Vay nóng Tima

Truyện:Tiên Nghịch - Chương 0507

Tiên Nghịch
Trọn bộ 1973 chương
Chương 0507: Chiến thư
0.00
(0 votes)


Chương (1-1973)

Siêu sale Shopee


Trong lần tấn công này người trong thung lũng chuẩn bị cực kỳ đầy đủ. Tổng cộng tất cả có ba đội ngũ, trong đó Âu Dương Hoa một tổ, Thập Tam một tổ, còn lại vài tộc nhân đời thứ ba vào một tổ.

Nửa tháng sau, ngoại trừ tổ Thập Tam ra, toàn bộ hai tổ còn lại chiến thắng trở về. Tuy rằng có thương vong nhưng thành quả chiến đấu cũng là cực kỳ phong phú.

Chỉ có điều tổ Thập Tam chưa quay về lại giống như đám mây đen bao phủ nội tâm mọi người.

Chỉ có Vương Lâm vẻ mặt như thường không có chút thay đổi. Lại qua ba ngày, sáng sớm hôm đó, phía chân trời bên ngoài thung lũng một màn sương đen nhanh chóng bay tới. Nếu nhìn kỹ, màn sương đen đó chính là một con sư tử có cánh.

Trên người sư tử này tuy không có vết thương nhưng hết sức uể oải, thân hình nó khi thì tản thành màn sương đen, khi thì lại ngưng tụ lại. Hiển nhiên là cực kỳ suy yếu đến mức có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Trên lưng nó có một người đang nằm im không nhúc nhích toàn thân loang lổ vết máu. Ngoài ra còn có một đạo tơ hồng ở chuyển động trong cơ thể, giống như một thứ gì đó ký sinh, nhìn có vẻ rất quỷ dị.

Chủ hồn con sư tử vọt thẳng tới thung lũng. Nó chưa tới gần đã có vài người từ trong thung lũng xuất hiện xuất hồn phiên thả ra lâu phách dung nhập vào trong chủ hồn sư tử. Trong khoảng khắc ngắn ngủi, chủ hồn sư tử này lập tức chấn động.

Hầu như tất cả mọi người cũng đều nhận ra con sư tử này là chủ hồn của Thập Tam. Mà người nằm trên lưng nó, cũng chính là hắn.

Chủ hồn sư tử tiến vào thung lũng lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, hóa thành nhiều điểm đen, tùy ý sẽ tan vỡ. Đúng lúc này một thanh âm bình thản chợt vang vọng trong thung lũng.

- Ngưng hồn!

Lời nói vừa dứt, chủ hồn đã hóa thành điểm đen lập tức lóe ra ánh sáng chói mắt. Dùng mắt thường có thể thấy được những điểm đen nhanh chóng ngưng tụ, chỉ trong nháy mắt liền khôi phục như cũ.

Tộc nhân xung quanh cung kính, tản ra thành một con đường. Vương Lâm chắp tay sau lưng từng bước đi tới.

Chủ hồn sư tử nhìn thấy Vương Lâm lập tức kêu lên nghẹn ngào giống như cực kỳ oan ức. Vương Lâm giơ tay chỉ một cái vào không trung, chủ hồn sư tử lập tức reo hò một cái, hóa thành một tia sáng màu đen, bay thẳng đến ngón tay Vương Lâm.

Cuối cùng biến mất, hóa thành một dấu ấn sư tử màu đen xuất hiện ở mặt trong ngón tay.

Mọi người xung quanh đã sớm quen với sự khống chế của Vương Lâm đối với hồn phách, trong lòng đều không có một chút lơ đễnh nào, cùng cúi đầu cung kính.

Vương Lâm từng bước đi tới chỗ Thập Tam rồi dừng lại, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua trên mặt lộ ra vẻ âm trầm.

Chỉ thấy trên người Thập Tam có một đạo tơ hồng linh hoạt chạy tới chạy lui trong cơ thể. Sắc mặt Thập Tam tái nhợt không có huyết sắc, không có hơi thở.

Vương Lâm ngồi xuống, tay phải điểm nhẹ trước ngực Thập Tam. Lập tức một tiếng kêu chói tai từ trong cơ thể truyền ra. Cùng lúc đó, ở chỗ ngón tay Vương Lâm động vào lập tức có một sợi tơ hồng chui ra, bay thẳng tới Vương Lâm như tia chớp.

Trong mắt Vương Lâm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, một luồng lực lượng vô hình từ trong cơ thể hắn xuất hiện. Sợi tơ hồng đang bay nhanh đến giống như chạm phải tấm sắt, phát ra một tiếng nổ "ầm" bị đẩy ngược trở lại.

Trong nháy mắt, hai ngón tay Vương Lâm vung lên, lập tức nắm chặt sợi tơ. Hắn kéo một cái, lại nghe những tiếng kêu dồn dập vang lên, sợi tơ bị Vương Lâm rút ra từ cơ thể Thập Tam.

Sợi tơ đó dài chừng một trượng, sau khi rút ra lập tức múa may uốn éo giống như một con rắn. Qua một lúc lại nhanh chóng đánh tới Vương Lâm, nhưng rồi lại bị ngăn cản ở ngoài.

Sự lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm càng đậm. Hắn miết nhẹ một cái, tiên lực trong cơ thể điên cuồng xuất hiện tấn công sợi tơ. Chỉ nghe những tiếng động lien tiếp vang lên, ba giây sau, một tiếng động vang lên rồi sợi tơ hóa thành tro bụi tiêu tan.

Sau khi sợi tơ tan biến, sắc mặt Thập Tam dần dần hồng hào. Tuy còn không có thức tỉnh nhưng đã không lo lắng về tính mạng. Chẳng qua sắc mặt Vương Lâm lại càng thêm âm trầm.

Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, Thập Tam xem như bị phế! Hắn tu hành luyện hồn thuật, yêu lực đạt tới tiêu chuẩn tam tinh. Lần này toàn bộ mất hết. Nhưng nếu chỉ như vậy thì còn đỡ, kinh mạch toàn thân hắn bị người đánh nát. Mặt khác, hồn phiên trên thân thể của hắn cũng mất đi, hiển nhiên là bị người lấy mất.

Đối phương ra tay ác độc như thế, nhưng lại không giết Thập Tam, ngược lại bám theo chủ hồn sư tử, hiển nhiên là có mục đích khác.

Một tia sáng trong ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hai ngón tay phải hóa thành kiếm chỉ, bỗng nhiên chỉ một cái vào mi tâm Thập Tam. Cùng lúc đó, yêu tinh trong cơ thể hắn chấn động, một luồng yêu lực từ trong cơ thể theo kinh mạch đi ra đầu ngón tay Vương Lâm chảy vào trán Thập Tam.

Thân hình Thập Tam rung lên, rồi mở mắt nhìn. Hắn vừa thấy Vương Lâm liền ngọ nguậy muốn đứng lên bái kiến, nhưng phát hiện toàn thân không thể di động, những cơn đau như thủy triều dâng lên.

- Sư phụ! - Thập Tam cố gắng mở miệng, thể xác và tinh thần hắn dưới sự kích động, trong lòng yên lặng nhìn Vương Lâm, không khỏi thốt ra tiếng. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, không nói gì.

- Trên đường về chúng ta gặp một bộ tộc lớn, mặc dù đi vòng qua nhưng vẫn bị bọn họ tấn công. Trong đó có một lão già áo trắng. Hắn thu hồn phiên của ta, lại hạ yêu vật vào trong cơ thể. Hắn để ta truyền tin về nếu muốn lấy lại hồn phiên, thì cứ đi tìm hắn. - Vương Lâm hơi gật đầu, nâng hai ngón tay phải lên. Sau khi điểm vài cái thân hình Thập Tam run nhẹ, rồi lại hôn mê.

- Đưa hắn đi nghỉ ngơi! - Vương Lâm nói xong, chân đạp hư không một cái, cả người biến thành làn khói mỏng, biến mất.

Tộc nhân xung quanh lập tức tuân theo, nâng Thập Tam quay về phòng, để lại người ở bên cạnh chăm sóc.

Vương Lâm ra khỏi thung lũng, thân hình giống tia chớp bay nhanh về phía xa. Sắc mặt hắn âm trầm, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Thập Tam dẫn người đi bộ lạc đối phương vốn là để tấn công. Mặc dù thất bại Vương Lâm cũng sẽ không ra tay giúp đỡ. Trên thế gian vốn là đấu tranh ngươi sống ta chết. Vương Lâm tu luyện đạo sinh tử luân hồi, nên hiểu rất rõ điều đó.

Nhưng chuyện lúc này lại không phải như vậy. Thập Tam mang tù binh đang trên đường quay về, gặp bộ lạc kia liền bị bọn họ tấn công, hơn nữa đối phương cũng không có giết Thập Tam mà lại hạ yêu vật trong cơ thể hắn. Nếu chỉ vậy cũng thôi, nhiều lắm là dạy hắn một bài học. Nhưng đối phương lại cướp hồn phiên và lưu lại lời nói "Muốn lấy lại thì trực tiếp đi tìm hắn." Như vậy thì lại là một ý khác. Nó nghiễm nhiên là một sự khiêu khích, hay nói một cách khác thì đó chính là: Chiến thư!

Thập Tam đúng là Chiến thư sống của đối phương.

Nếu đối phương đưa chiến thư, vậy Vương Lâm muốn nhìn xem cái bộ lạc đã tấn công Thập Tam này, rốt cuộc có loại nhân vật như thế nào mà dám dùng điều này để khiêu chiến mình.

Vương Lâm âm thầm suy tính. Hắn quyết định nếu tu vi đối phương cao thâm hơn mình rất nhiều, vậy cùng lắm thì hắn mặc kệ việc này, trở về nghĩ cách chữa khỏi cho Thập Tam, né tránh bộ lạc này là được.

Tuy nhiên khả năng này có thể xảy ra nhưng không lớn. Vương Lâm chỉ nhìn qua Thập Tam một cái liền biết tu vi của người dùng phép. Nhiều nhất cũng tương đương với tu sĩ Hóa thần trung kỳ.

Nghĩ đến đây, hắn tăng tốc độ, giống như một ngôi sao băng mà băng qua bầu trời.

Bộ lạc Thiên Thủy nằm trên một vùng đồng bằng phía Tây Bắc Yêu Linh chi địa. Nơi đây bốn bề trống trải, vốn không phải là nơi tốt đẹp để ở. Tuy nhiên ở trong này có một trận pháp từ thời viễn cổ.

Trận pháp này rất mạnh, tản ra trên phạm vi mười dặm. Bất cứ thứ gì trong phạm vi này đều được bảo vệ. Cho dù ban đêm Yêu Linh hạ xuống, ở trong trận pháp có thể cam đoan tuyệt đối an toàn.

Ở vùng đất Yêu Linh, mấu chốt của một bộ lạc có thể sống sót đó là có thể tìm được một trận pháp để bảo vệ hay không. Trận pháp như vậy tương đối thông thường, chẳng qua có thể bao trùm phạm vi mười dặm cũng không có nhiều.

Phạm vi che phủ càng lớn nói lên trận pháp càng mạnh, mà quan trọng nhất chính là đại biểu bộ lạc sống ở nơi đây có không gian phát triển càng lớn.

Ví dụ như trong thung lũng, phạm vi chỉ lớn như vậy, một khi vượt qua một số lượng người nhất định thì không thể tiếp nhận người mới đi vào. Trận pháp trên vùng đồng bằng này phạm vi mười dặm, người ở tự nhiên cũng nhiều hơn.

Giờ phút này trong bộ lạc Thiên Thủy, có hai lão già đang ngồi trong một căn phòng đơn giản. Hai lão già đó, một người mặc áo xám, một người mặc áo trắng. Hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là một bộ đồ uống trà màu tím. Lão già áo trắng cầm chén trà, uống một ngụm nhỏ, nói:

- Những người từ bên ngoài mang đến đây, chỉ có mỗi nước trà này là hợp ý lão Đại nhất.

Lão già áo xám cũng cầm chén trà lên uống một ngụm, nói:

- Khi nào thì trở về?

Lão già áo trắng suy nghĩ một lúc, nói:

- Ngày mai. Ta không thể rời khỏi Cổ Yêu thành quá lâu. Lần này trở về thăm người thân, ở lại một tháng. Nếu không trở về thì khó mà báo cáo công tác với Tả dực tướng quân.

Lão già áo xám gật đầu nói:

- Ngươi đánh bị thương đệ tử người ta, lại lấy đi cái cờ kỳ quái. Nếu ngươi đi, đối phương tìm đến, thì làm thế nào?

Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt lão già áo trắng. Lão nói:

- Có gì phải lo lắng. Dụng trận pháp mà giết.

Lão già áo xám nhướng mày trầm giọng nói:

- Đám người đó cũng không đơn giản. Mỗi người gần như đều có yêu lực đạt tới nhất tinh. Hơn nữa là còn nắm giữ thần thông. Nhất là kẻ dẫn đầu, mấy là tiểu kỳ trong tay hắn không ngờ có thể xuất yêu hồn ra tấn công. Vốn bọn họ không muốn trêu chọc chúng ta nhưng ngươi lại để ý tới lá cờ đó mà giết người cướp đoạt. Đã thể lại còn thả cho người dẫn đầu rời đi, hạ chiến thư một cách gián tiếp định lôi người sau lưng kẻ đó xuất hiện. Nhưng cách làm của ngươi có chút không hay.

Lão già áo trắng cười ha hả, nói:

- Ta là chấp sự dưới trước Tả Dực tướng quân trong Cổ Yêu thành. Mấy cái kẻ dã nhân ở đây làm sao dám quá phận. Hơn nữa, ta nghĩ thực lực sau lưng người đó cũng không cao lắm. Nếu thực sự có bản lĩnh làm sao có thể trở thành một con ốc sên co mình ở đây? Nếu có thì hắn đã tới Cổ Yêu thành mà tìm kiếm một cái chức vụ. Ta đưa hắn tới đây chính là muốn moi từ miệng hắn phương pháp sử dụng cây cờ. Nếu hắn đến thì thôi. Nếu không đến, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi theo dấu vết của tên kia mà tới bộ lạc đó cướp về.

Chương 537 - Vậy khẩu quyết trong đầu hắn là giả sao? - Lão già áo xám hỏi.

- Giả thì không, nhưng mà không đầy đủ, hẳn là vẫn còn nữa! - Ánh mắt lão già áo trắng lóe lên, âm trầm nói. Lão già này thường hay làm việc cậy lớn bắt nạt bé, từ trong tộc đi ra Cổ Yêu thành có được chức vị, nên trong lòng hắn cũng không xem trọng người trong tộc.

Chỉ giây lát sau, đúng vào lúc hắn đang muốn mở miệng, mặt đất đột nhiên rung chuyển. Trong phạm vi mười dặm lập tức truyền đến tiếng ầm ầm dữ dội.

Sắc mặt lão già áo trắng trầm xuống, bước chân ra khỏi phòng. Hắn nhìn lên bầu trời, một người áo trắng đang lơ lửng, quần áo phất phơ trong gió, mái tóc dài tung bay mang tới một cảm giác yêu dị.

Người đó đúng là Vương Lâm giận dữ mà đến.

Giờ phút này, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Vương Lâm. Tiên lực trong cơ thể hắn cuồn cuộn dâng lên. Chân hắn đạp nhẹ một cái, phát ra những tiếng "ầm ầm" vang vọng đất trời. Mặt đất dưới chân hắn trong phạm vi mười dặm lập tức sụp xuống thành hố sâu. Lúc này, những tiếng kêu kinh hãi lập tức vang lên.

Chẳng qua, vào lúc mặt đất bị sụp xuống, một luồng sóng gợn màu xanh lập tức quanh quẩn trong phạm vi mười dặm. Gần như nháy mắt, những nơi sụp xuống lại khôi phục như thường. Không chỉ có thế, luồng sóng gợn màu xanh kia truyền đến một luồng lực cản mạnh mẽ, trực tiếp nhằm vào Vương Lâm.

Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, ngón cái tay phải nâng lên ấn xuống phía dưới. Uy lực của Tịch Diệt Chỉ trong nháy mắt được hắn tăng lên tới mức cao nhất.

Một đòn này lập tức khiến cho bốn phía tràn đầy khí tức Tịch Diệt. Không gian xung quanh trong nháy mắt trở nên ảm đạm, có xu thế bị phá nát.

Ngón cái ấn xuống va chạm với làn sóng gợn ở trong hư không. Nhưng làn sóng gợn kia dưới một chỉ của Vương Lâm lập tức gấp khúc, tránh né qua hai bên ngón tay Vương Lâm. Cảnh tượng này giống như một nhánh rẽ xuất hiện ở Trường Giang và Hoàng Hà, giống như dòng nước chảy qua cái cây.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, miệng quát:

- Phá!

Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, ánh sáng màu đen trên ngón tay Vương Lâm lóe lên. Lập tức sóng gợn ở phía trước sụp đổ, sau đó không ngừng kéo dài. Cuối cùng tất cả sóng gợn đều hoàn toàn biến mất.

Vương Lâm lơ lửng giữa trời, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống dưới. Tộc nhân ở các phòng trong phạm vi mười dặm này đều kinh hoàng, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Vương Lâm không phải là người hay giết linh tinh. Trong số những người đó, chỉ có hai người khiến cho hắn chú ý. Hai người đó đều là những lão già, một người áo xám một người áo trắng.

Chuyện này xảy ra làm trong lòng lão già áo xám cảm thấy sợ hãi. Hắn biết bản thân đã trêu vào một người không thể trêu. Phản lực của trận pháp bị hóa giải chỉ dưới một chỉ của người đó. Tu vi này khẳng định là không kém. Về phần lão già áo trắng trong lòng lại cực kỳ sợ hãi, ánh mắt nhìn Vương Lâm mãi mà vẫn không thể tin nổi.

- Nơi hoang dã này làm sao xuất hiện người mạnh như vậy? Tu vi người này tương đương với Trưởng lão trong phủ Tướng quân, sợ rằng ta không phải đối thủ.

Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, chậm rãi nói:

- Ai hạ chiến thư cho ta? Đi ra!

Giọng nói hắn lúc bắt đầu còn bình thản, nhưng càng về sau thanh âm chẳng khác gì tiếng sấm, nổ vang "ầm ầm" trong phạm vi mười dặm. Sắc mặt lão già áo xám lập tức tái nhợt, loạng choạng lui lại vài bước, khóe miệng chảy ra một vệt máu tươi, trong mắt hắn tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Lão già áo trắng miễn cưỡng có thể đứng thẳng, lúc này trên mặt hắn âm tình bất định, cắn răng ngẩng đầu quát:

- Ngươi là người nơi nào? Ta là chấp phụ bên trong phủ Tướng quân Tả Dực của Cổ Yêu thành!

Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng dừng lại trên lão già áo trắng, hắn âm trầm nói:

- Nhất định là ngươi. Trên người ngươi, ta cảm nhận được khí tức cây cờ của ta! Ngươi chắc chắn phải chết!

Lão già áo trắng cảm giác run rẩy, cắn răng một cái, quát:

- Không sai! Chính là lão phu lấy mấy cây cờ nhỏ kia. Ngươi nếu thật sự có bản lĩnh thì phá trận mà vào!

Vương Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn lão già này một cái, bình thản nói:

- Ngươi cho là trận pháp này có thể ngăn cản bước chân Vương mỗ sao? - Vương Lâm tay phải sờ trong túi trữ vật một cái, lập tức Khai Thiên phủ bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời.

Cự phủ vừa xuất hiện, trời đất đột nhiên xuất hiện những tiếng sấm ầm ầm, từng quả cầu sét im lặng chậm rãi xoay tròn bốn phía cây phủ.

Con ngươi lão già áo trắng co lại, ngay cả lão già áo xám bên cạnh hắn cũng run rẩy, thất thanh nói:

- Người từ ngoài đến!

Vẻ mặt Vương Lâm lạnh như băng, một tay cầm Khai Thiên cự phủ, nhanh chóng như tia chớp chém xuống dưới một nhát! Một đạo phủ mang lớn chừng mười trượng mang theo những quả cầu sét giống như thiên uy trực tiếp từ trên trời giáng xuống trận pháp.

Chỉ nghe một tiếng nổ "ầm" vang trời lở đất quanh quẩn khắp nơi. Dù là người trong hay ngoài thung lũng đều có thể nghe được rõ ràng.

Sau nhát chém đó Vương Lâm không ngừng lại, hắn như biến thành ma thần viễn cổ tay cầm chiến phủ, bay phía trên trận pháp, lại chém xuống lần nữa!

Sắc mặt lão già áo trắng tái nhợt, lúc này hắn vô cùng hối hận. Hắn không thể ngờ được, chỉ vì lòng tham nhất thời của mình lại dẫn đến một cao thủ như vậy. Hơn nữa người này lại là người từ bên ngoài đến. Phải biết rằng mỗi một người từ bên ngoài đến đều là người có bản lĩnh thần thông, không dễ dàng đắc tội!

Mặt đất trong phạm vi mười dặm tỏa ra những vầng ánh sáng ngoan cường chống cự lại sự oanh kích của chiến phủ. Mỗi lần cự phủ chém xuống ánh sáng xanh lại lóe lên một cái hóa giải uy lực của nó. Thậm chí còn hấp thu một ít tổn thương chuyển thành phòng ngự của trận pháp.

Kể từ đó liền hình thành một vòng tuần hoàn không dứt. Trận này so với trận pháp trong thung lũng không chỉ mạnh hơn một bậc!

Kinh hãi mất mấy giây, lão già áo trắng nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt dần khôi phục lại bình thường. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vương Lâm đang không ngừng vung cự phủ trên bầu trời, cười lạnh nói:

- Trận pháp nơi đây, sao có thể là ngươi nói phá là phá!

Lão già áo xám bên cạnh hắn trong lòng cũng thở nhẹ một hơi. Uy lực trận pháp này hắn hiểu biết rõ nhất. Xem hồi lâu như vậy, trận pháp chắc chắn là không thể bị phá.

Vẻ mặt Vương Lâm từ đầu tới giờ vẫn lạnh như băng, uy lực trận pháp vượt qua sự dự đoán. Lập tức hắn lui về phía sau, ánh mắt lóe lên nhìn về phía trận pháp.

- Dùng sức phá vỡ chỉ sợ không thể làm được trong thời gian ngắn. Mà cho dù là dùng cấm chế để phá cũng cần phải nghiên cứu rất lâu.

Dường như nhìn ra băn khoăn của Vương Lâm, lão già áo trắng cười ha hả, trên mặt lộ vẻ đắc ý nói:

- Mặc dù ngươi có bản lĩnh cao cường, nhưng trận này cũng không phải là thứ ngươi có thể phá được. Ta khuyên ngươi cút ngay lập tức, chớ đứng ở đây mất thể diện!

Ánh mắt Vương Lâm lạnh lùng liếc nhìn người đó, khóe miệng nhếch lên một cách khinh miệt, hắn âm trầm nói:

- Thật không?

Nói xong, hắn bỗng ném chiến phủ trong tay xuống dưới. Lúc này mục tiêu không phải trận pháp mà là vùng ven bao phủ mười dặm của trận pháp.

Chiến phủ giống như một tia chớp lóe lên, ầm ầm đánh xuống vùng giáp phạm vi trận pháp. Chỉ nghe một tiếng "ầm" cực lớn vang lên, bởi vì chiến phủ đánh lên ngoài phạm vi bảo vệ của trận pháp cho nên giống như chém vào đậu hũ. Dễ dàng để lại trên mặt đất một khe sâu. Vương Lâm nâng tay phải chỉ vào mặt đất, vẽ ra một vòng tròn!

Lúc này, có thể nghe thấy sâu trong lòng đất vọng lên tiếng "ầm ầm", chiến phủ kia được Vương Lâm khống chế từ xa, điên cuồng đánh phá trong lòng đất. Cơ hồ vài cái chớp mắt, vòng quanh trận pháp liền hình thành một vòng tròn lớn!

Lão già áo trắng ngẩn ra, hiển nhiên không biết đối phương muốn làm gì.

Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn hít một hơi thật sâu, tay phải chộp một cái, miệng khẽ quát:

- Lên!

Một chữ giống như tiếng sấm thoát ra từ trong miệng Vương Lâm. Lập tức trời đất như bị một luồng lực lượng vô hình bao phủ, mặt đất bên ngoài phạm vi bao phủ của trận pháp lập tức rung động kịch liệt.

- Lên cho ta!

Vương Lâm lại hét lớn một tiếng. Tay phải nổi gân xanh của hắn bỗng nhiên vung lên phía trước.

Chương 538

Từng làn khí xám cuồn cuộn bốc lên, bốn phía lập tức chìm trong bụi đất. Chờ sau khi màn bụi lắng xuống, chỉ thấy phạm vi mười dặm kia đã hoàn toàn bị chia lìa khỏi mặt đất, bay lơ lửng ở độ cao hơn mười trượng. Bụi đất không ngừng từ đó bay xuống.

Trên mặt đất, đột nhiên xuất hiện một chỗ trũng phạm vi mười dặm!

Lúc trước, Vương Lâm khống chế rìu chiến rõ ràng là đào sạch mười dặm nơi đây. Nhờ đó mới khiến cho Vương Lâm có thể bằng vào phép thuật thần thông, mạnh mẽ nhổ nó lên khỏi mặt đất.

Cư dân ở trong phạm vi mười dặm kia giờ phút này phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai. Cuộc đời của bọn họ chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng đáng sợ như vậy, gần như là phá vỡ sự tưởng tượng của bọn họ.

Thân hình lão già áo xám mềm nhũn suýt tê liệt ngã trên mặt đất. Sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ hoảng sợ trong mắt hắn xuất hiện càng dày.

- Hắn là người điên... Người từ bên ngoài đến đều là người điên. Không ngờ hắn đào cả nơi được trận pháp bảo hộ ra khỏi lòng đất... Lúc này thân mình lão già áo trắng cũng phát run. Hắn chẳng thể ngờ được đối phương lại nghĩ ra biện pháp này.

Sự lạnh băng trong mắt Vương Lâm càng đậm. Trận pháp phạm vi mười dặm này hắn không thể phá trong thời gian ngắn, nhưng có thể luyện hóa.

Tay phải hắn giơ lên như cầm lấy vùng đất mười dặm kia, bỗng gầm nhẹ một tiếng rồi ném mạnh về phía trước. Chỉ thấy vùng đất mười dặm đang lơ lửng trên độ cao hơn mười trượng bay đi.

Những tiếng kêu kinh hãi lại vang lên.

Thân hình Vương Lâm lóe như tia chớp bay về phía trước, trực tiếp xuất hiện bên dưới mảnh đất đó. Tay phải hắn nâng lên, lập tức như một người khổng lồ nâng mảnh đất mười dặm cứ từng bước đi về phía trước.

Giờ phút này nếu có người ở gần chắc chắn nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị mà cả cuộc đời này không thể quên được. Chỉ thấy một thanh niên mặt áo trắng, trên tay nâng mảnh đất rộng hơn mười dặm, dùng tốc độ cực nhanh bay về hướng xa xa. Tốc độ hắn rất nhanh, chỉ mấy canh giờ sau liền thấy được thung lũng ở phía xa.

Người trong thung lũng đang dưới sự dẫn đầu của Âu Dương Hoa nhanh chóng đi ra đón Vương Lâm trở về. Bọn họ liếc mắt một cái thấy được mảnh đất mười dặm to lớn được Vương Lâm nâng trên đầu, bên trên khoảng đất được bao phủ bởi một trận pháp có ánh sáng xanh. Tất cả mọi người lập tức liền trợn mắt há mồm.

Ở ngoài thung lũng, tay phải Vương Lâm phất về phía trước lập tức mảnh đất mười dặm bay lên cao.

Vương Lâm xoay người khoanh chân ngồi ở ngoài thung lũng, hai mắt lóe lên những tia sáng lạnh lẽo. Hắn há mồm phun ra hồn phiên. Hồn phiên vừa xuất hiện lập tức mở rộng ra mười trượng, những tiếng gào khóc từ trong đó vọng ra.

Hồn phiên tuy còn không có thập ức hồn phách, nhưng cờ này dù sao cũng là vật báu truyền thừa của Luyện Hồn Tông. Nó vừa xuất hiện lập tức khiến cho tất cả mọi người tu thuật Luyện Hồn trong thung lũng tâm thần chấn động mạnh, một loại cảm giác muốn cúng bái không tự chủ dâng lên trong lòng.

 

Vương Lâm cầm hồn phiên trong tay, phất phất vài cái. Sáu chủ hồn bao gồm cả tàn hồn của Kỳ lân trong cờ lập tức lao ra hóa thành sáu làn sáng màu đen xuất hiện bốn phía quanh mảnh đất mười dặm.

Cùng lúc đó Vương Lâm lại phun ra một ngụm Nguyên Thần tinh huyết vào trên Hồn phiên khiến cho nó lập tức phình ra dường như vô hạn, trong nháy mắt hoàn toàn bao phủ mảnh đất kia vào trong.

- Luyện! – Một tia sáng lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm hiện lên.

Chỉ thấy cặp mắt sáu hồn phách kia sáng ngời, ngay sau đó chúng phun từ trong miệng ra một ngọn lửa màu tím. Sáu ngọn lửa màu tím rơi xuống mảnh đất mười dặm của bộ lạc kia. Trong nháy mắt nơi này liền bị ngọn lửa bao vây.

Ngọn lửa này chính là tinh hoa bổn mạng của sáu chủ hồn anh biến, uy lực của nó tự nhiên là rất mạnh. Dưới ngọn lửa luyện hóa, những tiếng lửa cháy lốp bốp vang lên.

Ở bên trong vô số tiếng gào thét hoảng sợ vang lên, sau nửa nén hương mảnh đất mười dặm này chỉ còn lại một nửa đỏ rực.

Chẳng qua có trận pháp ánh sáng màu xanh phòng hộ bao trùm lên ngọn lửa này, nên mới không cho nó hòa tan hoàn toàn. Chỉ thấy ánh sáng màu xanh lóe lên dữ dội ngoan cường chống cự ngọn lửa xâm nhập, dẫn tới trạng thái giằng co.

Vương Lâm liếc mắt nhìn qua, rồi đứng lên đi vào trong thung lũng.

- Ngươi đã co đầu rút cổ không ra, ta liền luyện hóa bảy ngày bảy đêm cho đến khi hoàn toàn luyện hóa trận pháp này. Đến lúc đó, tất cả đều trong lòng bàn tay ta!

Dòng máu chảy trong huyết mạch của mỗi người trong thung lũng sôi lên sung sục khi chứng kiến cảnh tượng bên ngoài. Sự kính sợ đối với Vương Lâm đã đạt tới đỉnh. Giờ phút này ngay cả trẻ em trong thung lũng đều coi Vương Lâm như thần linh.

Sau khi mặc kệ việc bên ngoài thung lũng, Vương Lâm đi vào bên trong kêu Âu Dương Hoa mang Thập Tam vào nơi ở của hắn ở sâu trong thung lũng.

Đối với lời nói của Vương Lâm, Âu Dương Hoa luôn luôn nghe theo, hắn không nói hai lời ôm Thập Tam vào phía sâu trong rồi đặt trước người Vương Lâm. Sau đó, hắn cung kính lui ra.

Sắc mặt Thập Tam có chút hồng hào nhưng thủy chung không thức tỉnh. Vương Lâm nhíu mày. Hắn muốn cứu tỉnh Thập Tam không khó, nhưng cho dù có làm cho gã thức tỉnh cũng chỉ là một người tàn phế. Ở thế giới này, người tàn phế không cách nào sống sót.

Trạng thái hiện tại của Thập Tam kinh mạch thân thể đứt từng khúc không thể dung hợp yêu lực nơi đây. Vì vậy một loạt phép thuật thần thông của Vương Lâm không quá thích hợp hắn tu luyện.

Vào lúc này, có thể nói Thập Tam là một người không thể tu hành, trừ phi kinh mạch trong cơ thể hắn lại sinh trưởng một lần nữa. Tuy nhiên điểm này Vương Lâm làm không được, chỉ có loại đan dược nghịch thiên mới đạt được hiệu quả này.

Trầm ngâm chốc lát, một tia sáng trong ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Trong các loại thần thông hắn biết không phải là không có loại tu luyện nào thích hợp Thập Tam, chẳng qua việc này quá quan trọng nên hắn hơi có chút do dự.

Tu sĩ lấy kinh mạch làm biển cả, tiên linh như trăm sông đổ vào, ở trong cơ thể tự thành một trời đất, lấy nội dẫn ngoại, mượn cảm ngộ mà thành đạo.

Mà Cổ Thần thì lấy da thịt làm trời, gân cốt làm đất, thần làm căn bản cắn nuốt tiên linh trời đất, đạt tới mục đích rèn luyện thể phách. Cái gọi là rèn luyện thể phách, đó là luyện trời luyện đất, lấy thân thể mạnh mẽ mà đánh nát hết thảy đạo tâm, lấy thần của mình vẽ ra đạo trời đất!

Vương Lâm đắn đo suy nghĩ. Bởi nếu đem thuật Cổ Thần truyền thụ cho Thập Tam thì hẳn có thể hoàn toàn thay đổi từ người tàn phế biến thành người mạnh.

Tuy nhiên việc này cũng không chắc chắn. Thân thể của Thập Tam không bằng bản tôn, hắn có tu luyện thành công là không thể biết được. Hơn nữa tu luyện thuật Cổ Thần, với thân thể Thập Tam nếu thất bại chỉ sợ chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Lúc đó, hắn sẽ bị yêu lực điên cuồng dung nhập cơ thể mà phá hủy.

Mặt khác, Cổ thần cắn nuốt linh khí tiên khí, nhưng có cắn nuốt yêu lực hay không cũng không biết. Trầm ngâm hồi lâu, Vương Lâm lắc đầu không hề suy nghĩ việc này. Hai ngón tay phải hắn khép lại, tiên lực trong cơ thể tiêu tan, ngũ giáp yêu tinh mạch vừa chuyển, yêu lực lập tức tràn ngập kinh mạch toàn thân. Lúc này, toàn than hắn lại phát ra yêu khí.

Hai ngón tay hắn như tia chớp điểm lên mi tâm Thập Tam, yêu lực theo đó đi ra, vào trong cơ thể Thập Tam lập tức hóa thành nhiều điểm sáng.

Vương Lâm thu tay lại, nhắm mắt ngồi xuống.

Sau nửa nén hương Thập Tam chậm rãi mở hai mắt. Hắn nhìn bầu trời phía trên thung lũng. Hồi lâu hắn quỳ gối trước mặt Vương Lâm, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. Loại đau đớn này cũng không phải da thị mà là trong lòng hắn.

Vào phút giây thức tỉnh trong lòng hắn đã hoàn toàn biết rõ, trong cơ thể không còn một chút yêu lực. Giờ phút này hắn so với trước khi tu hành thuật Luyện hồn còn yếu hơn.

Vương Lâm vẫn không mở mắt, Thập Tam quỳ hồi lâu nhìn Vương Lâm rồi dập đầu lạy ba cái. Hắn gắng gượng đứng dậy, đi ra ngoài không hề ngoảnh lại.

Mãi cho đến khi hắn rời khỏi Vương Lâm mới mở hai mắt, thầm than một tiếng. Tư chất của Thập Tam này xem như tốt nhất trong số những người ở đây, nhất là tu luyện Hồn phiên lại càng có ngộ tính. Nếu không có bất ngờ này, chắc chắn ngày sau hắn sẽ có thành tựu.

Thập Tam về tới căn phòng của mình. Trong thung lũng hắn là một trong số ít người không có vợ con. Cả căn phòng chỉ có một mình hắn. Hắn im lặng ngồi ở trong phòng. Lúc này trên người hắn nhìn không thấy một chút tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi. Có chăng chỉ là một loại vào tuổi già linh hoạt kỳ ảo.

Một lúc lâu sau hắn khoanh chân ngồi, một lần nữa thử thổ nạp thuật Luyện hồn thường kỳ. Nhưng mỗi lần chỉ cần vừa thổ nạp trong cơ thể lại xuất hiện nỗi đau thấu vào tim phổi. Loại đau đớn này tuyệt đối không phải người thường có thể chịu được. Nhưng hắn lại nhịn xuống, một lần không được thì lại lần nữa, lại chịu đựng đau đớn không thể tưởng tượng.

Chỉ mấy lần thổ nạp, toàn thân quần áo hắn bị mồ hôi ướt đẫm. Thân thể hắn bởi vì đau đớn mà nổi lên vô số gân xanh, ánh mắt hắn lộ ra một tia tuyệt vọng."Ta không cam lòng!" Hắn hít một hơi thật sâu, không để ý đau nhức lại thổ nạp. Lúc này đây hắn gần như lúc mới hấp thu yêu lực, lập tức cảm giác được toàn thân giống như bị ngọn núi mạnh mẽ đánh vào, phun ra một ngụm máu lớn, ngã xuống đất hôn mê.

Chương 539

Lão già áo xám đau khổ nhắm hai mắt lại. Lúc hắn mở mắt, hai mắt lóe sáng quay ngoắt đầu lại nhìn về phía lão già áo trắng cũng đang sợ hãi bên cạnh, trầm giọng nói:

- Chính ngươi rước lấy tai họa liên lụy toàn bộ lạc!

Lão già áo trắng thân hình chấn động, im lặng không nói.

- Người từ ngoài đến kia chúng ta không thể chống cự được. Nếu là còn tiếp tục ngoan cố chỉ sợ đến ngày mà trận pháp bị phá, không chỉ có hai chúng ta, tất cả tộc nhân đều chết cháy trong nháy mắt. Ngươi thân là một người trong tộc, sao lại nhẫn tâm nhìn những người khác vì ngươi mà chết?

Lão già áo trắng chua xót nói:

- Ý của ngươi là... - Ngươi phạm sai lầm thì chính ngươi phải gánh chịu. Đây là phương pháp duy nhất để bộ tộc chúng ta tiếp tục sống sót. Ngươi yên tâm. Nếu ngươi chết, ta nhất định nghĩ cách giúp ngươi trả mối thù này. Một khi thoát khỏi, ta sẽ tự mình đi phủ Tướng quân Tả Dực của Cổ Yêu thành báo cáo chuyện của ngươi. Tin chắc tướng quân Tả Dực sẽ có hứng thú với chuyện này!

Lão già áo trắng suy nghĩ lúc lâu, hắn thở dài phức tạp nhìn quanh bốn phía. Nhất là khi ánh mắt nhìn đám tộc nhân, thấy được sợ hãi của bọn họ. Hắn hít một hơi thật sâu thân hình vừa động trực tiếp nâng lên, bay về phía bên cạnh trận pháp ở bầu trời.

- Chiến thư là lão phu hạ. Ngươi có dám đánh cùng ta một trận. Sau trận chiến này, bất kể thắng bại mọi việc đều là do ta chịu, chớ liên lụy người vô tội.

Thanh âm lão già áo trắng trực tiếp xuyên qua trận pháp truyền ra ngoài, chậm rãi truyền vào trong thung lũng.

Vương Lâm đang khoanh chân tĩnh tọa liền mở mắt mắt, thân hình vụt một cái biến mất. Sau đó xuất hiện giữa bầu trời ngoài thung lũng. Hắn lạnh lùng nhìn vào mảnh đất mười dặm đang bị luyện hóa, có thể thấy được lão già áo trắng kia.

Tay phải Vương Lâm vẫy một cái, sáu chủ hồn đang phun lửa lập tức thu hồi tất cả ngọn lửa. Sau đó chúng bay đến bên người Vương Lâm không ngừng xoay tròn.

Không còn ngọn lửa xâm lấn, lão già áo trắng cắn răng một cái trực tiếp đi ra khỏi trận pháp. Hắn nâng hai tay, lập tức xuất hiện hai tia sáng yêu dị lóe lên trong tay. Hắn nhìn về phía Vương Lâm nói:

- Đánh đi!

- Ngươi không đủ tư cách!

Vương Lâm tay phải chộp một cái vào không trung, lão già áo trắng kia lập tức biến sắc, hai tia sáng yêu dị trong tay lập tức dập tắt.

Cùng lúc đó thân hình hắn không chịu khống chế bay nhanh về phía Vương Lâm, gần như nháy mắt liền bị Vương Lâm nắm ở cổ.

Thấy lão già áo trắng muốn giãy dụa, ánh mắt Vương Lâm trở nên lạnh lẽo, tay phải hơi dùng sức. Chỉ nghe "rắc" một tiếng, lão già lập tức trợn hai mắt, tắt hơi mà chết. Tiên lực của Vương Lâm điên cuồng đi vào cơ thể người đó. Sau khi chạy một vòng liền giam cầm nguyên thần của hắn, trực tiếp rút ra khỏi cơ thể ném vào trong cờ Tôn Hồn, biến thành một hồn phách trong đó.

Làm xong việc, hắn cầm xác lão già ném về phía sau. Lập tức một chủ hồn ở bên cạnh bay ra phun một ngọn lửa đốt cái thi thể thành tro.

Tay phải Vương Lâm hư không chộp một cái, mảnh đất mười dặm ở trên không trung bị hắn kéo xuống mặt đất bên ngoài thung lũng. Những tiếng "ầm ầm" vang lên cùng với bụi đất bay mù mịt.

- Mở trận pháp!

Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng nhìn về mảnh đất mười dặm bị thiêu đốt gần như biến mất.

Lão già áo xám hết hồn, hắn chẳng thể nghĩ tới đối phương nhẹ nhàng một cái liền giết chết lão già áo trắng. Loại tu vi này so với dự đoán lúc trước của hắn còn mạnh gấp mấy lần. Hắn gần như lập tức thu lại ý niệm báo tin trong đầu. Loại cường giả này hắn không dám trêu chọc.

Lúc này trận pháp mở hay không cũng thế, hắn thầm than một tiếng, tay phải hư không hóa thành một đạo ký hiệu. Đạo ký hiệu lóe sáng, trận pháp bao phủ mảnh đất mười dặm lập tức biến mất tăm.

- Âu Dương Hoa, thu nạp tộc nhân mới! - Vương Lâm lưu lại lời nói, trực tiếp đi vào trong tung lũng.

Tất cả mọi người ở trên mảnh đất ngoài thung lũng bị tộc nhân trong thung lũng thu nạp vào trong tộc. Về phần lão già áo xám, cũng đành bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật, không có ý niệm phản kháng.

Thêm nhiều người bắt đầu tu hành thuật Luyện hồn, thậm chí lão già áo xám kia cũng cảm thấy hứng thú với thuật này.

Xét thấy tộc nhân tăng nhiều, hơn nữa lúc trước đám người Âu Dương Hoa ra ngoài tấn công bộ lạc khác bắt về tù binh. Đến bây giờ, nam đinh đã hơn năm trăm người, tính trong các bộ lạc ở xung quanh có thể được xếp vào hạng trung bình.

Nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ, bất kể là bên trong hay bên ngoài thung lũng đều có vẻ chật chội. Đối với việc này, Vương Lâm tự mình bố trí một trận pháp lấy trận pháp cấm chế này làm căn bản, dung hợp trận trong thung lũng và trận pháp phòng hộ của mảnh đất mười dặm.

Phạm vi trận pháp này bảo vệ khoảng hai mươi dặm, như vậy liền giải quyết được vấn đề không gian chật chội.

Mỗi một bộ lạc mới xuất hiện đều cần có một cái tên. Sau nhiều lần Âu Dương Hoa đi hỏi Vương Lâm, liền đặt tên là Luyện Hồn.

Vị trí trung tâm bộ lạc Luyện Hồn trong phạm vi hai mươi dặm chính là thung lũng trước kia. Giờ phút này mọi người ở trong thung lũng đều dọn ra ngoài. Thung lũng được coi là vùng cấm, chỉ có một mình Vương Lâm ở trong, người bên ngoài nếu không được gọi thì không được vào.

Ngoài ra, ở lối vào thung lũng còn có người của tộc Luyện Hồn canh gác như thị vệ.

Thung lũng này nghiễm nhiên trở thành nơi tượng trưng quyền lực cao nhất của bộ lạc Luyện Hồn. Vương Lâm ở bên trong được người trong bộ lạc tôn sùng và kính sợ.

Quy củ của Vương Lâm thủy chung không biến hóa, muốn đạt được khẩu quyết giai đoạn tiếp theo chỉ có ba phương pháp.

Toàn bộ lạc Luyện Hồn, mỗi người đều dùng tối đa thời gian tu hành. Ngày thường trừ bỏ một số người tuần tra gần như không thấy một bóng người. Toàn bộ đều ở trong phòng của mình khoanh chân thổ nạp.

Bộ lạc Luyện Hồn lúc này dĩ nhiên không giống bất kỳ bộ lạc nào ở đất Yêu linh, mà càng giống như một môn phái tu chân mới sinh ra.

Cuộc sống của Vương Lâm cũng đắm chìm trong cảnh yên tĩnh. Một mình hắn ở trong thung lũng, dưới thần thông của hắn toàn bộ nhà ở trong thung lũng toàn bộ biến mất, trở thành một nơi giống như tiên cảnh tràn ngập tiếng chim hót líu lo.

Bên trong tiên cảnh, Vương Lâm tự tay dựng một gian nhà gỗ. Căn nhà rất đơn giản, chẳng qua bên trong cái đơn giản ẩn chứa đại đạo. Nếu có tu sĩ thấy nhà gỗ này, chắc chắn lập tức phát hiện mỗi một khúc gỗ chế tạo căn nhà có kích thước lớn nhỏ không giống nhau, nhưng sức nặng lại không có bất kỳ chênh lệch.

Căn nhà đó là nơi Vương Lâm ở. Hắn khoanh chân ngồi trong nhà gỗ, lẳng lặng thổ nạp.

Hắn hấp thu cũng không phải tiên lực mà là yêu lực ở nơi đây!

Thời gian chậm rãi qua đi, trong nháy mắt đã tới mùa đông. Mùa đông ở Yêu linh chi địa cũng không khác bên ngoài. Bông tuyết màu trắng từ trên trời rơi xuống, khiến cho trời đất đều là một màu trắng xóa.

Vương Lâm đang tĩnh tọa mở mắt đứng dậy, đi ra ngoài. Từng bông tuyết từ bầu trời rơi xuống, hắn lẳng lặng nhìn tuyết rơi, cả người đắm chìm vào bên trong. Ít lâu sau, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn phía bầu trời, thì thào lẩm bẩm:

- Hai năm rồi!

Hắn đi vào Yêu linh chi địa cũng sắp được hai năm, qua mùa đông này là vừa tròn hai năm. Hắn nâng tay phải đón lấy một bông tuyết bay xuống. Bông tuyết này dừng trong lòng bàn tay hắn, tản ra một chút lạnh lẽo. Ngay sau đó bông tuyết hòa tan, cùng lúc một tia yêu lực rất nhỏ từ trong lòng bàn tay Vương Lâm tiến vào trong cơ thể.

- Trong Yêu linh chi địa, vạn vật đều ẩn chứa yêu lực.

Vương Lâm hít một hơi thật sâu, khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt.

Bông tuyết chậm rãi rơi xuống dừng trên người Vương Lâm. Dần dần càng nhiều, chỉ sau mấy canh giờ Vương Lâm đã biến thành người tuyết.

Cả người hắn không hề động đậy lẳng lặng hấp thu yêu lực trong bông tuyết. Hai năm thời gian này, yêu tinh trong cơ thể hắn đã từ năm giáp khi trước nâng cao tới ba mươi bốn giáp!

Càng về sau nâng cao càng khó, yêu lực ba giáp tương đương với Trúc Cơ. Gấp mười lần là Kết Đan, từ đó cứ lấy gấp mười làm một giai đoạn, từng bước tăng cao.

Vương Lâm sở dĩ ngưng kết yêu lực, nguyên nhân căn bản bởi vì yêu lực này có thể dung hợp, gia tăng tiên lực.

Muốn đạt tới Anh Biến hậu kỳ, Tiên ngọc của Vương Lâm hiện tại mới gần tạm đủ. Tuy rằng có thu thập trăm năm trước. Về phần tiên ngọc cần thiết tới Vấn Đỉnh, thì lớn đến mức không thể tưởng tượng.

Như vậy muốn nâng cao tu vi, nhất định phải kiếm một con đường khác. Một trong những phương pháp Vương Lâm nghĩ đến đó là dùng yêu lực chuyển hóa.

Phương pháp này Vương Lâm có thể nghĩ đến, dĩ nhiên những người khác cũng sẽ nghĩ đến. Lúc này xem ai hấp thu yêu lực mạnh hơn.

Yêu lực trong mắt Vương Lâm là một loại tiên ngọc khác loại, có thể khiến cho tu vi bản thân được nâng cao.

Hai năm thời gian, bộ lạc Luyện Hồn lần lượt xuất hiện vượt bậc. Theo nhu cầu đối với khẩu quyết tầng tiếp theo, càng ngày càng nhiều tộc nhân đi ra ngoài thung lũng rèn luyện. Ngoài ra, gần như mỗi tháng đều có đội ngũ tộc nhân ra ngoài đánh chiếm một bộ lạc nhỏ.

Bắt được lượng lớn tù binh đồng thời cũng lấy trở về số lượng lớn yêu tinh.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1973)