← Ch.0626 | Ch.0628 → |
Tia sét đánh thẳng vào hư không. Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ trong hư không truyền tới. Vương Lâm từng bước đi ra. Thân thể hắn bất động như hư ảnh dưới chân liền nhoáng lên một cái. Con rối tiên vệ từ cái bóng của Vương Lâm lao ra trước người Vương Lâm. Chưởng Tâm Lôi liền lập tức tan nát.
Đồng thời, thân thể tiên vệ chỉ trong nháy mắt liền tiến tới trước người lão tổ Nhiễm gia, nhẹ nhàng huých một cái. Lảo liền phun một ngụm máu tươi, thân thể như lưu tinh lui lại phía sau. Trong lúc lui lại, người này lại phun thêm một búng máu nữa, sắc mặt trở nên tái nhợt, vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ra một nắm lớn đan dược nuốt vào.
Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến mức lão tổ Nhiễm gia giờ phút này trong lòng trừ ngạc nhiên ra, còn có một cỗ sợ hãi thật sâu.
- Ngươi này rốt cuộc tu vi thế nào, thật sự đáng sợ! Vừa rồi hắn không có sát tâm, nếu không chỉ một đòn kia ta chắc chắn phải chết. Tu vi người này chẳng lẽ là Vấn Đỉnh hậu kỳ đại viên mãn sao?
Lão già hít sâu một hơi lạnh.
Cái bóng Tiên vệ co rụt lại biến mất phía sau Vương Lâm, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn lão tổ Nhiễm gia một cái, bình thản nói:
- Chỉ bằng ngươi, đã muốn cuốn Hứa mỗ vào trong chuyện bốn năm trước?
Lão già chấn động tâm thần, trầm mặc hồi lâu cắn răng nói:
- Đạo hữu, việc này Nhiễm mỗ biết là sai, chỉ vì... - Hứa mỗ không nghe lý do lý trấu của ngươi, muốn được Hứa mỗ che chở, thì phải đưa ra thành ý! Thành ý của ngươi, không đủ!
Vương Lâm chắp tay sau lưng, vẻ mặt thong dong.
Lão già hít sâu, hàng trăm ý nghĩ chuyển động trong lòng, lập tức nói:
- Ý tứ của đạo hữu là?
- Chín phần tiên ngọc của gia tộc ngươi, toàn bộ về ta!
Vương Lâm chậm rãi nói.
Lão già trầm mặc, trong lòng cảm thấy do dự.
Vương Lâm nhìn thoáng qua phía trước, bình thản nói:
- Hai người các ngươi cũng xuất hiện đi!
Ở nơi ánh mắt Vương Lâm nhìn qua, hai hư ảnh biến ảo ra. Đúng là Tôn Tích kia và người đàn ông trung niên ở trong sông băng lúc trước. Ánh mắt hai người này đều lộ ra vẻ kinh hãi, vừa rồi nhìn thấy cảnh lão tổ Nhiễm gia bị lướt qua một cái suýt nữa bỏ mạng khiến hai người bọn họ chấn động tâm thần.
- Ngươi, đưa ra bảy phần tiên ngọc gia tộc để được che chở!
Vương Lâm chỉ vào Tôn Tích.
Ánh mắt Tôn Tích ngưng trọng, lập tức gật đầu nói:
- Hứa đạo hữu, việc này có thể! Chỉ cần có thể thoát khỏi bóng ma bốn năm trước, điều kiện đó ta chấp nhận!
- Về phần ngươi, cũng là chín phần tiên ngọc toàn bộ về ta!
Ánh mắt Vương Lâm dừng trên người đàn ông trung niên trong sông băng lúc trước.
- Ngoài ra còn có đan dược còn thừa cùng với túi trữ vật của bốn năm trước, bao gồm tất cả di vật những người Huyễn gia chết dưới tay các ngươi, đều đưa hết cho ta không được thiếu bất kỳ cái gì!
- Còn nữa, nếu là tiên ngọc của ta không đủ các ngươi cũng cần đi kiếm. Nếu không thể thỏa mãn yêu cầu tu luyện của ta, việc này ta sẽ mặc kệ.
- Đây là điều kiện ta che chở cho các ngươi!
Lời nói Vương Lâm không cho người khác quyền lựa chọn, ánh mắt hắn từ trên người bọn họ thu về.
Ba người này nếu đồng ý thì thôi, nếu không đồng ý như vậy Vương Lâm tự nhiên sẽ không nhảy vào vũng nước đục này.
Lão tổ Nhiễm gia trầm ngâm một lát, Huyễn gia uy hiếp thật sự quá lớn. Nếu việc này không ai đứng ra, như vậy một khi bị tra ra, Nhiễm gia bọn họ sẽ gặp phải nguy cơ diệt tộc.
Lão cắn răng một cái, quyết đoán nói:
- Được!
Nói xong lời này, ánh mắt lão tổ Nhiễm gia chợt lóe lên nghiêng đầu nhìn chăm chú người đàn ông trung niên tu luyện trong huyền băng.
Không chỉ có lão tổ Nhiễm gia như thế, Tôn Tích trong mắt cũng lộ ra ánh sáng kỳ dị nhìn về phía người đàn ông trung niên Tiêu Dao tán nhân.
- Triệu huynh, việc ngày trước là ba chúng ta đồng thời làm ra. Ngươi có phải là chỉ biết lo thân mình không?
Lão tổ Nhiễm gia lạnh giọng nói.
Tiêu Dao tán nhân trầm mặc ít lâu, cười khổ nói:
- Ta đồng ý.
Nói xong hắn từ trong lòng lấy ra một túi trữ vật chứa tiên ngọc trực tiếp ném cho Vương Lâm, chua xót nói:
- Gia tộc Triệu mỗ không lớn, tiên ngọc không có nhiều lắm. Tiên ngọc trong túi trữ vật này chính là tất cả Triệu mỗ vất vả có được.
Lão tổ Nhiễm gia và Tôn Tích cũng theo sau giao ra tiên ngọc. Loại vật phẩm đắt tiền như tiên ngọc, tu sĩ thường thường là luôn mang trên người.
Về phần di vật người Huyễn gia đã chết năm xưa, ba người không có gì do dự đều tự lấy ra đưa hết cho Vương Lâm. Mấy thứ này ở trong tay bốn năm cũng không phải là bảo vật, mà là sát kiếp. Đặt trong lòng bọn họ khiến tâm thần bọn họ không yên.
Thu những vật phẩm này, Vương Lâm xoay người bước đi, nháy mắt liền biến mất, chỉ lưu lại một câu thoảng qua trong trời đất.
- Không có chuyện gì thì không nên quấy nhiễu ta. Nếu người Huyễn gia tới, ta tự nhiên sẽ ra tay.
Sau khi Vương Lâm rời đi, ba người đều rơi vào trầm tư. Trong lòng Tôn Tích có ý nghĩ khác, giờ phút này là người nhẹ nhàng nhất, hắn khẽ mỉm cười, ôm quyền nói:
- Nhị vị đạo hữu, tại hạ còn có chuyện quan trọng, xin cáo lui trước.
Tiêu Dao tán nhân cũng thở dài nói:
- Triệu mỗ cũng phải về gia tộc một chuyến, phải chuẩn bị tiên ngọc nếu ngày sau Hứa đạo hữu đưa ra yêu cầu.
Hai người một nam một bắc hóa thành cầu vồng mà đi. Lão tổ Nhiễm gia một mình đứng tại chỗ, trầm ngâm hồi lâu, sau đó thở ra một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn phương xa, lẩm bẩm:
- Phù, mất tiền mua bình yên... Việc bốn năm trước đã có Hứa Mộc lo, nếu hắn không chết chúng ta không có việc gì. Hơn nữa thoạt nhìn người này cũng không giống như người trái lời hứa. Nhưng là phải đề phòng người này âm thầm rời khỏi Nhiễm Vân tinh.
Lúc này phía nam trên Thiên Huyễn tinh, trong tổ trạch Huyễn gia. Huyễn Phong Thần gia chủ Huyễn gia cung kính đứng trước một lão già. Lão gia kia khuôn mặt gầy yếu, đúng là người mang theo Liễu Mi từ Liên minh tinh vực trở về.
- Mất tích bốn năm trước, vì sao bây giờ mới xử lý?
Thanh âm lão già lạnh như băng.
- Lão tổ, người đó vốn là một người trong chi nhánh Huyễn gia ta mà thôi. Chẳng qua tư chất tốt, tu vi đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ mới đạt được ngoại chức. Lão nhân gia ngài cũng biết, người trong Huyễn gia chúng ta nhiều lắm, trừ dòng chính ra người còn lại cho dù mất tích cũng không có khả năng toàn bộ tra xét rõ ràng.
Gia chủ Huyễn Phong Thần bình tĩnh nói.
- Không còn người nào tu vi cao hơn người này sao?
Lão già nhíu mày hỏi.
- Lão tổ, ngài yêu cầu thời gian quá gấp. Nếu cho ta thêm ba tháng ta có thể tìm được người càng đủ tư cách, trước mắt thì không thể.
Huyễn Thần Phong khẽ nói.
- Được! Ta cho ngươi thêm ba tháng!
Lão già trầm ngâm một lát, quyết đoán nói.
- Vậy tộc nhân mất tích bốn năm trước kia thì sao?
Huyễn Phong Thần ngẩng đầu nói.
- Nếu biết được việc này, phái tộc vệ cho Huyễn Mi đi xử lý, tất cả người liên quan đến việc này, nhổ tận gốc! Uy danh Huyễn gia không thể bị khinh nhờn!
Huyễn Phong Thần "vâng" một tiếng rồi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng, trong mắt hắn hiện lên một tia âm trầm, trong lòng thầm nhủ:
- Lão tổ thật sự già rồi, không ngờ vì một người ngoài mà không tiếc thi triển Hoán huyết đại pháp. Hơn nữa còn muốn để cho Huyễn Mi này lập uy, chẳng lẽ chuẩn bị ngay sau đem Huyễn gia giao cho người này sao?
Ba ngày sau, Liễu Mi ở trong lầu các nhìn ra bầu trời bên ngoài, bình thản hạ giọng nói:
- Nhiễm Vân tinh... Nếu nghĩa phụ giao việc này cho ta, để ta phái tộc vệ đi xử lý. Như vậy, Huyễn Đông, ngươi đi đi... - Dạ!
Ở trong hư vô phía sau Liễu Mi lập tức hóa ra một người. Người này xem chừng ba mươi tuổi tướng mạo đường đường, sau khi xuất hiện quỳ một chân trên đất. Ánh mắt nhìn về phía thân hình Liễu Mi tràn đầy cuồng nhiệt.
- Tu vi ngươi đạt đến đỉnh của Vấn Đỉnh trung kỳ, chuyến đi này hẳn sẽ không có việc gì bất ngờ. Việc này tuy nhỏ nhưng là việc đầu tiên ta làm ở Huyễn gia. Ngươi phải làm việc nhanh gọn dứt khoát, Huyễn Đông Đông, ngươi rõ chứ?
Liễu Mi xoay người nhìn người đàn ông phía sau, hạ giọng nói.
- Tiểu thư yên tâm, Huyễn Đông sẽ không phụ lòng kỳ vọng!
Huyễn Đông hít sâu, trong mắt càng cuồng nhiệt hơn. Từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Liễu Mi thì tâm thần chấn động, giật mình vì vẻ đẹp của nàng.
- Nhiễm Vân tinh kia người tu vi cao nhất cũng chỉ là lão tổ Nhiễm gia, người này cùng ta đều là Vấn Đỉnh trung kỳ. Cho người này một trăm lá gan hắn cũng không dám phản kháng, lần này Huyễn Đông đi nhất định sẽ không làm mất uy danh tiểu thư.
Liễu Mi nhoẻn miệng cười, nụ cười cực kỳ xinh đẹp rơi vào trong mắt Huyễn Đông lại càng kinh diễm. Hắn ngây người một lúc, vẻ say mê trong mắt càng đậm, thậm chí còn mang theo một cỗ mê mẩn sâu đậm.
Vương Lâm Na Di về tới Tôn gia thành, hắn cũng chưa trực tiếp trở lại trong phòng mà đi bộ trên đường phố suy tư cảm ngộ ý cảnh. Ý cảnh sinh tử luân hồi đã dung hợp với nguyên thần làm một. Nguyên thần bây giờ chính là cảm ngộ Sinh tử luân hồi.
- Phía trước sinh tử, đó là nhân quả... không thể xác định. Đạo nhân quả quá lớn, lúc trước Vấn Đỉnh ta hiểu ra Đạo Hóa Hoàng Tuyền, chỉ có điều... Hoàng Tuyền đạo này là biểu hiện của tử trong sinh tử, tử vào Hoàng tuyền.
Nhìn người xung quanh rộn ràng nhốn nháo, Vương Lâm nhíu mày.
- Nhưng đạo của sinh là ở nơi nào...
← Ch. 0626 | Ch. 0628 → |