← Ch.0523 | Ch.0525 → |
Diêu Tích Tuyết nhìn chằm chằm vào Vương Lâm mà không nói một chữ nào!
- Ta định phong ấn ngươi đến khi tự hết tuổi thọ mà chết, nhưng trong Yêu Linh này năm trăm năm đã là cực hạn rồi. Nếu ngươi giải đáp cho ta một vấn đề, ta sẽ giảm cho ngươi năm mươi năm, thế nào?
Vương Lâm mỉm cười nói.
Diêu Tích Tuyết hít vào một hơi thật sâu, trầm mặc một lúc lâu rồi lạnh lùng nói:
- Làm sao ta biết được lời ngươi nói là thật hay giả?
Vương Lâm cười khẽ, nói:
- Ngươi có thể không cần trả lời!
Diêu Tích Tuyết lạnh lùng nhìn Vương Lâm, hừ một tiếng nói:
- Hỏi đi!
- Nếu ngươi nói dối, có lẽ bây giờ ta không thể phân biệt được. Nhưng nếu sau này ta biết được, đến lúc đó cũng đừng trách vì sao tại hạ không đến mở phong ấn cho ngươi!
- Câu hỏi đầu tiên, vì sao ngươi phải vội vàng đi vào trong động phủ này?
Câu hỏi này của Vương Lâm rất khéo, vì vấn đề này rất rộng.
Diêu Tích Tuyết ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa đá, ánh mắt người đàn ông trung niên ở nơi đó vẫn rất bình thản.
- Ta muốn đi vào đây, không có nguyên nhân nào cả!
- Đây là do ngươi tự chuốc lấy phiền phức!
Ánh mắt Vương Lâm trở nên lạnh lẽo, hai tay hắn bấm pháp quyết rồi đánh ra từng đạo cấm chế. Những cấm chế rơi xuống mặt đất lập tức tạo thành một vòng tròn cấm chế. Thời gian dần trôi qua, cấm chế do Vương Lâm đánh ra càng lúc càng nhiều, những vòng tròn cấm chế trên mặt đất đang tản ra từng luồng hắc quang.
Khi làm xong những chuyện này, Vương Lâm ôm Diêu Tích Tuyết ném vào trong vòng cấm chế. Tay phải hắn bấm pháp quyết, khẽ nói:
- Phong!
Khi chữ này vừa ra khỏi miệng Vương Lâm, vòng cấm chế lập tức thu nhỏ lại rồi nhanh chóng bao trùm lấy Diêu Tích Tuyết ở bên trong, hầu như chỉ trong nháy mắt đã tạo thành một quả cầu cấm chế.
Vương Lâm vung tay phải lên vẫy một cái, quả cầu lập tức thu nhỏ lại rồi bay vào trong túi trữ vật của hắn.
Khi làm xong tất cả mọi chuyện, Vương Lâm xoay người nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng bên dưới cánh cửa đá, nói:
- Có phải ta đã có tư cách tiến vào rồi không?
Vẻ mặt người đàn ông trung niên vẫn rất bình thản, hắn chậm rãi nói:
- Hai người các ngươi cùng nhau tiếp được ba đạo kiếm khí, tất nhiên sẽ có tư cách tiến vào. Nhưng tất cả mọi thứ bên trong động phủ đều đã được chủ nhân phong ấn lại trước khi đi, nếu ngươi không mở được phong ấn thì cũng vô dụng!
- Đây là động phủ gì?
Vương Lâm không nóng lòng đi vào, mà trầm ngâm do dự một hồi lâu mới hỏi.
- Động phủ của chủ nhân!
- Chủ nhân của ngươi là ai?
- Chủ nhân là chủ nhân, chẳng là ai cả!
Vương Lâm nhìn người đàn ông trung niên một lúc lâu, nói:
- Vậy ký hiệu màu vàng trên mười một đài ngoài kia là cái gì?
- Hộ Phủ Thần Thông! Đáng tiếc là sau khi chủ nhân phong ấn lại không để lại đầu mối để điều khiển. Nếu còn thần thông thì hai người các ngươi sẽ không thể tiến vào đây được!
Người đàn ông trung niên chậm rãi nói.
- Ngoại trừ ta, nếu còn có người tiếp được ba đạo kiếm khí của ngươi thì hắn cũng được tiến vào động phủ sao?
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nói.
- Nếu ngươi có thể mở được một đạo phong ấn trong động phủ thì có thể thu được một vài quyền hạn ở trong đó. Nếu ngươi làm được như vậy thì động phủ này sẽ tự động đóng cửa lại, tất nhiên sẽ không còn người nào tiến vào được nữa, trừ khi ngươi chết!
- Động phủ này đã mở ra nhiều năm, vậy trước đây đã có ai đi vào chưa?
Vương Lâm lại hỏi.
- Có, nhưng tất cả đều đã chết!
- Làm sao ta có thể rời khỏi chỗ này?
- Mở được một đạo thảo ấn, tất nhiên sẽ có thể rời khỏi đây!
Vương Lam trở nên trầm mặc, hắn biết nếu có hỏi nữa thì Động Phủ Chi Linh cũng sẽ không trả lời được nhiều. Hắn cân nhắc một lúc lâu, không nói nhiều mà trực tiếp bước qua cánh cửa!
Cảnh vật bên trong cánh cửa đá lập tức hiện ra trước mặt Vương Lâm, đó là một dãy những lầu các giống như hoàng cung của phàm nhân. Chỗ hắn đang đứng chính là đại môn của hoàng cung.
Một cổ tiên lực mỏng manh bao phủ khắp bốn phía. Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy toàn thân sảng khoái. Hắn tiến lên phía trước một bước nhưng vẻ mặt lại khẽ động, hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Trên mặt đất được lót những khối đá trong suốt và cực kỳ bằng phẳng. Vương Lâm ngồi xổm xuống rồi sờ sờ lên mặt đất, lập tức...Mặt hắn lộ ra một vẻ cổ quái.
- Tiên Ngọc!
Vương Lâm mở rộng thần thức rồi đảo qua khắp bốn phía. Hắn lập tức cảm thấy tất cả mọi vật, mọi vị trí đều có phong ấn cấm chế. Thần thức hắn hầu như vừa mới tản ra đã lập tức thu hồi lại.
- Tất cả kiến trúc nơi đây, đều dùng tiên ngọc tạo thành.
Vương Lâm cực kỳ mẫn cảm với tiên ngọc, tất cả mọi chỗ mọi nơi nhìn vào đều là tiên ngọc, hắn không khỏi hít vào một hơi thật sâu.
- Đáng tiếc bên trên có phong ấn cấm chế quá mạnh, bằng không thì nhất định phải đào hết tiên ngọc ra!
Vương Lâm nhìn thoáng qua con đường tiên ngọc dưới chân, trên mặt lộ ra vẻ luyến tiếc.
Trước mặt hắn trăm trượng có một lò luyện đan khổng lồ, trên nắp lò có một số lỗ nhỏ như cánh tay, từng luồng khói trắng từ trong những lỗ đó bay thẳng lên trời.
Trước lò luyện đan vài trăm trượng chính là một mái lầu ba tầng.
Cơ thể Vương Lâm khẽ động rồi đi thẳng về phía trước. Hắn dừng lại bên cạnh lò luyện đan, nhìn vào bên trong qua những lỗ nhỏ trên nắp lò.
Dưới đáy lò luyện đan chỉ có một ít nước xanh, khói trắng đang tỏa ra bên ngoài là được phát ra từ trong làn nước trong vắt này.
- Ta cũng không phải là người đầu tiên tiến vào nơi đây, có lẽ trước kia trong lò luyện đan này cũng có đan dược nhưng đã bị người vào trước lấy mất rồi.
Ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, hắn nhìn lên trên lò luyện đan thì thấy một đạo cấm chế phong ấn nhưng lại ở trong tình trạng đã bị phá, rõ ràng đã sớm bị người ta phá giải.
Vương Lâm cẩn thận nhìn xung quanh một lượt rồi đi thẳng về phía trước. Hắn đi đến trước căn lầu thì dừng lại quan sát xung quanh, trên căn lầu này cũng có phong ấn, thậm chí ngay cả ba bậc tam cấp bên dưới, mỗi một bậc thềm đều có phong ấn.
- Đây là một phong ấn tổng thể, một khi phá phong ấn sẽ xuất hiện thêm rất nhiều cái khác. Có thể nói tất cả mọi vật trong ngoài căn lầu đều có cấm chế. Thủ pháp phong ấn này cho dù là ở thời kỳ thượng cổ cũng rất hiếm khi xuất hiện. Căn cứ vào những gì ta đọc được từ những quyển sách cổ thì thủ pháp này là của tiên giới!
Nó cũng được gọi là tiên cấm!
Vương Lâm nhìn khắp bốn phía, lẩm bẩm nói:
- Động phủ này dù là trong hay ngoài cũng đều có tiên cấm. Chẳng lẽ đây thật sự là một tòa phủ của tiên nhân sao?
Vương Lâm vừa nghĩ đến đây thì lại càng trở nên cẩn thận. Tuy cấm chế phong ấn của căn lầu trước mặt đã sớm bị người ta phá đi nhưng hắn vẫn cẩn thận kiểm tra khắp xung quanh, sau đó mới dám đi vào từng bước một.
Sau khi Vương Lâm quan sát cẩn thận từ trong ra ngoài căn lầu ba tầng, hắn mới tiếp tục cất bước. Suốt cả quá trình hắn tốn không ít thời gian. Nhưng vì như vậy mà Vương Lâm mới có thể xem xét triệt để tất cả cấm chế trong đó.
Trong căn lầu này không còn một vật nào, ngay cả cái bàn cũng chẳng còn lại cái nào. Nếu không phải trên mặt sàn còn có dấu vết của một cái bàn thì Vương Lâm nhất định sẽ không nghĩ đến chuyện những cái bàn này bị tiền nhân lấy đi sau khi phá vỡ phong ấn.
- Trong Động phủ của tiên nhân, dù là một cái bàn cũng chưa chắc là vật phàm. Bị người ta lấy đi cũng là lẽ thường.
Vương Lâm cười nói.
Trong căn lầu ba tầng hoàn toàn trống rỗng nên Vương Lâm chẳng thu hoạch được gì. Cấm chế trong căn lầu hầu như tất cả đều đã bị người ta phá giải. Nhưng theo những gì Vương Lâm nhìn thấy thì những dấu vết phá cấm chế đã chứng tỏ đây không phải do một người làm ra. Trong căn lầu này ít nhất cũng phải có ba phương pháp phá cấm chế khác nhau.
Trong đó có một phương pháp phá cấm chế từ thời thượng cổ, cực kỳ tinh xảo. Khi phá phong ấn bằng thủ pháp này thì thường để lại dấu vết giống như một đóa hoa mai. Phương pháp này Vương Lâm đã từng được nhìn thấy trong một vài quyển sách cổ, nó có tên là Mai Hoa Thập Bát Cấm!
Thủ pháp phá vỡ cấm chế này xuất hiện rất nhiều trong căn lầu! Rõ ràng tất cả đều do một người làm ra.
Loại cấm chế này cực kỳ có danh tiếng trong thượng cổ Tu Chân Giới, nhưng lại rất coi trọng đến dòng chính thống, người ngoài sẽ tuyệt đối không được học. Cho dù là đệ tử dòng chính thống cũng phải căn cứ vào thân phận khác nhau, nhưng tối đa chỉ được học đến Cửu Cấm! Chỉ có chưởng môn mới hoàn toàn học được Thập Bát Cấm!
Vương Lâm đang muốn bỏ đi thì ánh mắt hắn lại đột nhiên trở nên ngưng trọng, hắn nhìn chăm chăm vào dấu vết của cái bàn đặt trên mặt đất, vẻ mặt hắn khẽ động.
Trên mặt đất trong căn lầu vốn là chỗ đặt cái bàn chỉ còn lại một vài dấu vết, rõ ràng do cái bàn đặt ở đây quá lâu, hơn nữa phong ấn ở bên ngoài đã bị phá chỉ còn những vệt bụi bám lại.
Sau khi ở trong căn lầu quan sát cẩn thận một lượt, Vương Lâm đã thu được rất nhiều thông tin.
Đầu tiên là có ba người đi vào đây trước hắn, tất nhiên sẽ không loại trừ những người giống như Vương Lâm, khi đến đây thì thấy tất cả đều đã bị tiền nhân phá giải rồi.
Trong ba người đó, kẻ nắm giữ Mai Hoa Thập Bát Cấm là người đi vào đầu tiên. Người này chắc chắn là rất cao ngạo, những vật bình thường hắn chẳng thèm để vào mắt. Căn cứ vào những gì Vương Lâm quan sát, trong căn lầu này hễ là chỗ nào có đặt vật gì quý, đều có dấu vết của Thập Bát Cấm.
Người này rời đi thì có hai người khác đến. Phương pháp phá giải của bọn họ có vẻ không phải là dân trong nghề. Cái bàn này chính là bị một người trong số đó lấy đi.
Vương Lâm phán đoán như vậy vì lúc này hắn nhìn thấy dấu vết của cái bàn để lại trên mặt đất.
Trên lớp bụi còn sót lại một vài mảnh gỗ nhỏ, nếu không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không thấy.
Vương Lâm ngồi xuống nhặt những vụn gỗ lên nhìn.
- Sau khi cưỡng ép phá giải, cái bàn ở đây cũng có chút hư hao.
Vương Lâm búng vụn gỗ trong tay ra, cơ thể hắn lóe lên rồi đi ra khỏi cửa sau căn lầu.
Sau căn lầu là một hành lang rất dài được chắn bằng những lan can bằng tiên ngọc, dưới lan can là một hồ nước đã khô cạn.
Chỗ này cũng còn sót lại rất nhiều dấu vết cấm chế bị phá. Vương Lâm lại phát hiện đồ án Mai Hoa Thập Bát Cấm trên hồ nước.
Vương Lâm đi từng bước cẩn thận trên hành lang, hắn quan sát kỹ bốn phía. Trong mắt hắn thì chỗ này, mà đặc biệt là trên lan can còn để lại rất nhiều dất vết bị người ta bẻ gãy.
Vương Lâm càng đi về phía trước thì những tàn dư cấm chế lại càng ít đi. Sau khi hắn đi được mười dặm thì đến đầu cuối cùng của hàng lang, đến đây thì hành lang lại chia làm ba phương hướng.
Vương Lâm dừng chân ở chỗ giao nhau. Hắn cẩn thận quan sát ba con đường. Hắn muốn tìm ra phương hướng của người am hiểu Mai Hoa Thập Bát Cấm năm xưa. Thuật cấm chế của người này quá mạnh, nếu Vương Lâm đi theo hắn thì sẽ không nhận được bất kỳ món bảo bối nào.
Người đó giống như một tên trộm thanh cao, chỉ chọn những vật thuộc loại hảo hạng. Hai người còn lại thì giống như cường đạo, họ gặp vật gì sẽ cướp vật đó. Nhưng năng lực của họ cũng chỉ có hạn nên cũng bắt buộc phải để lại một số vật thượng đẳng.
Vương Lâm cẩn thận kiểm tra một lúc lâu, hắn thử chọn một phương hướng rồi đi ra mấy trượng sau đó lại quay về chỗ cũ. Ánh mắt hắn chợt lóe lên rồi đi thẳng về phía con đường bên phải.
Sau khi đi được trên trăm trượng, cảnh tượng đập vào mắt Vương Lâm vẫn y như cũ.
Hắn thấy khắp nơi đều là những dấu vết phá cấm chế. Những cấm chế này đều bị người ta cưỡng ép lấy đi, thậm chí còn có một số chỗ cấm chế chỉ mới giải trừ được một nửa đã bị người ta vứt bỏ.
Mỗi khi gặp phải những cấm chế bị phá giải chỉ còn một nửa, Vương Lâm đều phải dừng chân rồi cẩn thận quan sát một lúc lâu. Hắn không nóng lòng muốn bắt tay vào phá giải phong ấn. Sau khi quan sát xong hắn lại tiếp tục đi về phía trước.
Con đường bên phải này tuy cũng có một lan can kéo dài ở hai bên, nhưng bên ngoài lan can không phải là hồ nước, mà là một rừng trúc.
Vương Lâm đang cẩn thận đi về phía trước, đột nhiên hắn dừng chân lại, chân phải đang giơ lên lại cẩn thận đặt về chỗ cũ. Cơ thể hắn không nhúc nhích nhưng trong hai mắt lại lấp lánh ký hiệu cấm chế.
Trước mặt Vương Lâm mười trượng có một khu vườn rộng có một cái bàn tròn và bên cạnh bàn có bốn chiếc ghế đá. Trên chiếc bàn đặt một bầu rượu và vài cái ly nhỏ.
Ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, trong mắt hắn lộ rõ vẻ cẩn thận. Hắn cảnh giác nhìn khắp bốn phía xung quanh, trong chu vi mười trượng là một cấm chế hoàn chỉnh không có chút dấu vết phá giải nào.
- Nhất định vị tiền nhân chuyên cưỡng ép để lấy vật phẩm đã đi đến đây trước Vương Lâm ta, Nhưng đến đây thì người đó lại ngừng lại.
Vương Lâm trầm ngâm trong giây lát rồi lui về phía sau vài bước, những ký hiệu cấm chế lóe lên trong mắt. Hắn quan sát rất cẩn thận, dần dần sắc mặt hắn càng trở nên ngưng trọng.
- Thì ra là như vậy, cấm chế trong vườn chắc chắn sẽ có muôn vàn biến hóa. Nếu không thể phá bỏ được toàn bộ thì một khi bước vào trong chu vi mười trượng kia chắc chắn sẽ dẫn phát ra uy lực cấm chế. Mặc dù có cưỡng ép phá giải thì dưới mấy vạn loại biến hóa trừ khi tu vi kinh người nếu không sẽ rất khó toàn thây đi ra.
Mà điều quan trọng nhất, nơi đây rõ ràng là trung tâm của tất cả cấm chế xung quanh, một khi phát động sẽ kéo theo tất cả những cấm chế khác. Cho nên rất nhiều năm trước người đến đây sớm hơn mình đã bắt buộc phải chọn phương án rút lui.
- Cấm chế này tuy mạnh nhưng nếu người am hiểu Mai Hoa Thập Bát Cấm đi đến đây thì chỉ mất một khoảng thời gian sẽ phá giải được. Vì vậy có thể thấy phương hướng ta chọn là chính xác, phía trước chưa có người nào đi qua!
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, trong mắt hắn lóe ra một tia hưng phấn. Sau khi hắn đi vào động phủ đã thấy tất cả mọi thứ bị người ta quét sạch. Việc này giống như hắn đi vào một kho báu, nhưng lại phát hiện chỗ này đã sớm bị người ta khoắng sạch.
Lúc này khu vườn trước mắt hắn chính là một kho báu!
Vương Lâm áp chế những hưng phấn trong lòng, hắn tập trung tinh thần rồi cẩn thận nhìn kỹ mọi vật vài lần, hắn khoanh chân ngồi xuống rồi bắt đầu nghiên cứu.
Cấm chế phong ấn bên ngoài khu vườn giống như một mạng lưới dày đặc, người bình thường không thể phát hiện. Nhưng nếu lọt vào trong mắt những người am hiểu, kinh nghiệm khác nhau sẽ sinh ra những cách nhìn nhận khác biệt.
Muốn phá bỏ cấm chế ở nơi đây, bước đầu tiên phải quan sát.
Vương Lâm ngồi xuống ba ngày, trong khoảng thời gian này những tơ máu trong mắt hắn ngày càng nhiều, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
- Ta chỉ có thể nhìn thấy ba nghìn loại biến hóa, vẫn còn một khoảng cách nữa mới có thể phá trận! Nhưng trận pháp này lại đang đứng yên, có rất nhiều biến hóa chưa được bày ra.
Vương lâm trở nên âm trầm, hắn đột nhiên nâng tay phải lên rồi chỉ thẳng về phía trước. Một đạo tiên lực lập tức bắn ra từ ngón tay hắn, rồi phóng thẳng đến bàn trà.
Sau khi bắn ra đạo tiên lực, cơ thể hắn lập tức dùng tốc độ cực nhanh lui về phía sau, tốc độ nhanh đến mức tạo ra tàn ảnh.
Chỉ thấy đạo tiên lực kia vừa bay vào chu vi mười tượng trong khu vườn thì lập tức nổ ầm lên rồi tan vỡ, hóa thành những điểm ánh sáng nhỏ rồi tiêu tán. Cùng lúc này, giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu, một luồng khí tức có tính chất tàn phá từ trong chu vi mười trượng điên cuồng tràn ra bên ngoài.
Hàng nghìn tầng sóng với khí tức điên cuồng kèm theo lực lượng vô cùng tàn bạo từ trong chu vi mười trượng lao ra ngoài như một cơn sóng dữ. Chỉ trong nháy mắt ngọn sóng đã điên cuồng lan ra, nếu Vương Lâm không chuẩn bị trước và tốc độ lại là cực nhanh thì sợ rằng bây giờ đã bị con sóng này phủ lên.
Vương Lâm lui ra ngoài trăm trượng mới dừng lại. Mặc dù hắn lui ra phía sau nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cấm chế bên trong khu vườn. Lúc này mắt hắn lại lóe ra những tia sáng rực rỡ.
- Trong khoảnh khắc vừa rồi, biến hóa của cấm chế không dưới một vạn!
Vương Lâm trầm ngâm trong giây lát, hắn lại khoanh chân ngồi xuống đất tiếp tục thôi diễn.
Thời gian dần trôi, nháy mắt đã qua một tháng.
Một tháng này Vương Lâm đã liên tục dùng tiên lực để dẫn phát cấm chế, nhờ vào đó hắn mới kiểm tra được những biến hóa bên trong. Mỗi lần thử nghiệm hắn đều đạt được những thu hoạch lớn. Trong đầu hắn dần xuất hiện tất cả những biến hóa của khu vườn.
Đồng thời trong một tháng này, quá trình thôi diễn của hắn cũng không ngừng lại dù chỉ là một nửa hơi thở. Hai mắt hắn lúc này đỏ hồng lên giống như đang thấm đầy máu.
Một tháng này Vương Lâm đã quên tất cả mọi chuyện, thậm chí hắn còn quên cả chuyện mình đang ở trong động phủ của người khác. Trong mắt hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất chính là phá bỏ cấm chế trận pháp!
Càng nghiên cứu, càng thôi diễn, Vương Lâm lại càng đạt được những thu hoạch lớn. Bên trong trận pháp cấm chế này có đầy đủ các loại biến hóa, dưới quá trình nghiên cứu của hắn thì mọi thứ dần trở nên rõ ràng.
Tất cả sở học cấm chế của Vương Lâm đều là thượng cổ cấm chế thời Cổ Thần. Sau đó hắn tình cờ được xem rất nhiều sách cổ trong động phủ dưới đồng bằng trên Chu Tước Tinh. Hơn nữa, mấy trăm năm qua hắn không ngừng tìm kiếm và dung hợp, nên cấm chế hắn nắm giữ rất hỗn tạp là sở trường của rất nhiều nhà. Sau khi cấm chế của hắn đạt đến một mức độ nhất định thì theo thời gian, khi chín trăm chín mươi chín tổ cấm chế trên cấm phiên được hoàn thành thì thuật cấm chế của hắn lại đạt đến một bình cảnh mới.
Hễ là người nghiên cứu cấm chế thì cả cuộc đời sẽ gặp phải rất nhiều bình cảnh. Nếu không thể vượt qua thì quá trình nghiên cứu sẽ ngừng lại, bình cảnh vô hình này lại chịu sự ảnh hưởng của rất nhiều nhân tố.
Sau một tháng nghiên cứu, những hiểu biết của Vương Lâm đã tăng lên rất nhiều. Cấm chế bên trong khu vườn có đủ mọi loại biến hóa, giống như đang giúp hắn mở ra một con đường. Trong lúc vô tình hắn đã phá vỡ bình cảnh, trước mắt hắn đang hiện ra một con đường lớn thẳng tắp.
Lúc này hắn đã nắm chắc bốn phần có thể phá vỡ trận pháp. Tuy chỉ có bốn phần, nhưng phải biết rằng nếu là người nghiên cứu cấm chế cả nghìn năm đối mặt với cấm chế trong khu vườn kia, cùng lắm cũng chỉ có thể nắm chắc được một hai phần thành công.
Chỉ có những lão quái vật sống qua vạn năm, đã từng trải và có kiến thức khổng lồ mới dám nói nắm chắc bốn phần thành công trở lên!
- Nếu để người nắm giữ Mai Hoa Thập Bát Cấm phá giải, sợ rằng hắn sẽ nắm chắc từ bảy phần trở lên.
Vương Lâm trầm ngâm một hồi lâu, hắn không dám có những hành động thiếu suy nghĩ mà lại tiếp tục thôi diễn.
Một tháng nữa lại trôi qua, tuy Vương Lâm chưa biết rõ toàn bộ biến hóa của cấm chế nhưng lại nắm chắc năm phần có thể phá giải được nó.
Vào một ngày, Vương lâm ung dung đứng lên. Tuy hai mắt hắn đầy những tơ máu nhưng tinh thần lại rất tốt. Trong nháy mắt hắn đã đi đến bên ngoài khu vườn mười trượng. Hai mắt hắn đột nhiên trở nên lấp lánh, hắn dừng lại suy tính một chút rồi tiến từng bước về phía trước.
Vương Lâm tiến vào bước đầu tiên, trên mặt hắn không có chút khẩn trương. Hắn chắc chắn mười phần sẽ không xảy ra bất kỳ biến cố nào, cũng sẽ không dẫn động cấm chế trận pháp.
Hắn tiến thêm một bước nữa, bốn phía không có bất kỳ biến hóa nào. Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, lại tiến về phía trước một bước, khi chân vừa mới đặt xuống lại thêm một bước tiếp theo.
Cứ ba bước một trượng, Vương Lâm liên tục tiến lên chín bước, hắn bước đi cực kỳ ung dung giống như đã được luyện tập rất nhiều lần. Vẻ mặt hắn không có bất cứ điều gì khác thường, giống như đang đi dạo trên vườn hoa nhà mình.
Đến bước thứ chín, trong mắt Vương Lâm đột nhiên lấp lánh một ký hiệu cấm chế. Hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn cái bàn đá đang ở phía trước bảy trượng. Hắn bóp khẽ bàn tay phải rồi yên lặng suy tính trong khoảnh khắc, sau đó lại tiếp tục cất bước.
Lần này Vương Lâm lại tiến tới chín bước, lúc này tổng cộng hắn đã đi được sáu trượng.
Khoảng cách sáu trượng tuy không được tính là dài nhưng nó lại là toàn bộ tinh thần và thể xác của Vương Lâm, hắn phải thôi diễn hai tháng mới có thể tính ra được. Sáu trượng này dù là một số lão quái sống mấy ngàn năm cũng chưa chắc có thể dễ dàng bước qua.
Sau khi đi tới trước sáu trượng, ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng. Hắn không tiếp tục tiến lên phía trước mà đi theo dòng nước ở bên người chín bước. Sau đó hắn lại lui ra sau ba bước rồi thay đổi phương hướng đi thẳng về phía trước.
Hắn gần như đi một vòng tròn quanh khu vườn, chỉ còn cách bàn đá ba trượng.
Thần thái của hắn vẫn ung dung, tất cả những chuyện đều nằm bên trong sự thôi diễn của hắn, tất cả mọi biến hóa đều đã hiện rõ trong đầu. Thật ra hắn đã thôi diễn mỗi bước đi trong đầu rất nhiều lần cuối cùng mới có thể xác định được vị trí chính xác.
Vì Vương Lâm đã tính trước mọi chuyện nên hắn đi vào trong rất ung dung. Hắn biết nếu mình đi nhầm một bước thì cấm chế nhất định sẽ phản phệ trở lại rất mạnh mẽ.
Sáu trượng trước mặt đã rút ngắn lại chỉ còn bốn trượng cuối cùng. Với tu vi của Vương Lâm thì một khi đi nhầm chắc chắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối, cấm chế ở chỗ này nhất định phải có một đường sinh, nếu rơi vào nguy hiểm thì chỉ cần bước vào đường sinh sẽ được an toàn.
Đây cũng là một đặc điểm của tiên cấm!
Nhưng đường sinh này không phải cố định một chỗ, khi cấm chế biến hóa thì nó cũng thay đổi phương hướng. Trọng điểm thôi diễn của Vương Lâm trong hai tháng qua, ngoại trừ cấm chế ra thì chính là phương hướng của con đường này.
Vương Lâm đã đi được sáu vòng với chiều dài mỗi vòng là bảy trượng, mỗi lần đi được một vòng lớn đều phải đi một vòng nhỏ, vì đường sinh trong cấm chế luôn thay đổi, nên hắn bắt buộc phải giữ khoảng cách nửa bước đến đường sinh.
Lúc này Vương Lâm đang đứng ở bên ngoài bàn đá bảy trượng, hắn đang bóp tay và tập trung suy nghĩ. Sau khi tính toán trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn chợt lóe lên rồi tiến một bước về phía trước. Bước chân này của hắn dài đúng một trượng.
Sau khi đặt chân xuống, Vương Lâm lại lập tức bước ra một trượng. Nhưng trong nháy mắt khi bàn chân hạ xuống, hắn đột nhiên biến sắc rồi lập tức bước sang trái nửa bước. Đúng lúc này, trong chu vi mười trượng quanh khu vườn lập tức xuất hiện một cơn lốc màu đen.
Khi cơn lốc xuất hiện thì một lực lượng tàn bạo lập tức nổi lên cuồn cuồn, từng tia chớp màu đen xẹt qua lại bên trong cơn lốc. Hầu như chỉ trong nháy mắt, trong chu vi mười trượng đã giống như hủy diệt, sấm sét cuồn cuộn, chớp giật đầy trời. Lực lượng hủy diệt này đừng nói là Vương Lâm, cho dù là tu sĩ Vấn Đỉnh nếu ở bên trong duy trì được ba lần hít thở cũng sẽ chết.
Đặc biệt là tia chớp giống như Du Long đang xẹt qua xẹt lại bên dưới, nó có thể phá hủy tất cả mọi vật trên thế gian.
Cơ thể Vương Lâm không ngừng di chuyển bên trong cơn lốc ở phạm vi mười trượng, hắn liên tục đi qua tia chớp. Mỗi một bước của hắn đều đạp trên con đường sinh, nếu hắn không cẩn thận sẽ bị tia chớp kia quét trúng, rơi vào kết cục nguyên thần câu diệt.
Một bước vừa rồi của hắn cũng không phải là tính toán sai lầm, mà trận pháp cấm chế này không biết vì sao lại xoay ngược, đổi phương hướng vận chuyển.
← Ch. 0523 | Ch. 0525 → |