← Ch.0842 | Ch.0844 → |
Lưu Thanh Vân ánh mắt lộ ra vẻ cẩn thận, trong lòng kêu khổ, thầm nhủ, chính mình đã chọn Chu Tước Tinh bỏ đi này bởi vì nơi đây đã hẻo lánh, lại không có giá trị gì, sẽ không khiến cho những tu sĩ cùng đẳng cấp với hắn chú ý mà lui tới. Hắn chủ định im lặng mấy ngàn năm, sau khi đoạt xá thành công, sẽ trở lại Oán Điện tranh giành vị trí chủ điện.
Nhưng làm thế nào hắn cũng không ngờ tới vào giây phút cuối cùng khi chuẩn bị đoạt xá lại có những tu sĩ bậc này đi tới. Trong lòng hắn không ngừng suy nghĩ, lập tức hắn liền nghĩ đến việc này nhất định là âm mưu của một vài phó điện chủ khác của Oán Điện, không biết đã cho ba người này lợi ích gì mà khiến họ đến phá hoại việc đoạt xá của mình, hơn nữa thừa dịp lúc này mình chỉ có nguyên thần để hoàn toàn tiêu diệt.
- Chết tiệt, vì không muốn gây sự chú ý của các phó điện chủ kia, lần này ta đã cực kỳ cẩn thận, không có đem tu sĩ thủ hạ tới hộ pháp mà chỉ âm thầm thao túng, không ngờ vẫn còn có người biết được chỗ của ta!
Lưu Thanh Vân trong lúc âm trầm, cẩn thận lui về phía sau nhìn đám Vương Lâm ba người.
Càng nhìn hắn lại càng thấy xa lạ. Hắn thân là phó điện chủ Oán Điện của Thi Âm Tông trong Liên Minh Tinh Vực, có lẽ Âm Dương Hư Thực tu sĩ hắn chưa thấy hết toàn bộ, nhưng tu sĩ đạt tới Khuy Niết gần như ai hắn cũng đã từng gặp qua. Dù sao tu sĩ Khuy Niết Kỳ trở lên trong Liên Minh Tinh Vực cũng không phải quá nhiều.
Nhất là đồng tử đầu to kia lại càng khiến hắn hoài nghi trong lòng. Tu vi của đồng tử đầu to kia mặc dù là Khuy Niết, nhưng ở trên người đối phương hắn không nhìn thấy được một chút ý cảnh nào, ngược lại trong cơ thể đối phương không ngờ còn có một luồng tiên lực nồng đậm.
- Đây là tiên nhân!!
Lưu Thanh Vân trợn tròn hai mắt, lui về phía sau nhanh hơn.
- Ngươi chạy không thoát đâu.
Gợn sóng dưới chân Vương Lâm bỗng nhiên tản ra, cả người trong phút chốc biến mất.
Cảnh tượng này khiến cho Lưu Thanh Vân gần như hồn bay phách lạc.
- Súc Địa Thành Thốn!!
Hắn hét lên một tiếng, nguyên thần trực tiếp tản ra, trong phút chốc liền sụp đổ, hóa thành vô số tinh quang, giống như ngân hà cuộn lên, trực tiếp hướng về phía trước với tốc độ nhanh nhất điên cuồng bỏ chạy.
- Những phó điện chủ kia cũng thật là giỏi!!! Có thể mời được một Khuy Niết tu sĩ có Súc Địa Thành Thốn, thù lao mà bọn họ phải trả chắc chắn là không thể tưởng tượng nổi!
Lưu Thanh Vân tâm thần chấn động, nhưng giờ phút này cũng không rảnh mà suy nghĩ nhiều, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng.
Trước mặt là một tu sĩ có thần thông Súc Địa Thành Thốn, đối với đối thủ cùng giai có thể nói là bất bại, tiến thoái tự do, giao chiến với loại người như vậy hoàn toàn là một cơn ác mộng.
Nguyên thần của hắn hóa thành tinh quang, cấp tốc bỏ chạy. Nhưng trong phút chốc, ở phía trước, Vương Lâm một bước đi ra, tay phải hướng xuống dưới hung hăng vỗ vào hư không một cái! Lập tức thiên địa chấn động, một sức tấn công mạnh mẽ đánh xuống, thân mình Lưu Thanh Vân bị bức phải dung nhập lại. Sắc mặt hắn tái nhợt, định lui về phía sau, bên tai lập tức truyền đến một tiếng cười ngây ngô. Chỉ thấy đồng tử đầu to kia lắc cái đầu to, ngăn cản đường lui của Lưu Thanh Vân.
Ở đằng xa, Tháp Sơn mang theo tiếng gào thét, nhanh chóng tiến đến.
Lưu Thanh Vân cười khổ, hắn biết đối diện với Khuy Niết tu sĩ có Súc Địa Thành Thốn, mình hoàn toàn không có cách nào chạy thoát, lúc này liền thở dài, ôm quyền nói:
- Đạo hữu, ngươi và ta cũng không phải là có mối thù truyền kiếp, nếu có thể tha cho ta một con đường sống, việc này nhất định ta sẽ đền đáp!
Vương Lâm liếc nhìn Lưu Thanh Vân một cái, chậm rãi nói:
- Đền đáp như thế nào?
Lưu Thanh Vân cắn răng một cái, nói:
- Ta có nguyên thần của một Khuy Niết tu sĩ, lấy nguyên thần của hắn để đền đáp thì thế nào?
Nguyên thần kia là đối thủ không đội trời chung của hắn, nhiều năm trước đã bị hắn dùng sức mạnh của Thi Âm Tông phá đi thân thể, lấy nguyên thần, vốn chuẩn bị để luyện thành khôi lỗi, nhưng giờ phút này vì bảo toàn sinh mệnh, cũng cực kỳ đau lòng mà dâng ra.
- Vậy thì đưa ra đây.
Thần sắc Vương Lâm vẫn bình tĩnh như thường.
Lưu Thanh Vân ánh mắt lóe lên, nhìn Vương Lâm, nói:
- Đạo hữu, sau khi tại hạ đưa ra, ngươi vẫn không buông tha cho Lưu mỗ thì... Không chờ cho hắn nói hết lời, Vương Lâm nhướn mày, lạnh lùng nhìn Lưu Thanh Vân, bình tĩnh nói:
- Cho ngươi thời gian ba nhịp thở để suy xét!
Lưu Thanh Vân trầm ngâm, thầm than một tiếng, tay phải điểm vào mi tâm một cái, lập tức giữa mi tâm hiện lên gợn sóng, từ trong bay ra một tấm kính. Sau khi tấm kính này xuất hiện, lập tức trên đó lóe lên hào quang, có một nguyên thần của một nam tử trung niên chậm rãi bay ra.
Lưu Thanh Vân không hề do dự, đem nguyên thần đưa về phía trước, rơi vào trong tay Vương Lâm.
Cẩn thận nhìn thoáng qua, Vương Lâm gật gật đầu. Nguyên thần này quả thật là một Khuy Niết tu sĩ, tuy nhiên hiện tại thần trí cũng đã tiêu tan, chỉ còn lại thể xác của nguyên thần mà thôi.
Sau khi thu lấy nguyên thần này, Vương Lâm lắc đầu nói:
- Lấy vật này để đổi lấy sinh mạng, là không đủ.
Lưu Thanh Vân cười khổ, hắn cũng biết vật mình đưa ra so với những phó điện chủ kia còn kém hơn rất nhiều. Trong lúc trầm ngâm, vẻ mặt hắn âm tình bất định, hắn ngẩng mạnh đầu, cắn răng một cái, nói:
- Đạo hữu, tại còn một vật, vật ấy nhất định sẽ làm ngươi vừa lòng!
Hắn nói xong, trong hai mắt không thể không lóe lên vẻ độc ác, tay phải chạm lên tấm kính vừa biến ảo hiện ra từ giữa mi tâm kia. Lập tức liền có một luồng uy áp cực kỳ vô biên trong phút chốc tràn ngập trời đất.
Từng tiếng tim đập ầm ầm, lay động tâm thần từ trong tấm kính kia truyền ra. Ngay sau đó, từ bên trong có một thi thể chậm rãi bay ra.
Thi thể này toàn thân đỏ sẫm, ngay khi xuất hiện, lập tức một ngọn lửa tràn ngập trời đất. Ngọn lửa này cực kỳ kịch liệt, cho dù là đồng tử đầu to kia cũng phải biến sắc.
- Trong Thi Âm Tông ta, trong bảng xếp hạng những kỳ thi dị thể, Viêm Linh Hỏa Thi này đứng hàng thứ mười hai. Nếu đoạt xá thành công, hết thảy hỏa hệ thần thông trong trời đất đều không thể gây ra một chút tổn thương nào, ngoài ra còn có thể nắm trong tay Thiên Địa Chi Hỏa, có thể đối phó được với hết thảy thần thông! Đây là một món hàng có giá trị cực cao, lấy nó để đổi lấy tính mạng tuyệt đối là đủ rồi!
Lưu Thanh Vân nói xong, vung tay phải, lập tức hỏa thi này bay thẳng đến Vương Lâm.
Hỏa thi kia tốc độ cực nhanh, gần như trong nháy mắt đã tới gần Vương Lâm. Nhưng ngay lúc đó, thi thể này bỗng nhiên mở hai mắt, từ bên trong lộ ra một luồng hào quang điên cuồng.
Lưu Thanh Vân sắc mặt dữ tợn, quát to:
- Bạo!
Ầm một tiếng, hỏa thi kia nổ tung, vẫn chưa ảnh hưởng đến Chu Tước Tinh mà chỉ tập trung toàn bộ trong một phạm vi nhỏ, như vậy mới có thể làm cho uy lực của nó phát huy đến mức lớn nhất. Một ngọn lửa không thể tưởng tượng được ở nơi này trong nháy mắt điên cuồng tràn ngập không trung, gần như toàn bộ những đám mây trên không trung đều tan rã, thậm chí còn có những vết nứt lớn lan khắp bầu trời.
Uy lực của ngọn lửa này quá lớn, Tháp Sơn không thể không lùi lại. Ngay cả đồng tử đầu to kia tâm thần cũng kịch chấn, trong khi ngọn lửa khi bùng lên, lập tức lui về phía sau. Sắc mặt hắn tái nhợt, trong khoảnh khắc vừa rồi hắn thầm nhủ nếu hỏa thi ở phía trước người mình nổ tung thì tuyệt đối sẽ không thể tránh được kiếp nạn này!
Hắn chẳng thể ngờ được khi đang mười phần chiếm ưu thế, Lưu Thanh Vân kia không ngờ còn dám phản công như vậy! Đồng tử đầu to lần đầu tiên đối với tu sĩ của Liên Minh Tinh Vực có ấn tượng sâu sắc.
Một tiếng cười điên cuồng từ trong miệng Lưu Thanh Vân truyền ra, trong lúc đó hắn dữ tợn thân mình nhoáng lên bay thẳng về hướng chân trời. Với tính cách của hắn quyết sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, hết thảy chuyện vừa rồi chẳng qua hắn muốn mê hoặc đối phương. Một đòn tự bạo của hỏa thi nếu tản ra thì có lẽ hiệu quả không lớn, cho dù đối với Chu Tước Tinh này cũng không thể có ảnh hưởng, nhưng lúc này hắn đem sức mạnh tự bạo của hỏa thi này hạn chế trong phạm vi nhỏ, tuy cũng không ảnh hưởng đến Chu Tước Tinh, nhưng trong phạm vi nhỏ này, hắn tự tin những tu sĩ đồng cấp không ai có thể chống cự.
- Hỏa thi tan vỡ tuy rằng đau lòng, nhưng lấy thi thể này để tiêu diệt một tu sĩ có Thúc Địa Thành Thốn cũng rất đáng giá. Hơn nữa hai người ở phía sau hoàn toàn cũng không đuổi kịp ta!
Lưu Thanh Vân trong tiếng cười điên cuồng, bay thẳng về phía chân trời, hắn nghĩ tốt nhất là nên nhanh một chút trở về Thi Âm Tông lựa chọn thân thể để đoạt xá, còn những tên phó điện chủ kia hắn cũng sẽ tính kế toàn lực trả thù.
- Ngươi chạy không thoát đâu!
Một thanh âm vô tình lạnh như băng, giống như gió rét giữa trời đông thổi tới, lọt vào trong tai Lưu Thanh Vân. Thân mình hắn lập tức run lên, ánh mắt lộ vẻ không dám tin, thân mình lập tức dừng lại.
Ở phía trước hắn, thân ảnh Vương Lâm biến ảo hiện ra. Thần sắc hắn bình tĩnh, không một chút biến đổi, càng không có thương thế gì. Bên ngoài thân thể hắn có một cái đỉnh hư ảo đang dần dần biến mất.
Không chỉ có Lưu Thanh Vân không dám tin, mà ngay cả đồng tử đầu to cũng thở hổn hển, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ. Hắn chỉ biết Vương Lâm vốn rất mạnh, nhưng lại không ngờ rằng trong một vụ nổ như vậy mà đối phương không ngờ lại không hao tổn đến một sợi lông, điều này làm cho hắn trong lòng cũng không còn dám có ý chống đối nữa. Đối với Vương Lâm, hắn lại càng thêm sợ hãi.
Vương Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn Lưu Thanh Vân một cái, tiến lên một bước, thân ảnh biến mất. Lưu Thanh Vân kia trong lúc hoảng sợ, điên cuồng lui về phía sau, trong miệng lo lắng nói:
- Đạo hữu hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Lúc này đây Lưu mỗ thành tâm đưa ra pháp bảo để đổi lấy tính mạng, ta có mà.
Không chờ hắn nói xong, thân ảnh Vương Lâm hiện ra ở phía sau Lưu Thanh Vân, ngay khi hắn chuyển hướng định bỏ chạy, song chỉ tay phải ẩn chứa thiên địa lôi ý, trong tiếng sấm ầm ầm vang vọng không trung, trực tiếp điểm vào hậu tâm của Lưu Thanh Vân.
Phịch một tiếng, Lưu Thanh Vân trực tiếp bị bắn tung ra, sắc mặt lập tức tái nhợt, thân thể không còn thực chất hóa được mà nhanh chóng tiêu tan.
Đối với quỷ kế lúc trước của Lưu Thanh Vân, Vương Lâm đã nhìn ra rõ ràng. Hắn lớn lên ở Liên Minh Tinh Vực này đã gặp qua rất nhiều âm mưu thâm độc, nếu tin tưởng Lưu Thanh Vân, thì hắn không phải là Vương Lâm.
Lúc đối phương tung ra hỏa thi, hắn đã nhìn ra được manh mối, âm thầm mở ra Cổ Thần Cự Đỉnh, ngay khi hỏa thi nổ tung, Cổ Thần Cự Đỉnh mở ra, cực kỳ ung dung, hắn liền di chuyển thân hình đi.
Nguyên nhân ngay từ đầu Lưu Thanh Vân đã không có được cơ hội này là bởi vì Vương Lâm đã nghĩ Lưu Thanh Vân này là phó điện chủ Oán Điện của Thi Âm Tông, tất nhiên phải có hàng loạt những thủ đoạn để bảo toàn tính mạng.
Nếu mạo muội ra tay, trong lúc giao chiến, tên bay đạn lạc, rất khó giết người này mà mình không bị thọ thương, vì thế Vương Lâm chỉ đơn giản chờ người này xuất ra sát chiêu, sau đó nhẹ nhàng tránh né. Một khi Lưu Thanh Vân này xuất ra đòn sát thủ, thì đó chính là lúc chết của người này!
Thực tế mọi việc xảy ra đều chính xác như dự liệu của Vương Lâm, lúc này hắn xuất thủ không hề có một chút nương tay. Thân ảnh hắn nhoáng lên một cái, lại dung nhập vào thiên địa, đi thẳng đến Lưu Thanh Vân kia.
Lưu Thanh Vân trong lòng âm trầm, lúc này nguyên thần đã bị thương, trong lúc cười khổ cũng hiểu ra suy nghĩ của Vương Lâm, âm thầm hối hận. Thân ảnh Vương Lâm lại xuất hiện, liên tục điểm ra, lập tức liền có những trận lôi đình gào thét lao đến.
Chỉ thấy khắp không trung lôi đình ầm vang, hóa thành từng đạo lôi quang lao thẳng đến Lưu Thanh Vân. Tay phải Vương Lâm lại liên tục điểm lên người của Lưu Thanh Vân, mỗi một lần điểm tới, đều khiến cho thân mình của Lưu Thanh Vân gần như tan vỡ, không ngừng lui về phía sau.
Mắt thấy bản thân ở trong tình thế không thể phản kháng, trong mắt Lưu Thanh Vân chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn, hắn quát to:
- Muốn giết Lưu mỗ, ngươi cũng phải bị chôn cùng!
Lưu Thanh Vân trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, không chút do dự tự bạo.
Nguyên thần này của hắn cũng phải là toàn bộ, với mưu trí của hắn, sẽ không bao giờ lựa chọn mạo hiểm. Năm đó hắn đã phân ra hơn một nửa lưu lại ở một chỗ khác, để nếu gặp phải nguy cơ sinh tử cũng có thể giữ lại được tính mạng.
Lúc này, sau khi hắn liều mạng, bỗng nhiên một luồng khí tức hủy diệt từ trong nguyên thần hắn tràn ra. Nếu là tự bạo, thì nguyên thần của Khuy Niết tu sĩ tự bạo có uy lực vượt xa hơn rất nhiều hỏa thi vừa rồi, Chu Tước Tinh cũng không thể chịu đựng được. Một khi tự bạo, Chu Tước Tinh này lập tức cũng sẽ sụp đổ!
Hết thảy sinh linh trên đó, ngoại trừ một số ít người, toàn bộ đều sẽ diệt vong!
Thậm chí sau khi Tu Tinh Chi Tinh bị ảnh hưởng, phạm vi hủy diệt sẽ lại càng lớn, hậu quả sẽ khó có thể tưởng tượng nổi. Đây chính là một trong những nguyên nhân làm cho Vương Lâm băn khoăn trước khi ra tay.
Nhìn thấy Lưu Thanh Vân này chọn cách tự bạo, Vương Lâm thần sắc như thường, bình tĩnh mở miệng:
- Tiên thuật. Định thân!
Trong phút chốc, định thân thuật bỗng nhiên tràn ngập. Tiên thuật định thân sau khi ẩn chứa tiên nguyên trong cơ thể Vương Lâm, uy lực tăng lên gấp bội, gần như trong nháy mắt nguyên thần của Lưu Thanh Vân đang định tự bạo lập tức dừng lại.
Vương Lâm đi tới bên cạnh nguyên thần của Lưu Thanh Vân, bắt lấy nguyên thần của người này, sau khi vuốt vào hư không làm nổi lên gợn sóng, cả người hắn biến mất không thấy.
Bên trong tinh không của Liên Minh Tinh Vực, ở một chỗ cách rất xa Chu Tước Tinh có gợn sóng nổi lên. Thân mình Vương Lâm bước ra, trong nháy mắt thi triển từng đạo cấm chế, lần lượt dừng ở trên nguyên thần của Lưu Thanh Vân.
Tay trái của hắn lại hung hăng vỗ lên nguyên thần của Lưu Thanh Vân một cái, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển. Một cái vỗ này khiến cho nguyên thần Lưu Thanh Vân chấn động, sức mạnh tự bạo hủy diệt lập tức tan rã.
Sau khi đánh ra vô số phong ấn lên trên nguyên thần khiến cho quá trình tự bạo hoàn toàn bị ngăn chặn, Vương Lâm ném nguyên thần của Lưu Thanh Vân vào trong túi trữ vật, sau đó xoay người, dưới chân lại xuất hiện gợn sóng, biến mất bên trong tinh không.
Trên Chu Tước Tinh, đồng tử đầu to hai mắt co rụt lại, sự sợ hãi đối với Vương Lâm ở trong lòng lại càng đậm. Hắn tự hỏi nếu là chính mình đối mặt với nguyên thần Khuy Niết kia, sợ là tuyệt đối sẽ không thể ung dung như thế, thậm chí chỉ hơi sơ ý lập tức sẽ bị ảnh hưởng.
Nhất là khi Lưu Thanh Vân lựa chọn tự bạo, đồng tử đầu to kia da đầu lại run lên, nhưng khiến hắn lại càng khiếp sợ hơn chính là Vương Lâm kia thủy chung thần sắc vẫn bình tĩnh, dường như hết thảy chuyện này đều nằm trong dự kiến của đối phương. Hành động nhanh gọn lưu loát như mây trôi nước chảy, mang theo nguyên thần Khuy Niết kia rời đi đều khiến cho đồng tử đầu to không ngừng chấn động. Đối với Vương Lâm, giờ phút này hắn thật sự kính phục.
- Làm thuộc hạ của người này cũng không là nhục thân phận của ta!
Đồng tử đầu to hít sâu một hơi.
Giữa không trung phía trước hắn lại nổi lên gợn sóng, Vương Lâm một bước đi ra, vẫn không nhiều lời, cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, bình tĩnh nói:
- Lôi Cát, ra đây!
Mặt đất chấn động, thân mình khổng lồ của Lôi Cát kia chậm rãi từ bên trong bay lên. Giờ phút này hắn vẫn còn một chút yếu ớt, sau khi nhìn thấy Vương Lâm, ánh mắt hắn lộ ra vẻ kính sợ.
Trận chiến vừa rồi hắn đã xem toàn bộ, đối với thân ảnh và thần thông xuất quỷ nhập thần của Vương Lâm, đặc biệt là biểu hiện luôn luôn bình tĩnh kia khiến hắn cực kỳ rung động. Lúc này hắn cung kính đứng một bên, nói:
- Lôi Cát tham kiến chủ nhân.
- Từ nay về sau ngươi sẽ là vật cưỡi của ta, nếu có ý đồ phản nghịch, đừng hòng sống sót!
Ánh mắt Vương Lâm nhìn vào trong mắt Lôi Cát. Lôi Cát lập tức chấn động, đối với hắn, ánh mắt này giống như hai thanh kiếm sắc bén trực tiếp xuyên thấu vào hai mắt mình, đâm vào trong tâm thần, khiến cho tâm thần hắn run rẩy, vội vàng cũng kính gật đầu vâng dạ.
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái bình nhỏ, ném cho Lôi Cát, bình tĩnh nói:
- Lấy một ít máu của ngươi đổ đầy bình này.
Nói xong, thân mình Vương Lâm hướng về phía trước cất bước đi, Tháp Sơn và đồng tử đầu to đi theo sau. Lôi Cát cầm cái bình nhỏ, thầm than một tiếng, từ trong thân mình truyền ra những tiếng ầm ầm, lập tức co rút lại. Thân mình cao lớn trăm trượng cuối cùng hóa thành một đại hán cao ba trượng, đi theo sau Vương Lâm, đồng thời đau lòng đưa tay phải điểm vào ngực một cái, lập tức liền có máu chảy ra, hứng vào trong cái bình nhỏ.
Vương Lâm cứu lão tổ Cự Ma Tộc này bởi vì đã nhìn thấy bên trong máu của đối phương có một tia khí tức của Cổ Thần. Sau khi quay về Liên Minh Tinh Vực, tuy tu vi của Vương Lâm đã cao hơn trước kia không ít, nhưng nguy cơ cảm thấy cũng càng thêm mãnh liệt.
Ở trên Chu Tước Tinh này hắn phải đem thần thông của bản thân tế luyện một phen, cái đầu tiên nghĩ tới chính là thần thông của Cô Thần! Có máu tươi này, Vương Lâm sẽ có thể thi triển ra một vài thuật thần thông, cho dù là bản tôn cũng có thể thi triển được.
Giờ phút này, ở rất xa phía đông của Liên Minh Tinh Vực có một vùng biển đỏ như lửa, bên trong Hồng Hải này có một vật thể đỏ sẫm, còn có lửa đỏ tràn ngập, dường như như là một tu chân tinh bốc cháy.
Tinh cầu được gọi là Chu Tước Thánh Tinh!
Bốn phía xung quanh nó là một dải tàn tinh, chi chít rậm rạp bao quanh, dường như nơi đây vô số năm qua thủy chung đều bị thiêu đốt.
Xa xa trong tinh không, một đạo hồng quang gào thét lao đi, một tu sĩ thanh niên cưỡi trên một con hỏa điểu bay thẳng đến nơi đây, tiến vào bên trong biển lửa biến mất hoàn toàn.
Bên trong Chu Tước Thánh Tinh có một pho tượng chu tước rất lớn cao ngút lên chín tầng mây, sức nóng vô tận từ trong pho tượng này tràn ra, ở bên trên có ba lão già đang khoanh chân ngồi.
Lúc này, thân ảnh của tu sĩ thanh niên kia ở cách đó trăm trượng biến ảo hiện ra, dường như không thể chịu đựng được sức nóng này, vừa mới xuất hiện, liền chảy rất nhiều mồ hôi.
- Báo! Đại quân của La Thiên tu sĩ đã chiếm được sáu phần địa giới phía tây, có mười một tiểu đội chia làm mười một hướng đang tiến lên. Những người dẫn đầu là một trăm lẻ tám vị Tiên mới được phong, trong đó đứng đầu là Phó Phẩm Lôi Tiên Hứa Đình!
- Có thấy bóng dáng tên Hứa Mộc kia không?
Sau một lúc trầm mặc, một lão già trên bức tượng Chu Tước nhẹ nhàng nói. Thanh âm hắn tuy nhạt, nhưng khi nói ra sức nóng bốn phía cũng trở nên nồng đậm, dường như có sự thay đổi quy tắc.
Thanh niên kia lập tức lui ra phía sau hơn mười trượng, miễn cưỡng gắng gượng, nói:
- Chính Phẩm Lôi Tiên Hứa Mộc mới được phong của La Thiên Tinh Vực đến nay vẫn chưa rõ tung tích, đang còn tra xét!
- Không đến hai tháng mà mới chiếm được sáu phần. Đám La Thiên tu sĩ này cũng rất là nghiêm cẩn.
Một lão già khác mỉm cười, nói.
- Vả lại còn phải xem kế hoạch của Tu Chân Liên Minh như thế nào, nếu thành công, hẳn sẽ cho La Thiên tu sĩ một bài học sâu sắc. Đáng tiếc Thánh Hoàng đã vân du, nếu không lần này Chu Tước Thánh Tinh ta cũng sẽ có lợi thế rất lớn.
Lão già cuối cùng bĩnh tĩnh nói.
← Ch. 0842 | Ch. 0844 → |