← Ch.0734 | Ch.0736 → |
Rốt cuộc, tiên thuật ở tầng thứ chín là cái gì, bọn họ không thể đoán ra. Nhưng càng như vậy, cái khát vọng muốn đạt được này càng trở nên mãnh liệt.
Giờ phút này, quang môn của Tàng Phẩm Các lóe lên, bóng dáng Vương Lâm từ bên trong đi ra, mang theo một vẻ ngỡ ngàng. Hắn đi qua bên cạnh ba người, từng bước một đi về phía xa.
Ba người lập tức nhìn ra trạng thái của Vương Lâm lúc này có chút không bình thường, nhìn lẫn nhau, cùng đều từ trong mắt đối phương nhìn ra sự tàn nhẫn và quyết đoán.
- Xin lỗi Hứa đạo hữu, so với việc tiến cử ngươi vào gia tộc của Trần mỗ, Trần mỗ có lẽ muốn lấy tiên thuật trên tầng thứ chín kia hơn. Nhất là trạng thái của ngươi lúc này, nếu là tỉnh táo thì cũng thôi, Trần mỗ có lẽ còn do dự, nhưng trạng thái của ngươi hiện giờ lại là hoảng hốt, chính là ông trời đã ban cho Trần mỗ một cơ duyên!
Ánh mắt lão già họ Trần lộ ra sát khí.
Ba người không chút do dự, nhất tề xông lên, đều xuất ra những pháp bảo mạnh nhất của mình, thi triển ra những thần thông tiên thuật hùng mạnh nhất, hướng thẳng đến Vương Lâm!
Ở trước người tu sĩ họ Trần xuất hiện một đám ngân châm, mỗi một ngân châm đều có lam quang lóe ra. Hai tay hắn bấm quyết, bên ngoài thân thể lập tức xuất hiện một hư ảnh rất lớn. Toàn thân hư ảnh này có tiên khí lượn lờ, một chỉ điểm ra hướng thẳng đến phía sau Vương Lâm.
Tu sĩ họ Tống trên hai tay ẩn chứa âm dương đồ, hết sức tung ra, lập tức ở bên trong liền có tia chớp qua lại không ngớt, phát ra tiếng vang bùm bùm. Một luồng thiên địa nguyên lực nồng đậm từ bên trong tràn ra, khiến cho âm dương đồ lóe lên nhằm về phía Vương Lâm.
Người ở phía sau âm dương đồ tay phải đánh ra một dấu ấn quỷ dị, lập tức một hư ảnh sợi tơ rất dài xuất hiện. Sợi tơ này vừa hiện ra, liền tự nhiên sinh ra một uy áp, tràn ra một màng sương lớn màu xanh lục.
Cuối cùng là tu sĩ họ Lữ mất đi thân thể kia. Người này há miệng phun ra một cây quạt nhỏ phát ra tinh quang, vừa xuất ra liền lập tức múa may, liên tục phun ra tinh khí của nguyên thần. Lập tức một ngọn lửa màu tím tràn ngập, vờn quanh bốn phía, hóa thành sáu con hỏa long, rít gào tản ra, định vây lấy Vương Lâm, ngăn cản hắn bỏ chạy.
Ba người này dĩ nhiên đã đỏ cả mắt, đều muốn giết chết Vương Lâm, lấy được ý niệm tiên thuật ở tầng thứ chín trong đầu. Tốc độ của họ cực nhanh, các loại thần thông pháp bảo nhanh chóng tới gần Vương Lâm, gần như trong phút chốc, đã tiến sát tới người.
Vương Lâm giờ phút này trong mắt vẫn còn đang hoảng hốt, trong đầu thủy chung chỉ tồn tại đủ loại biến hóa không thể tin nổi của tiên thuật Hô Phong kia. Khi thần thông và pháp bảo của ba người kia tới sát người, hắn gần như theo bản năng đưa lưng về phía ba người, nâng tay phải lên, trong miệng lẩm bẩm:
- Hô Phong!
Lời vừa nói ra, lập tức một luồng hắc phong từ trong tay phải Vương Lâm xuất hiện. Luồng gió này trong nháy mắt hóa thành khổng lồ, lập tức gào thét tràn ngập ra. Lúc này, không trung tối sầm lại, giống như là đang trốn tránh luồng hắc phong này.
Toàn bộ mặt đất bỗng nhiên run rẩy, một luồng khí tức nồng đậm tràn ngập trời đất. Hết thảy đều là do luồng hắc phong này! Bởi vì đây là tiên thuật! Dường như cả mặt đất đã nhớ lại thuật này, như thể bầu trời suy tàn từ khi thuật này xuất hiện.
Trong khoảnh khắc luồng hắc phong xuất hiện, tiên thuật của Tiên Đế đã thất truyền vô số năm, theo luồng gió này lại xuất hiện, bay thẳng đến ba người phía sau Vương Lâm.
Pháp bảo ngân châm của tu sĩ họ Trần, khi vừa chạm tới luồng gió này, không có một chút chống cự, liền lập tức ầm ầm vỡ vụn. Còn hư ảnh biến hóa ra ở trên thân thể kia, ngay khi luồng hắc phong thổi qua, giống như ánh nến bị gió thổi, hư ảnh này lập tức dừng lại, tan rã.
- Đây là tiên thuật của tầng thứ chín!!
Ánh mắt của tu sĩ họ Trần lộ vẻ sợ hãi, da đầu hắn run lên, luồng hắc phong này ở trong mắt hắn giống như là âm phong đoạt mạng, khiến cho hắn tâm thần kịch chấn, không ngờ dâng lên một cảm giác không thể chống cự, giống như là đối mặt với thiên uy.
Hắn không chút do dự, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy, lập tức thuấn di đi. Chỉ có điều, cho dù là thuấn di, nhưng lúc này khi luồng hắc phong thổi qua, thân mình cũng loáng lên một cái, đang thuấn di bỗng xuất hiện, hai mắt u ám, thân mình phịch một cái sụp đổ.
Nguyên thần của hắn giống như là một đốm lửa, bị hắc phong thổi qua, tắt ngấm... Tất cả chuyện này đều hoàn thành trong chốc lát. Ngoại trừ tu sĩ họ Trần, pháp bảo của tu sĩ họ Tống cũng như vậy, âm dương đồ trong khoảnh khắc tan vỡ, cùng với thân mình hắn, khi hắc phong thổi đến, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, nguyên thần rời bỏ thân thể nhanh chóng bỏ chạy.
Còn tu sĩ họ Lữ mất đi thân thể kia, cây quạt trong tay bị hắc phong thổi qua cũng tan vỡ như vậy. Hắn vốn là nguyên thần, giờ phút này bị dọa cho hồn bay phách lạc, nhanh chóng lui về phía sau.
Lúc này, hắc phong bỗng nhiên biến mất, giống như hoàn toàn chưa từng xuất hiện. Ánh mắt Vương Lâm không hề hoảng hốt, mà lộ ra một sự tỉnh táo.
- Hóa ra đây là tiên thuật Hô Phong!
Hắn hít sâu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, xoay người bước về phía trước, vỗ túi trữ vật, lập tức Tôn Hồn Phiên xuất hiện, run lên một cái hóa thành một màn sương đen, đuổi theo tu sĩ họ Lữ.
Còn hắn, trong mắt lóe lên hàn quang, trong miệng khẽ phun, liền có một đám đất cát bay ra, hóa thành đại ấn, đuổi theo nguyên thần của tu sĩ họ Tống. Gần như trong phút chốc, đại ấn liền đuổi theo, hung hăng hướng về phía mặt đất ép xuống.
Tu sĩ họ Tống kia kêu thảm một tiếng, nguyên thần tán ra một lượng lớn tinh khí, lập tức trở nên uể oải, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, đang muốn tiếp tục chạy trốn, nhưng Nhân Quả Côn Cực Tiên xuất hiện, cuốn một cái, quấn lấy nguyên thần người này, Vương Lâm trực tiếp bắt lấy.
- Hứa đạo hữu thủ hạ lưu tình, Tống mỗ biết sai, biết sai rồi!
Không để ý tới lời cầu xin của tu sĩ họ Tống, Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, vuốt một cái, nguyên thần của tu sĩ họ Tống lập tức tan vỡ hóa thành một đám nguyên lực, bị Vương Lâm há miệng nuốt vào. Nguyên lực khổng lồ trong cơ thể vận chuyển, sắc mặt Vương Lâm không còn tái nhợt không chút huyết sắc như trước. Hắn hít sâu thở ra một hơi, thân mình nhoáng lên một cái, đuổi theo nguyên thần của tu sĩ họ Lữ đang bị Tôn Hồn Phiên bao vây, đưa tay túm một cái. Côn Cực Tiên lập tức bay ra, ở trong màn sương đen do Tôn Hồn Phiên hóa thành liên tục quất xuống, cuối cùng Tôn Hồn Phiên run lên, thu nguyên thần người này vào bên trong. Ánh mắt Vương Lâm lộ hàn quang, bàn tay hướng về Tôn Hồn Phiên túm một cái, lôi nguyên thần của tu sĩ họ Lữ ra.
- Nếu ngươi giết ta, Lữ gia ta sẽ không đội trời chung với ngươi!!
Tu sĩ họ Lữ thét lên chói tai, nhưng thanh âm bỗng nhiên dừng lại. Toàn bộ nguyên thần bị Vương Lâm bóp nát, hóa thành nguyên lực, sau đó bị Vương Lâm nuốt vào.
Sắc mặt hắn đã có chút hồng hào, nhưng vẫn còn lộ ra vẻ tái nhợt. Hắn không chút do dự lại đưa tay vào trong Tôn Hồn Phiên, lấy ra nguyên thần của người áo đen mà hắn giết chết đầu tiên ở nơi này.
Sau khi bị bóp nát, nguyên thần hóa thành nguyên lực, lại bị Vương Lâm nuốt vào. Liên tục nuốt ba nguyên thần, Vương Lâm lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu thổ nạp.
Hồi lâu sau, sắc mặt hắn dần dần khôi phục lại bình thường, nhưng mặc dù như vậy, vẫn còn có một chút tái nhợt. Vương Lâm mở hai mắt, phun ra một đám khí đục.
Đám khí hắn phun ra không ngờ lại có màu đen, cực kỳ kinh người.
- Đúng là một tiên thuật rất mạnh!! Chẳng qua ta chỉ mới cảm ngộ được một ít, sau khi thi triển ra không thể khống chế, tiên thuật này thực sự tiêu hao quá nhiều nguyên lực, suýt chút nữa đã hấp thụ hết nguyên lực bao vây Cực Cảnh. Nếu không nhanh chóng bổ sung, hậu quả chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng được. Thuật này nhìn thế nào cũng không giống tiên thuật, dù gọi là ma công cũng là không đủ! Mặt khác thuật này cũng cần quá nhiều nguyên lực, muốn thi triển thuật này, tất cần phải dự phòng mấy nguyên thần cảnh giới Âm Hư Dương Thực mới được.
Vương Lâm đứng lên, lấy túi trữ vật của mấy người vừa bị giết, quay đầu lại nhìn về phía Tàng Phẩm Các, thì thào lẩm bẩm:
- Đáng tiếc lầu các này không thể mang đi... nếu không, với sức mạnh của tứ đại gia tộc, có lẽ đã sớm lấy ra khỏi tiên giới. Nhưng để nó ở đây, cũng là không cam lòng, nếu có thể lấy đi...... Trong lúc trầm ngâm, bỗng nhiên ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn nghĩ lại lúc ở trong bức tranh kia, có nghe được lời nói:
- Tiêu Dao Tử vì Tàng Phẩm Các mà lần đầu vẽ tranh...... Ánh mắt Vương Lâm càng lóe sáng, hắn nghĩ tới thủ ấn của đồng tử trong bức tranh kia.
- Lúc trước khi ta thi triển thủ ấn này, từng cảm thấy được lầu các này khẽ run rẩy...... Vương Lâm tim đập thình thịch, thân mình nhoáng lên một cái, lập tức đi đến bên ngoài Tàng Phẩm Các.
Hắn hít sâu, hai tay bấm quyết, đánh ra ấn quyết đã học được từ đồng tử kia. Trong thời gian ngắn, Tàng Phẩm Các hình tứ giác lập tức tràn ra từng trận hào quang. Trong mắt Vương Lâm, lầu các này càng này càng nhỏ, cuối cùng thu nhỏ lại bằng lòng bàn tay, khi Vương Lâm đánh xong toàn bộ ấn quyết, bay tới rơi vào lòng bàn tay hắn.
Nhìn chằm chằm Tàng Phẩm Các trong lòng bàn tay, ngay cả Vương Lâm cũng không kìm được mà cười ha hả, trong tiếng cười này lộ ra vẻ vui sướng cực kỳ cao hứng.
- Nếu đã cùng với tứ đại gia tộc kết thù oán, vậy thì phải độc ác một chút.
Thân mình Vương Lâm khẽ động, trên đường lớn của mảnh vỡ này bố trí những cấm chế hết sức nham hiểm. Hắn dùng hết khả năng, lấy đại lục này làm nền móng, đánh ra từng đạo cấm chế.
Quá trình này kéo dài gần mười ngày, cuối cùng Vương Lâm từ ngoài rìa mảnh vỡ đại lục này, nơi lúc trước đã tiến vào, xông lên bay ra.
Trận pháp cấm chế ở nơi đây chỉ phòng ngừa người ngoài tiến vào, còn đi ra ngoài, thì không có gì trở ngại!
Nửa tháng sau, bên trong hư vô, Vương Lâm và Lý Nguyên hai người hóa thành hai đạo cầu vồng, bay nhanh đi.
← Ch. 0734 | Ch. 0736 → |