳng về hướng Đông, có một mảnh đất có chín ngọn núi liên tiếp nhau hình thành một thâm cốc. Nơi đó không khuếch tán ra sương đen mà là sương trắng, rất dễ nhận ra. Chỗ sâu nhất của thâm cốc chính là nơi ở của Vương!
Mộ Dung Vân vội vàng nói.
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, vung tay phải ra, thân mình khẽ động, biến mất tại chỗ. Nơi này, cái hố lại lần nữa bị lấp lại.
- Ngươi... Thanh âm của Mộ Dung Vân cuối cùng hoàn toàn biến mất, không có khe hở, âm thanh cũng không thể truyền lên.
Vương Lâm hiện ra bên ngoài một thung lũng ở sâu bên trong một sơn mạch. Lúc hắn nhìn thấy sơn mạch này trước đây, thần thức từng tra xét qua, lưu ý đến thung lũng này.
Ở bên trong thung lũng có một toà Tế Đàn. Tế Đàn này và cái ở trên đỉnh núi hoàn toàn giống nhau. Chỉ có điều, nháy mắt khi Vương Lâm đi vào sơn cốc này, hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt loé ra hàn mang.
Một nữ tử xinh đẹp không thể tả được đang ngồi bên cạnh Tế Đàn, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Vương Lâm.
- Liễu Mi!
Nàng kia đúng là Liễu Mi. Nàng mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, trên mép váy có một con bướm màu lam nhạt giương cánh đang muốn bay lên, bên ngoài khoác một dải khăn màu trắng, bay phấp phới, cảm giác như có thể theo gió bay đi. Mái tóc như tơ lụa phiêu tán bên hông. Dáng người nàng mảnh dẻ, eo thon mỏng manh càng khiến người ta động lòng.
- Vương Lâm.
Khuôn mặt Liễu Mi giãn ra, mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Thần sắc của Vương Lâm dần dần lạnh lẽo. Hắn nhìn thoáng qua Tế Đàn bên cạnh Liễu Mi, bình thản nói:
- Nhường đường!
Ánh mắt của Liễu Mi lộ ra một tia nhu nhược, nhìn Vương Lâm, hạ giọng nói:
- Vương Lâm, ngươi cảm thấy chán ghét sao?
Vương Lâm nhíu mày, lạnh lùng nhìn Liễu Mi, trầm giọng nói:
- Nhường đường!
Lúc này, gió mát từ bên ngoài sơn cốc thổi vào, ở trong cốc phiêu tán, khiến mái tóc đen trên trán của Liễu Mi bay bay, tự nhiên toát ra một cỗ xinh đẹp thoát tục.
Tướng mạo của Liễu Mi rất đẹp. Cánh tay ngọc ngà của nàng nhẹ nhàng vắt sau tai, trong mắt hiện lên một tia u oán, nhẹ nhàng quét mắt liếc nhìn Vương Lâm, đứng lên:
- Vương Lâm, ngươi quả là một người có ý chí sắt đá. Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ngoại trừ Lý Mộ Uyển, không thể chấp nhận thêm một người mà dung mạo không thua kém nàng nữa hay sao!?
Trong mắt Vương Lâm chợt loé ra hàn mang, lạnh như băng nhìn Liễu Mi, tay phải vỗ lên trên túi trữ vật, kiếm tiên lập tức xuất hiện trên tay. Hắn không do dự, dũng mãnh thúc dục tiên lực, kiếm tiên lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, bỗng nhiên chém về phía trước.
Nhất kiếm trùng thiên!
Một kiếm ẩn chứa tiên lực như một tia chớp, như cầu vồng, mang theo một cỗ khí lãng thật lớn từ bên trong thung lũng gào rít xông tới.
Thần sắc của Liễu Mi vẫn như thường, tay bấm quyết, điểm nhẹ mấy cái trước người. Lập tức một hư ảnh của một con Khổng Tước xuất hiện trước người nàng. Đúng lúc đó kiếm quang đa chém xuống!
Hai mắt của Khổng Tước loé lên lục mang, thân mình run lên, lập tức có hơn mười chiếc lông chim diễm lệ từ trên thân nó bay ra, chắn trước người.
- Ầm!
Kiếm quang và lông chim va chạm với nhau, khiến cho khí lãng ập ra khắp nơi, làm cho vạt áo của Vương Lâm và Liễu Mi bay lên phần phật. Trong mắt Liễu Mi sáng lên như sao, nhìn Vương Lâm nhẹ giọng nói:
- Quả nhiên là Anh Biến sơ kỳ. Vương Lâm, tốc độ đề cao tu vi của ngươi quả thật rất nhanh!
Hàn mang trong mắt Vương Lâm loé lên, nhìn kiếm tiên trong tay, tay trái nhẹ nhàng đưa lên vuốt thân kiếm, trầm giọng nói:
- Liễu Mi, ta nói một câu cuối cùng! Nhường đường! Nếu không Vương mỗ sẽ toàn lực xuống tay!
Liễu Mi mân mân môi dưới, lắc đầu, hạ giọng nói:
- Không được đâu, Vương Lâm, ngươi nếu tiến vào bên trong sẽ không có đường sống đâu. Không bằng ngươi đem ý cảnh của ngươi cho ta, ta sẽ giúp ngươi thu hồi lại mệnh hồn.
Vương Lâm nhìn Liễu Mi, mỉm cười nói:
- Thiên huyễn vô tình, Liễu Mi, ngươi vẫn cho rằng đến bây giờ mà tại hạ vẫn còn chưa nhìn thấu sao?!
- Trong mắt Liễu Mi vẫn không có biến hoá gì, cười khẽ nói:
- Đương nhiên sẽ không cho là như thế. Năm đó, Đại Nhĩ tu sĩ hẳn là vì để ngươi hiểu biết về ý cảnh của ta cho nên mới đến đánh nhau với ta một hồi đi! Đúng vậy, ý cảnh của ta chính là Thiên huyễn vô tình đạo. Lĩnh ngộ sinh tử luân hồi của ngươi đồng dạng cũng chính là tối vô tình trong thiên đạo. Nếu Thiên có tình thì dĩ nhiên không thể thành đạo. Ta và ngươi đều giống nhau. Thiên huyễn phân thân của ta, lĩnh ngộ tình cảm nhân sinh khác nhau, do đó mà tu thành vô tình. Còn ngươi, đồng dạng cũng tiến nhập hữu tình, cảm ngộ sinh tử, nhìn thấu phàm trần, lĩnh ngộ ra luân hồi chi đạo. Nói vậy, hiện tại ngươi cũng đã hiểu ra, sinh tử luân hồi thiên đạo cũng chính là vô tình chi đạo. Ta và ngươi là cùng một loại người!
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Liễu Mi, vỗ túi trữ vật, cấm phiên xuất hiện trong tay. Hắn không muốn dùng Tôn Hồn Phiên. Chân chính tác dụng của Tôn Hồn Phiên nên đặt ở sau cùng, khi cướp đoạt mệnh hồn, cũng sử dụng lại khi đánh nhau với Vương của Linh vật mệnh hồn.
Cấm phiên rung lên, những cấm chế bên trên lập tức hoá thành từng đạo cấm khí, gào thét xông ra, tràn ngập bên trong thung lũng.
- Liễu Mi, Chu Tước Tử cũng đã đến hồi tử vong. Một trận chiến giữa ta và ngươi cũng không tất yếu... Vương Lâm trầm giọng nói. Liễu Mi dù sao cũng là Anh Biến trung kỳ, nếu không sử dụng Thập Ức Tôn Hồn Phiên thì rất khó phân ra kết quả trong thời gian ngắn. Một khi trì hoãn quá nhiều thời gian, ảnh hưởng đến thời cơ thu lại mệnh hồn, sẽ làm hỏng mất đại sự.
Liễu Mi cười khẽ, ngẩng đầu nhìn không trung. Vẻ nhu nhược trước đó đã tan biến, biểu hiện bên ngoài đã là một vẻ lạnh lùng, vô tình.
- Vương Lâm, mặc dù sư phụ không để ta tới tìm ngươi, ta cũng sẽ đánh với ngươi một trận, mượn ý cảnh chi đạo của ngươi khiến Thiên huyễn vô tình của ta đạt đến viên mãn. Ngươi ra tay đi!
Ánh mắt Vương Lâm hoàn toàn lạnh như băng, hai tay bấm quyết, tay phải điểm về phía trước, trong miệng thốt nhẹ:
- Cấm!
Bỗng nhiên, cấm chế bên trong Cấm Phiên lập tức điên cuồng gào thét xông ra, điên cuồng vang vọng trong thung lũng. Một đám cấm chế ánh sáng không ngừng loé ra.
Những hào quang này ngưng tụ trước người Vương Lâm, lập tức hoá thành một thanh trường thương màu đen, lơ lửng giữa không trung. Trên thân nó lưu động từng đạo tia chớp màu tím, truyền ra âm thanh thanh thuý.
Thân mình Vương Lâm khẽ động, hoá thành tàn ảnh, nắm lấy trường thương. Tiên lực trong cơ thể bắt đầu lưu động, lập tức dung nhập vào bên trong trường thương. Đột nhiên, nó tản mát ra một cỗ ánh sáng màu tím vàng. Mỗi một cấm chế tạo thành cây trường thương này đều được dung nhập đầy tiên lực. Trong thung lũng tràn ngập một cỗ hồng hoang khí.
← Ch. 0417 | Ch. 0419 → |