← Ch.0516 | Ch.0518 → |
-Tản ra! - Tư Mã Viêm nghiến răng, nghiến lợi quát. Lời nói cả hắn trong quân doanh chính là lệnh.
Chín ngàn yêu binh lập tức quay lại mà tản ra. Thế trận được lập ra để bao vây nhanh chóng bị phá vỡ, không còn tồn tại.
Vào lúc này, ở giữa quân doanh, một luồng ánh sáng đỏ như máu chợt lóe lên. Thân hình gầy gò của quản sự tham quân từ từ xuất hiện. Hắn cũng không phải tới một mình. Phía sau hắn còn có một lão già mặc áo bằng vải bố. Mái tóc của lão bạc trắng, phất phơ bay trong gió. Lão đứng đó mà khiến cho tất cả mọi thứ bị lu mờ.
Trong nháy mắt khi lão già xuất hiện, Vương Lâm mở hai mắt. Ánh mắt hắn xuyên qua đám yêu binh trước mặt mà nhìn về phía lão già.
Ánh mắt của lão già cũng nhìn về phía Vương Lâm.
Khi ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, tâm thần của Vương Lâm hơi chấn động rồi trở lại bình thường. Trong cơ thể đối phương hắn cảm nhận được có tới bốn cái phong ấn.
Thân thể lão già cũng hơi run, ánh mắt lóe lên một tia sáng mà trong lòng cảm thấy khiếp sợ. Đối phương chỉ liếc mắt một cái mà phong ấn trong cơ thể hắn suýt nữa bị phá vỡ.
Sau khi quản sự tham quân xuất hiện liền lóe lên một cái, chẳng khác gì thuấn di mà xuất hiện trước mặt Vương Lâm. Lão già theo sau cũng đồng dạn như vậy.
Khuôn mặt gầy gò của quản sự tham quân sau khi nhìn bộ hài cốt trên mặt đất vẫn bình thản.
- Tham quân đại nhân. Thống lĩnh vô cớ giết chết Tôn thống đội, lại giết thêm năm trăm yêu binh. Tất cả mọi chuyện có mọi người xung quanh chứng kiến. - Tư Mã Viêm đứng một bên nói.
Vương Lâm vung tay phải lên một miếng ngọc giản liền bay ra. Quản sự tham quân đón được rồi cúi đầu nhìn xuống. Yêu lực của hắn mới chảy ra ngay lập tức trong đầu xuất hiện một loạt hình ảnh. Những hình ảnh đó chính là sự việc vừa diễn ra.
Quản sự tham quân liếc nhìn Vương Lâm một cái thật sâu. Chút khinh thường ban đầu đối với Vương Lâm hoàn toàn biến mất. Thậm chí, bây giờ hắn còn có ý kết giao. Thủ đoạn của Vương Lâm có thể nói là hoàn toàn chiếm được tiên cơ, lúc nào cũng nằm trong thế bất bại. Hắn nở nụ cười, nói:
- Vương thống lĩnh! Đã quấy rầy rồi. Việc này, tại hạ sẽ bẩm báo với Yêu Tương đại nhân. Đối với kẻ phạm thượng hậu quả như thế là điều tất nhiên. - Hắn vừa nói vừa ôm quyền với Vương Lâm rồi mỉm cười cáo lui. Cái lão già đi bên cạnh cũng ôm quyền nói với Vương Lâm:
- Vương thống lĩnh tu vi kinh người. Tại hạ bội phục. - Đợi hai người đi khỏi, Tư Mã Viêm trầm lặng một lúc rồi cung kính nói với Vương Lâm:
- Việc này là do mạt tướng lỗ mãng, mong thống lĩnh không trách. - Hắn vừa dứt lên, ánh mắt đám thống đội đứng bên có chút ngạc nhiên. Một người trong số đó hơi do dự một chút rồi mở miệng nói:
- Việc này thuộc hạ cũng có chút lỗ mãng. - Ngay sau đó, tất cả đám thống đội đều nói như vậy. Cuối cùng thì mọi việc cũng chấm dứt. Tới thời điểm này cho dù người ngu cũng nhận ra thủ đoạn của Vương Lâm.
Vị thống lĩnh mới đã không ra tay thì thôi. Một khi ra tay thì nhanh như chớp. Nếu tiếp tục ương bướng nữa thì không chừng đến một ngày nào đó chuyện Tôn thống lĩnh còn có thể tiếp diễn. Hơn nữa, tu vi của thống lĩnh chỉ sợ rằng cho dù Tư Mã Viêm có ra tay cũng không thể thủ thắng. Vì vậy mà phần lớn mọi người đều thỏa hiệp.
Vương Lâm đứng thẳng người, tay phải nhấn một cái lên mặt đất. Nhất thời, trong quân doanh chợt phát ra nhưng tiếng rung chuyển ầm ầm. Mặt đất giống như một con rồng đang quẫy mình thụt xuống một chút. Bùn đất dưới chân Vương Lâm giống như một con suối bắt đầu phun lên. Bụi đất bốn phía bay mù mịt, che khuất cả không gian.
Gần như trong nháy mắt, một ngôi lầu bằng bùn đất chui lên, sừng sững trên mặt đất. Đó là một ngôi lầu có hai tầng, màu sắc đơn điệu. Tuy nhiên, thoáng nhìn qua cảm giác nơi đó có một sự uy nghiêm.
Nhấc tay một cái đã tạo ra được một tòa lầu trong quân doanh. Pháp thuật như thế không chỉ chấn nhiếp đám người Tư Mã Viêm mà cả chín ngàn yêu binh cũng không ngoại lệ.
- Tất cả lui ra đi. - Vương Lâm bình thản nói một câu rồi xoay người đi vào căn lầu.
Thập Tam bám sát theo sau. Còn Hổ Bào thì sau khi cười lạnh liếc mắt nhìn tất cả mọi người mới xoay người bước đi. Trong lòng hắn vô cùng sảng khoái. Bao nhiêu kìm chế trong quá khứ vào lúc này đã hoàn toàn biến mất. Sự sùng kính trong lòng Vương Lâm càng tăng thêm.
Đợi sau khi ba người Vương Lâm bước vào trong lầu, Tư Mã Viêm nắm chặt tay, không nói tiếng nào xoay người rời đi.
Chín vị thống đội còn lại sau khi nhìn nhau, trong lòng đều có quyết định riêng mà lui đi.
Từ hôm đó, trong tám thống đội tiếp xúc với Tư Mã Viêm, ngoại trừ Tôn thống đội đã chết ra cũng chỉ còn có ba người vẫn tiếp tục giữ mối quan hệ. Bốn người còn lại thì từ từ bất hòa, xa lánh Tư Mã Viêm.
Từ ngày đó, trong quân doanh của Hắc Giáp quân, trong lòng đám yêu binh hình ảnh của Vương Lâm từ từ rõ ràng.
Từ khi Vương Lâm trở thành thống lĩnh tới nay chưa hề ra lệnh. Nhưng sự uy nghiêm của hắn cùng với hành động quyết đoán đã tạo ra uy danh của bản thân.
Bên trong Cổ Yêu thành có mười sáu quân doanh, tất cả đều mặc Hắc Giáp. Chỉ có ở những địa phương nhỏ mới có sự khác biệt. Vào lúc này, trong quân doanh thứ ba, Diêu Tích Tuyết đang khoanh chân ngồi trong phòng.
Đêm khuya, Diêu Tích Tuyết chợt mở hai mắt. Trong đôi mắt nàng lóe lên một tia sáng. Ngoài cửa sổ, bóng trăng đang tỏa ánh sáng tím ngắt xuống mặt đất. Tối hôm nay ở trong Yêu Linh chi địa chính là thời điểm cứ nửa năm một lần mặt trăng tỏa sáng rực rỡ nhất. Nghe đồn vào ngày này chính là lúc mà thiên địa giao hòa.
Còn về phần cụ thể như thế nào thì không người nào hiểu. Lời đồn đó cũng là từ xa xưa truyền lại. Mà cũng chỉ có một câu như thế, không có lời giải thích rõ ràng. Nàng hít một hơi thật sâu, đứng dậy. Sau khi tỏa thần thức ra xem xét xung quanh, liền đưa tay sờ vào túi trữ vật. Ngay lập tức, trong tay nàng xuất hiện một cái la bàn màu đỏ. Nhìn chiếc la bàn, ánh mắt nàng có chút do dự.
- Nơi đó ta đã đi ba lần, nhưng mỗi lần đều dừng lại đúng vị trí đó. Phụ thân đã từng nói muốn tiến vào nơi đó thì tu vi ít nhất phải đạt tới Vấn Đỉnh kỳ. Nếu theo kế hoạch mà phụ thân đã vạch ra cho ta thì ta ở đây hấp thu đủ yêu lực. Sau đó đột phá lên cảnh giới Vấn Đỉnh kỳ. Đến lúc đó, có thêm sự trở giúp của Huyết Hồn đan có thể nắm chắc tám phần thành công. Nhưng thủy triều lần này không ngờ lại xuất hiện cái lệnh bài đó. - Đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại, cầm la bàn trong tay mà nét mặt trầm ngâm.
- Năm đó, phụ thân và đám người Thiên Vận tử tiến vào Yêu Linh chi địa đã hỏi được từ miệng Yêu Đế. Lúc ấy, người cũng không kịp xem qua mà cùng với đám người Thiên Vận tử đi tới vực sâu nơi thủy triều. Qua mấy năm suy đoán của phụ thân thì nơi đó có sáu phần là sự thật. Ta thử đi một lần nữa. Nếu vẫn không thể tiến vào thì chỉ còn chờ sau khi đạt tới Vấn Đỉnh kỳ rồi mới tính. Dù sao thì số lượng Huyết Hồn đan do phụ thân luyện chế, ba lần xông vào trước đã dùng mất ba viên. Bây giờ chỉ còn sáu viên. Thời gian ở đây còn rất dài không thể lãng phí được. Mỗi một viên Huyết Hồn đan là một lần có thể hồi sinh. - Ánh mắt của Diêu Tích Tuyết lộ vẻ quyết đoán. Khuôn mặt nàng vốn vô cùng đẹp vào lúc này pha trộn thêm sự kiên định càng khiến cho người khác mê mẩn. Nàng nhẹ nhàng thả la bàn ra sau đó, tay phải lại vuốt vào túi trữ vật. Trong tay liền có thêm một cây đèn.
Trên cây đèn màu trắng có khắc một vài phù văn. Trên những phù văn đó thi thoảng lại lóe lên những tia sáng giống như lồng ngực con người đang phập phồng. Nhìn qua có cảm giác vô cùng quái dị. Diêu Tích Tuyết hít một hơi thật sâu rồi bóp nát cây đèn. Trong khoảng khắc khi cây đèn vỡ vụn, từ bên trong liền bay ra một giọt máu màu lam.
Nàng không hề do dự, cắn đầu ngón tay. Sau đó, dùng máu của bản thân vẽ vào không trung một vài loại phù văn phức tạp. Sau khi phù văn xuất hiện nó liền dung hợp với giọt máu màu lam. Thoáng cái, Diêu Tích Tuyết liền nắm lấy đạo phù văn mà điểm vào mi tâm. Ngay lập tức đạo phù văn invào mi tâm khiến cho nàng có cảm giác đau đớn. Một lúc lâu sau, cơn đau từ từ biến mất.
Nàng vừa thở hổn hển, vừa đưa ngón tay lên. Trong nháy mắt, đạo phù văn từ mi tâm của nàng lại xuất ra rồi hóa thành giọt máu màu lam, lơ lửng giữa không trung.
Tay phải của nàng vung lên, nhất thời giọt máu màu lam liền biến mất. Sau đó, nàng cắn răng lấy chân giẫm nát cái la bàn trên mặt đất. Một làn ánh sáng dìu dịu lóe lên, trên la bàn xuất hiện vô số đạo phù văn bay lên, xoay xung quanh căn phòng.
Những đạo phù văn xoay trong căn phòng khoảng ba hơi thở rồi Diêu Tích Tuyết và la bàn cùng biến mất.
Thời gian chậm rãi trôi đi. Cuộc sống của Vương Lâm vẫn không hề có bất cứ gì khác biệt. Cả ngày hắn chỉ ngồi thổ nạp, rất ít khi ra khỏi phòng. Từ từ, hắn đã luyện hóa được số yêu lực dung nhập với tiên lực trong cơ thể, ổn định tu vi mà tiến tới Anh Biến hậu kỳ.
Trên thế gian có một định luật vô cùng chính xác. Đế vương của phàm nhân sở dĩ có được uy nghiêm là do được vô số thần tử kính sợ. Ngoài ra, đó là do có khoảng cách, có sự thần bí. Trong mắt mỗi một vị đại thần, hoàng đế ngự ở trên cao là người không thể với tới, không thể đoán nổi suy nghĩ nên nảy sinh ra sự uy nghiêm.
Vào thời điểm này, mặc dù Vương Lâm rất ít khi lộ diện trong quân doanh, nhưng sự uy nghiêm của hắn cứ mỗi ngày lại càng vượt qua Tư Mã Viêm vẫn xuất hiện thường xuyên.
Trong mấy tháng qua Hổ Bào sống trong quân doanh giống như cá gặp nước. Tính cách của hắn vốn thoải mái. Tuy trước đó có chút mẫu thuẫn, nhưng thời gian trôi đi, chút mâu thuẫn đó dần biến mất. Hắn đi lại với mấy vị thống đội càng lúc càng nhiều.
Nhất là có một vị thống đội tên là Từ U. Người này là con gái. Trong khoảng khắc khi Hổ Bào nhìn thấy nàng liền cảm thấy rung động. Từ đó về sau, hắn vô cùng ân cần. Những khoảng thời gian khác trong ngày, hắn luôn ngồi bên ngoài ngôi lầu giống như một vị thần giữ cửa.
Sau mấy tháng, vào một hôm, trong quân doanh số ba, trong căn phòng của Diêu Tích Tuyết một luồng ánh sáng màu tím chợt lóe lên giữa không trung. Ngay sau đó nó liền biến thành những đạo phù văn màu lam.
Đạo phù văn nhanh chóng xoay tròn. Ở vị trí giữa của chúng có một giọt máu màu lam đang sôi sùng sục. Từ từ, mức độ sôi trào của nó càng lúc càng mạnh. Cuối cùng, giọt máu màu lam phình lên gấp mấy lần biến thành một quả cầu máu màu lam.
Những đạo phù văn xung quanh xoay tròn với tốc độ nhanh hơn. Một lúc sau, tất cả chúng chợt ngừng lại, nhưng nhận được một sự kêu gọi mà bay hết về phía quả cầu máu màu lam, gắn lên mặt ngoài của nó.
Sau khi một cái phù văn cuối cùng in lên trên, quả cầu máu màu lam liền co lại. Nó cũng không phải có lại toàn thể mà quá trình đó nó tạo ra một hình người.
Cả quá trình diễn ra trong thời gian không lâu. Khoảng chừng sau năm nhịp thở đã hoàn thành. Quả cầu màu lam biết mất. Thay thế vào đó là thân thể của một người con gái có khuôn mặt xinh xắn, thân hình có những đường cong tuyệt mỹ. Người con gái đó đúng là Diêu Tích Tuyết.
- Lại thất bại lần nữa. Lần này nếu không có Huyết Hồn đan thì ta đã chết tới bốn lần rồi. Nhưng cũng may là ta đã phá được hơn một nửa. Nếu có thêm người giúp đỡ nhất định sẽ thành công. - Diêu Tích Tuyết mở to đôi mắt mà than một tiếng.
Sau đó, ánh mắt nàng hơi nhíu lại, khuôn mặt trở nên trầm ngâm.
- Nếu có người giúp đỡ ta. Vương Lâm.
← Ch. 0516 | Ch. 0518 → |