Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Nghịch - Chương 0790

Tiên Nghịch
Trọn bộ 1973 chương
Chương 0790: Mộng đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1973)

Siêu sale Shopee


Cơn lốc xoáy cuối cùng lại gần như lộ ra bên ngoài cơ thể, ở xung quanh thân thể Vương Lâm hình thành một lốc xoáy nguyên lực. Lốc xoáy nguyên lực này có màu sắc, mà không ngờ lại là hai màu đen trắng! Lốc xoáy hai màu đen trắng trong khi xoay tròn phảng phất như Âm Dương, tuy là dung hợp nhưng lốc xoáy này càng ngày càng đậm, càng ngày càng mãnh liệt, tốc độ càng lúc càng nhanh. Tất cả mọi chuyện Vương Lâm hoàn toàn không biết, giờ phút này hắn vẫn còn đang chìm trong việc tìm Đạo.

Nguyên thần trong khi hắn không ngừng tìm kiếm, không ngừng tự hỏi đáp, không ngừng theo đuổi đã từ bộ dáng Thái Cổ Lôi Long chậm rãi lột xác trở thành thân thể giống như bản thân như đúc. Cũng khoanh chân, cũng nâng tay phải phảng phất như chỉ vào nơi nào đó nhưng thủy chung không hạ xuống.

Dường như một chỉ này, đó là cả cuộc đời của Vương Lâm – cả cuộc đời tầm Đạo của hắn. Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu lên Thanh Linh tinh, người thường trên hành tinh này đều từ trong giấc ngủ tỉnh lại, cảnh tượng cuộc sống đơn thuần bình thường, thản nhiên liên tục.

Tu sĩ lại ngồi xuống thổ nạp, thổ nạp linh khí ánh ban mai hạ xuống. Chẳng qua là hôm nay linh khí trời đất lại cực kỳ sinh động, so với ngày trước nồng đậm hơn mấy lần. Gần như toàn bộ tu sĩ cảm nhận thấy được tình huống này đều ngạc nhiên vui mừng, lập tức tìm kiếm một nơi trống ngồi xuống thổ nạp.

Dần dần có người phát hiện, nếu nồi xuống mặt hướng về phía Đông Bắc thì linh khí thổ nạp rất là nồng đậm. Vì vậy lập tức có người bay lên trời đi thẳng đến hướng Đông Bắc.

Phía đông Thanh Linh tinh đúng là chỗ Hoàng Vân Sơn. Giờ phút này vạn dặm ngoài Hoàng Vân Sơn xuất hiện không ít tu sĩ, phảng phất như cúng bái ngồi xuống thổ nạp.

Thường thường tu một chốc lát, nhưng cũng có khi lại mấy ngày! Trên đỉnh Hoàng Vân Sơn, lúc này như là trời đất biến hóa ra trên đỉnh núi tràn ngập hai khí đen trắng, trong khi lần lượt thay đổi lẫn nhau lại hình thành dạng hai con cá Âm Dương. Từ xa nhìn lại màu trắng và đen kia cực kỳ rõ ràng, lấy trời xanh làm nền lại giống như một cảnh tượng do con người vẽ nên. Khiến cho tất cả những người thấy cảnh như vậy đều có một loại rung động từ tâm linh! Loại rung động này truyền đến từ linh hồn, truyền tới nguyên anh dung nhập nguyên thần tràn ngập cơ thể. Phảng phất ẩn chứa một lực lượng kỳ dị khiến cho mọi người toàn bộ đắm chìm bên trong không thể tự thoát ra.

- Cái gì.... Là đạo... Trong khoảnh khắc này toàn bộ người tu đạo trên Thanh Linh tinh, sâu trong linh hồn bọn họ bỗng nhiên quanh quẩn một câu nói tang thương này.

Trong thanh âm này phảng phất như có một sự tang thương trải qua trăm dạng đời người, cũng có sự theo đuổi cố chấp và chứng kiến uy nhiêm của Đạo. Tiếng nói tràn ngập, mỗi một người nghe thấy tiếng nói phảng phất như sấm đánh, giật mình tỉnh lại.

Tâm thần bọn họ không tự chủ được tự hỏi theo câu nói này.

- Cái gì... là Đạo!

Trên đỉnh Hoàng Vân Sơn, xung quanh thân thể Vương Lâm, động phủ bị gió thổi qua hóa thành bụi bặm. Từng điểm màu xám thành một mảnh bụi bặm xa xa theo gió bay đi, giống như màn sương bụi, biến mất trong trời đất.

Toàn bộ động phủ trên núi biến mất, chỉ còn lại Vương Lâm cùng với Diêu Băng Vân bên cạnh thủy chung không thức tỉnh. Tay của hắn vẫn hư không đặt trên mi tâm Diêu Băng Vân... Ở trên không hai người đó là đồ án hai con cá Âm Dương đen trắng, thành hình tròn giống như là Thái Cực chậm rãi xoay tròn. Linh lực trời đất trên Thanh Linh tinh theo sau di chuyển, chậm rãi lan ra bốn phía.

Giờ khắc này nếu ở trong tinh không nhìn về Thanh Linh tinh lập tức sẽ nhìn thấy toàn bộ Thanh Linh tinh toàn bộ bị hai màu đen trắng chụp vào trong. Thoạt nhìn cực kỳ kinh người. Nếu là có người tu vi cỡ Huyết Tổ đi ngang qua nơi đây chắc chắn sẽ cực kỳ kinh hãi. Cảnh tượng này được người bên trong bước tu đạo thứ hai xưng là Mộng Đạo! Nghe đồn khi trời đất mới thành hình có người thường tên là Cữu Tổ, một mộng đắc đạo, ngưng viễn cổ tiên phẩm, lưu vạn tái đạo tâm, chứng giám Thiên Địa Nhật Nguyệt!

Vương Lâm giờ phút này đúng là đang trong truy tìm, mê man, xác minh, đắm chìm trong một cảnh trong mơ. Cả người hắn phảng phất thoát ly thân thể, chậm rãi bay lên không, nhưng đều không phải là nguyên thần. Trong thân thể hắn vẫn còn nguyên thần.

- Cái gì... là đạo... Tại loại trạng thái này Vương Lâm cảm giác được thân thể mình chậm rãi tiêu tan, hòa hợp làm một với Thanh Linh tinh này, phảng phất hắn chính là tinh cầu này.

Trong một khu rừng rậm rạp, một con rắn lớn ba trượng thân hình vừa động cuốn lấy một con thú nhỏ phóng qua bên người, thân hình khổng lồ hơi chút xiết chặt. Lập tức từ cơ thể con thú nhỏ truyền ra tiếng xương cốt vỡ "răng rắc". Con rắn lớn này đang định một ngụm nuốt vào thì thân hình bỗng nhiên run lên.

Nó ngẩng cái đầu nhìn về không trung xa xa, vẻ lạnh băng trong mắt biến mất mà lộ ra mê man.

- Đây, không phải là Đạo... Một tiếng thở dài phảng phất gió xuân thổi qua, vẻ mê man trong mắt con rắn lớn biến mất, lại hiện ra vẻ lạnh băng vô tình, một ngụm nuốt con thú vào. Thân hình chuyển động biến mất xa xa.

Bên ngoài khu rừng, một vùng non xanh nước biếc, đường núi vờn quanh. Ở trên đường một đội xe ngựa phi nhanh. Đội xe này chất liệu rất tốt, ẩn chứa mùi thơm ngát lộ ra một cỗ khí tức phú quý.

Từng hồi vó ngựa chạm đất và tiếng bánh xe chuyển động quanh quẩn. Xe đi đầu đột nhiên ngừng lại, ở trên đi xuống một cô gái nhỏ khoảng tám tuổi.

Cô gái này mặc áo gấm, sắc mặt phấn hồng, thoạt nhìn như là người ngọc. Trong lòng nàng ôm một vật, sau khi cố sức xuống xe nàng đi nhanh mấy bước đi tới cạnh một bụi cỏ.

Nàng ngồi xổm xuống thả vật trong lòng xuống mặt đất. vật này là một con thú nhỏ một chân quấn băng vải màu trắng.

- Tiểu Hắc, về nhà đi... Trong mắt cô bé lộ ra vẻ ngây thơ và không muốn nhìn con thú nhỏ, nhẹ nhàng sờ sờ trên đầu nó. Con thú ngẩng đầu hai mắt như có linh tính, nhìn cô gái thật lâu.

Giờ phút này rèm xe ngựa phía sau cô bé được vén ra, lộ ra hai người một nam một nữ. Hai người này đều gần tới trung niên, ánh mắt nhìn về phía cô bé lộ ra vẻ yêu thương.

Gió nhẹ thối đến, cái rèm nhẹ nhàng bay, hai người trong xe ngựa cũng ngẩn ra trong mắt lộ vẻ mê man. Không chỉ hai người bọn họ, giờ phút này tất cả người thường của đoàn xe đều toàn bộ như vậy.

Cho dù là cô bé ngồi cạnh con thú trong mắt cũng có mê man. Chỉ có con thú nhỏ đột nhiên phát ra thanh âm tràn ngập ý thù địch, mở cái miệng nhỏ giương răng nanh. Nó phảng phất như quên cái chân bị thương của mình, trực tiếp nhảy đến phía sau cô gái, không ngừng gầm nhẹ hướng không trung.

Trong mắt nó lộ ra vẻ sợ hãi nhưng một cỗ lực lượng khiến nó không lùi bước, mà không ngừng gầm nhẹ. Nó lúc này căn bản không để ý tới trên băng vải cái chân của nó lộ ra một chút máu.

- Thiên đạo vô tận, đại đạo vô bờ bến, việc tốt hôm này gieo xuống nhân ... Ngày sau đều có tuần hoàn. Giải quyết xong một hồi nhân quả... Giọng nói tang thương quanh quẩn trời đất, cũng mang theo một tia hiểu ra như có như không.

Thân hình con thú nhỏ kia run rẩy, nhưng nó vẫn đang kêu lên, hai mắt nó tràn ngập linh động nhìn chằm chằm vào không trung. Nó có thể cảm giác được trời đất bốn phía có một luồng khí tức làm nó hít thở không thông, nhưng lúc này nó không muốn lùi bước!

Một tiếng thở dài từ từ truyền đến, dần dần biến mất. Ánh mắt con thú lộ vẻ mê man, với linh trí chưa toàn bộ mở ra của nó cũng không rõ tiếng nói truyền vào trong tai có ý nghĩa gì. Nhưng khoảnh khắc tiếng nói rơi vào trong tai, mắt nó như bị hoa đi, nhìn thấy được một cảnh tượng.

Một bà lão nằm ở trong một căn phòng cực kỳ xa hoa đắt tiền, mặt đầy nếp nhăn cũng không che đậy được vẻ hiền lành. Mặc dù là đang hấp hối nhưng hai mắt bà lão này cũng không chút đục ngầu. Trong khi mỉm cười nhắm hai mắt lại đột nhiên một con thú cực lớn từ trên trời rơi xuống. Sau khi con thú này hạ xuống, thật sâu nhìn bà lão kia một cái, há mồm phun ra một luồng khí trắng tràn ngập toàn thân bà lão, sau đó rời đi.

- Tiểu Hắc... Bà lão mở hai mắt.

Ảo giác biến mất, vẻ mê man trong mắt con thú càng đậm. Gió nhẹ thổi đến thổi qua tất cả mọi người. Tất cả mọi người đội xe đều tỉnh lại, dường như căn bản không biết được vừa rồi xảy ra chuyện gì. Ngay cả cô bé kia cũng không phát hiện gì, mỉm cười xoay người nhìn con thú, khẽ nói:

- Tiểu Hắc... Về nhà đi... Thế giới người thường, trong một thôn xóm. Một người phụ nữ trung niên đang chỉ vào một đứa bé tám tuổi lỡ tay đánh nát bát cơm, lớn tiếng răn dạy. Trong lời nói, đứa bé kia phảng phất cực kỳ ủy khuất, đứng khóc một bên không dám lên tiếng.

Bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên, hắn ngồi trên mặt đất tay cầm tẩu thuốc hút vài hơi. Sau đó hắn ngẩng đầu hé miệng muốn nói gì nhưng cuối cùng chỉ thở dài không hề mở miệng.

Giờ phút này gió nhẹ thổi đến, người phụ nữ đang mắng ngẩn ra, trong mắt lộ vẻ mê man. Không chỉ là nàng ngay cả người đàn ông bên cạnh, động tác cầm tẩu thuốc cũng không khỏi ngừng lại.

Chỉ có đứa bé kia phảng phất không có phát hiện điều gì, vừa khóc vừa nói:

- Mẹ, cái bát vốn là có vết nứt... - Đạo như cái bát này, không tròn trịa, có khe hở bất kỳ lúc nào cũng có thể vỡ... Một tiếng thở dài tang thương truyền từ trong đất trời đến, gió nhẹ đảo qua phảng phất rời đi.

Vẻ mê man trong mắt người phụ nữ trung niên biến mất giống như không có phát hiện điều gì, tiếp tục vì cái bát vỡ này không ngừng chửi mắng đứa bé. Người đàn ông trung niên bên cạnh, tay cầm tẩu thuốc cũng gạt tàn ra đất, sau đó cầm lấy hung hăng rít một hơi.

Chỉ có mỗi đứa bé kia trợn to mắt nhìn không trung phía xa xa. Hắn như thấy được một người đàn ông đang đạp hư không mà đi. Đứa bé này không để ý mẹ chửi mắng, dụi dụi mắt lại nhìn lên, lại không thấy cái gì nữa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1973)