Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Nghịch - Chương 1006

Tiên Nghịch
Trọn bộ 1973 chương
Chương 1006: Mộc Băng Mi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1973)

Siêu sale Lazada


Con bướm kia vỗ cánh, mảnh kiếm hình rồng lập tức phát ra những tiếng răng rắc. Thanh âm này cực kỳ chói tai, phảng phất như vô số mảnh thép cọ sát vào nhau. Chỉ trong giây lát, Vương Lâm nhìn cảnh tượng này mà cảm thấy da đầu run lên. Hắn lần đầu tiên đấu phép với người, thậm chí ngay cả thần thông của đối phương cũng không biết đã suýt bỏ mình. Nếu không phải lấy Xạ Thần Xa kịp thời chắc chắn trở tay không kịp.

Xạ Thần Xa biến thành con bướm vỗ cánh, một làn gió vô hình ẩn chứa quy tắc dựng lên thẳng đến Thiên Vận Tử. Nhưng vẻ mặt Thiên Vận Tử không vì sự xuất hiện của Xạ Thần Xa mà có bất kỳ biến hóa, đôi môi hắn vẫn hơi mấp máy.

Lập tức phía trước con bướm kia liền vang lên tiếng nổ "ầm" long trời lở đất. Một tầng sóng gợn tản ra khiến cho thân hình con bướm chấn động run rẩy, không ngờ lại có dấu hiệu sụp đổ.

Vẻ mặt Vương Lâm lộ ra sự giãy dụa nồng đậm, hai tay bấm pháp quyết há mồm phun máu tươi lên thân con bướm, quát to:

- Mở phong ấn thứ ba!

Con bướm kia lập tức chấn động, cánh lại vỗ. Ở trên không xuất hiện bốn cánh hoa không trọn vẹn. Con bướm vỗ cánh, bốn cánh hoa này lập tức xoay tròn, thổi về phía trước.

Thiên Vận Tử khẽ "a" một tiếng, nâng tay phải chỉ về phía trước.

Lập tức ở hư không phía trước không ngờ xuất hiện một mảnh vỡ vụn lớn. Phảng phất như bầu trời bị hắn vung tay làm cho sụp đổ, bị hắn mạnh mẽ nhấc lên điên cuồng cuốn về phía Vương Lâm.

Xạ Thần Xa biến thành con bướm kia, còn có bốn cánh hoa chưa kịp triển khai uy lực chân chính đã bị bầu trời cuốn tới kia quấn lấy, sau đó từ bên người Vương Lâm đi qua, chẳng biết mất đi hướng nào.

Mà lúc này Thiên Vận Tử dĩ nhiên đã tới gần, vẻ mặt thong dong. Ngón trỏ tay phải hắn nâng lên hướng về mi tâm Vương Lâm hung hăng điểm một cái. Một chỉ này nếu hạ xuống, cho dù Vương Lâm có thân thể Cổ Thần cũng bị sụp đổ lập tức. Nguyên thần uể oải cũng biến mất khỏi thiên địa trong giây lát, từ nay về sau cũng không còn Vương Lâm! Sự cường đại của Thiên Vận Tử giống như một ngọn núi khổng lồ trước mặt Vương Lâm. Giờ phút này, Vương Lâm có một loại cảm giác không thể chống cự, mà bất kể chống cự thế nào cũng không thể vượt qua.

Nhưng cảm giác này ngay lập tức bị Vương Lâm mạnh mẽ đè xuống.

- Ta không cam lòng!

Thanh âm của Vương Lâm vang dội thiên địa, mang theo tiếng rống giận điên cuồng. Trong khoảnh khắc ngón tay Thiên Vận Tử hạ xuống, Vương Lâm lấy từ trong túi trữ vật ra một vỏ kiếm dựng đứng trước người.

Trong phút chốc, ngón trỏ của Thiên Vận Tử chạm vào vỏ kiếm kia.

- Ầm!

Một tiếng nổ động trời vang lên, vỏ kiếm kia xuất hiện nứt nẻ trong những tiếng "rắc rắc" tuy không sụp đổ nhưng khiến cho thân hình Vương Lâm bị quăng mạnh ra xa.

Mồm phun ra một ngụm máu tươi, Vương Lâm cảm thấy trước mắt mơ hồ. Nguyên thần hắn gần như tan rã, thân thể lại giống như là tách rời. Giờ phút này hắn chỉ có một cỗ ý chí tuyệt không cam lòng, nghịch thiên chống đỡ! Thân hình Thiên Vận Tử ngừng lại. Một kích vừa rồi trông như bình thản nhưng trên thực tế phản chấn truyền từ vỏ kiếm cũng khiến hắn âm thầm kinh hãi. Hai mắt hắn lộ ra sát khí, một bước đi tới. Tốc độ hắn cực nhanh gần như là thuấn di trong phút chốc tới trước người Vương Lâm.

Tay phải Thiên Vận Tử nâng lên, hung hăng vỗ xuống một cái.

Ngay trong nháy mắt này, đột nhiên một cỗ sát ý từ sâu trong lòng đất vùng đất Yêu Linh này bất chợt bạo phát ra. Mặt đất ầm ầm run rẩy, một thân hình lóe phù văn từ trong đó xông ra.

Tốc độ bóng người này thậm chí còn nhanh hơn Thiên Vận Tử mấy lần, giống như là tia chớp vọt tới. Một tiếng quát âm trầm vang lên trong thiên địa.

- Kẻ nào làm tổn thương chủ nhân chính là kẻ thù không đội trời chung của Tháp Sơn này!

Gần như trong khoảnh khắc Thiên Vận Tử vỗ xuống, tay phải thân hình đầy phù văn này vung lên phía trước. Lập tức một tấm da thú xuất hiện trong phút chốc liền bốc cháy hóa thành một cỗ khói xám vờn quanh thân thể hắn khiến cho tốc độ hắn nhanh hơn mấy lần. Thân hình hắn chợt lóe đi tới bên cạnh Vương Lâm, đứng chắn ở trước "ầm ầm" va chạm với một chưởng của Thiên Vận Tử.

Tiếng nổ "ầm ầm" vang lên, bóng người phù văn lượn quanh nhanh chóng ôm Vương Lâm lùi về sau, phun ra một ngụm máu tươi. Phù văn toàn thân hắn sụp đổ một mảnh lớn, nhưng vẻ mặt lại càng dữ tợn.

Khí xám vờn quanh thân thể hắn nhanh chóng chui vào trong, nhanh chóng chữa thương. Cũng có một bộ phận dung nhập cơ thể Vương Lâm.

Đúng lúc này, bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Đầu to ở xa xa. Thân thể Đầu to dưới một kích của phân thân Thiên Vận Tử, ầm ầm sụp đổ. Nguyên thần hắn cũng bị thương nặng mắt thấy sắp bị một kích của phân thân Thiên Vận Tử mà sụp đổ.

Đúng lúc này, Lôi Cát vốn đã bị thương nặng nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn ở gần nhất lúc này xông tới một cái chắn trước nguyên thần Đầu to. Thân thể hắn bị một kích của phân thân Thiên Vận Tử đụng vào.

Thân thể Lôi Cát sụp đổ, nguyên thần gần như tiêu tan, được Phù Phong Tử vung tay áo vội vàng cuốn lại. Nhưng một động tác này, cái giá của hắn phải trả là bị một kiếm của phân thân Thiên Vận Tử xuyên thấu qua ngực.

Phù Phong Tử phun máu tươi, cười thảm thân hình lui về phía sau, đến gần hai người trong Trần Đạo Tam Tử đang bị thương nặng.

Lại nói đến cuộc chiến giữa Cổ Ma Tháp Già và ngũ lão Chu Tước Thánh tông. Cổ Ma Tháp Già duỗi hai cánh tay, phía sau hắn bỗng xuất hiện một hình ảnh trăng lưỡi liềm hư ảo. Một tiếng "Nguyệt táng" vang lên, pháp bảo cấp "Không" trước người ngũ lão ầm ầm sụp đổ, năm người bị cuốn bay ngược, máu tươi phun ra.

Người lửa khổng lồ do nguyên thần gần trăm tộc nhân biến thành dưới thần thông của Cổ Ma Tháp Già "phịch" một tiếng sụp đổ. Nguyên thần lại phân ra một lần nữa trở về cơ thể mỗi người.

Gần trăm tộc nhân đồng thời phun máu tươi.

Thiên Vận Tử làm như không thấy tất cả chuyện này, nhìn chằm chằm thân hình Tháp Sơn phù văn lượn lờ toàn thân ở phía trước Vương Lâm. Vẻ mặt hắn bình thản, chậm rãi nói:

- Ngươi trốn ở phía dưới đã lâu còn tưởng rằng ngươi sẽ không xuất hiện nữa!

 

Tháp Sơn trầm mặc. Hắn đích xác ở dưới đã lâu, đối với trận chiến này hắn vốn có thể không xuất hiện. Chuyện này có liên quan rất nhỏ với hắn.

Trên thực tế Tháp Sơn đã tính toán như thế, chỉ là vừa rồi trong nháy mắt nhìn thấy Vương Lâm gặp nguy cơ sinh tử trong lòng Tháp Sơn có một thanh âm rống giận, hò hét. Trong thanh âm rít gào kia, thân hình hắn không bị khống chế vọt ra.

- Tháp Sơn... Vẻ mặt Vương Lâm tiều tụy nhưng ánh mắt càng sắc bén hơn. Lúc này hắn được Tháp Sơn dìu, máu tươi chảy xuống từ khóe miệng.

- Buông ta ra. Đi giúp đỡ cho Đầu to!

Vương Lâm thở sâu, cắn răng nói. Tay phải hắn nắm chặt vỏ kiếm nhìn chằm chằm Thiên Vận Tử, lộ ra sát khí điên cuồng.

Lúc này hắn giống như trở về lúc là một sát tinh ma đầu sát khí ngập trời khi xưa ở Chu Tước tinh.

- Vương Lâm ta nghịch tu, cho dù là chết cũng phải đầu đội trời chân đạp đất! Trong đời này không có gì sợ hãi, duy nhất là muốn giết ngươi!

Vỏ kiếm trong tay Vương Lâm "ầm" một tiếng sụp đổ, hóa thành vô số mảnh nhỏ rơi xuống đất chỉ còn lại thanh thiết kiếm rỉ sét loang lổ!

Tháp Sơn hơi chút do dự, trầm mặc lui về sau. Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Lâm mơ hồ có vẻ sáng rực như ngày trước.

Hắn mạnh xoay người, lóe lên phóng thẳng đến chỗ Đầu to và Phù Phong Tử.

Sở dĩ để Tháp Sơn rời đi là vì Vương Lâm hiểu được. Với tu vi Tháp Sơn cho dù được kế thừa phù văn Thánh tổ nhưng muốn ngăn cản Thiên Vận Tử cũng xa xa không đủ. Vừa rồi Tháp Sơn liều chết ngăn cản mặc dù bề ngoài nhìn bị thương không nặng nhưng trên thực tế Vương Lâm nhận thấy Tháp Sơn không chịu nổi đòn thứ hai!

Vương Lâm cầm thiết kiếm, thở sâu nhìn Thiên Vận Tử. Trên mặt hắn lộ ra một tia chua xót.

- Để cho ta gọi ngươi một tiếng sư tôn lần cuối... Nếu không có ngươi, lúc này không biết ta còn ở đâu. Có lẽ vẫn rời khỏi Chu Tước tinh như cũ, có lẽ sẽ lựa chọn một nơi vắng vẻ để ẩn cư... - Một kích này là vì sự sinh tồn của ta mà chiến. Nếu ta chết, xin sư tôn đưa hài cốt ta quay về Chu Tước tinh. Cho dù đã không có luân hồi cũng cho ta được chôn thân ở quê hương. Đám người Tư Đồ Nam và sư tôn không có liên quan nhiều, nếu ta chết xin sư tôn tha cho bọn họ... Vẻ mặt Thiên Vận Tử bình tĩnh, nhìn Vương Lâm trầm mặc một lát sau gật gật đầu.

Vương Lâm cười dài một tràng. Tiếng cười này mang theo một khí phách quyết chí tiến lên. Thân thể hắn đang đau, nguyên thần đang vỡ vụn nhưng tay hắn không chút run rẩy cầm thiết kiếm chậm rãi nâng lên.

- Thiên Vận Tử!

Vương Lâm hét lớn, tay phải quét ngang. Nguyên lực trong cơ thể hắn ầm ầm dồn vào thiết kiếm. Trong giây lát thiết kiếm lập tức phát ra tiếng kêu vang, một thanh kiếm lớn hư ảo bỗng xuất hiện giữa không trung quét về phía Thiên Vận Tử.

Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm... Thiên Vận Tử không hề động, chỉ bình tĩnh nhìn Vương Lâm, nhìn một kiếm lại một kiếm nối nhau.

Bảy kiếm, tám kiếm, chín kiếm... Thiết kiếm vung lên, thường thường một kiếm chưa tan kiếm sau lại tiếp tục vờn quanh ngoài thân thể Thiên Vận Tử hình thành từng đạo kiếm quang rực rỡ thay thế hết thảy hào quang trong thiên địa.

Mười kiếm, mười một kiếm... Mãi cho đến kiếm thứ mười chín Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, áo giáp đỏ thẫm trên thân thể cũng ảm đạm xuống.

Hai mươi kiếm, hai mươi mốt kiếm... hai mươi ba kiếm! Đây chính là cực hạn của Vương Lâm lúc trước có thể phát huy ra. Nháy mắt kiếm hạ xuống, toàn thân áo giáp Vương Lâm tiêu tan hóa thành một cỗ hỏa nguyên lực dung nhập trong thiết kiếm.

Hai mươi bốn kiếm! Trong cơ thể Vương Lâm truyền đến những tiếng "phanh phanh". Hai mắt hắn chảy xuống hai hàng máu loãng, vẻ mặt càng dữ tợn gầm lên lại nâng thiết kiếm lên.

Kiếm quang vờn quanh ngoài thân thể Thiên Vận Tử gào thét, trong nháy mắt hình thành kiếm thứ hai mươi lăm!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1973)