Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Nghịch - Chương 1290

Tiên Nghịch
Trọn bộ 1973 chương
Chương 1290: Thiếu đế
0.00
(0 votes)


Chương (1-1973)

Siêu sale Lazada


Đan dược kia nổ tung dư âm vẫn còn thì tiếng ầm vang lại ù ù dựng lên trong thiên địa. Tư Mặc Tử bị lực trùng kích gây thương tích, máu phun đầy miệng, giờ phút này đồng tử hai mắt co rút lại, vẻ sợ hãi chưa từng có bao trùm toàn bộ hai mắt.

Hắn điên cuồng lui lại phía sau, một nguy cơ tử vong ầm ầm phủ xuống, dường như hóa thành một áp lực vô hình muốn nghiền nát toàn thân hắn!

Viêm hỏa dị tinh nổ tung so với Băng long đan còn kịch liệt hơn. Nó ẩn chứa hỏa diễm của thiên địa, dưới sự khống chế của Vương Lâm lại bị đè ép vô số lần, hình thành một lực lượng có thể uy hiếp sinh tử tu sĩ thiên nhân đệ ngũ suy.

Thân thể Tư Mặc Tử bị thương, hầu như chỉ trong nháy mắt khi hắn lùi lại thì tiếng hô "nổ" kinh thiên động địa của Vương Lầm lại vang lên. Viêm hỏa dị tinh kia chợt tỏa ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng này trong nháy mắt bao phủ toàn bộ tu chân tinh, phủ khắp thiên địa.

Tư Mặc Tử hét thảm một tiếng, toàn thân bị ánh sáng này bao phủ, lập tức bốc cháy.

Hỏa diễm của thiên địa này màu lam đậm, không thiêu đốt quần áo, chỉ đốt cháy huyết nhục và nguyên thần.

Tiếng thét thê lương thống khổ khiến cho tất cả những người nghe được tâm thần rung động!

Nếu chỉ như vậy thì thôi, sau khi nhận hai sát chiêu của Vương Lâm thì Tư Mặc Tử mới trọng thương nhưng vẫn chưa tử vong, chẳng qua là hai mắt tan rã, lộ ra vẻ sợ hãi chưa từng có, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất. Đó là trốn! Trốn! Trốn!

Nhưng ngay trong nháy mắt lúc ý niệm này nổi lên trong đầu thì trong ánh lửa lại tràn ngập huyết sắc, giống như máu tươi tràn ngập đất trời, cùng lúc đó có một tiếng kiếm reo vang khắp thiên địa, trong thời gian ngắn, từ trong huyết quang bay ra một thanh đoản kiếm lao thẳng tới Tư Mặc Tử.

Tốc độ đoản kiếm này cực nhanh, mắt thường không thể nhận ra, dù là thần thức cũng không thể tập trung. Tốc độ của nỏ dường như thoát ly quy tắc của thiên địa, đột nhiên tới gần Tư Mặc Tử.

Tư Mặc Tử đã bị trọng thương căn bản không thể né tránh. Ầm một tiếng, thanh huyết kiếm xuyên thấu qua ngực hắn. Máu tươi đồng thời phun ra từ phía trước lẫn phía sau Tư Mặc Từ. Trong cơ thể hắn có tiếng bang bang không ngừng xuất hiện, tuy vậy vẫn chưa tử vong mà vội vã lùi lại phía sau!

Phân thân của Tư Mặc Tử dù sao cũng là thiên nhân đệ ngũ suy, không thể dễ dàng bị giết chết như vậy. Toàn bộ những gì Vương Lâm vì một trận chiến với Tư Mặc Tử mà chuẩn bị là Băng long đan, Viêm hỏa dị tinh, ngàn vạn đạo kiếm khí, ngay tại thời khắc mấu chốt nhất xuất huyết kiếm. Trong thời gian ngắn ngủi này, Vương Lâm đã triển khai toàn bộ thần thông, cuối cùng vẫn không thể giết chết tu sĩ thiên nhân đệ ngũ suy.

Nhưng có thể khiến hắn trọng thương tới mức này thì Vương Lâm đủ để vang danh giới ngoại. Phải biết rằng hiện tại hắn mới chỉ có một đạo bổn nguyên đại thành. Nếu tới đạo thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm đại thành mà nói thì lúc đó Vương Lâm dù không mở ra không môn cũng có thể liều mạng với tu sĩ bước thứ ba!

Chứng kiến Tư Mặc Tử vẫn chưa tử vong, thần sắc Vương Lâm âm trầm, thân thể trước tiếp bước nửa bước, tay phải giơ liên điểm một chỉ lên không, thi triển thần thông đuổi giết. Nhưng vào lúc này, tiếng nói từ trong hư vô truyền ra vang vọng:

- Vùng đất Điên Lạc, có phải là chỗ ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi đâu.

Trong khi lời nói này vang lên, Tư Mặc Tử đã trốn tới chân trời, bên ngoài thân thể đã xuất hiện gợn sóng, sắp sửa hoàn toàn thuấn di mà đi. Nhưng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một mảnh vặn vẹo. Một luồng sóng không khí vô hình bỗng dựng lên, hình thành một dòng xoáy khổng lồ.

Ngay trong nháy mắt khi thân thể Tư Mặc Tử sắp tiêu tan, từ giữa dòng xoáy mênh mông trong không trung, một ngón tay ầm ầm xuyên ra, hướng về phía Tư Mặc Tử hung hăng điểm một cái!

Ngón tay này quá lớn, dường như có thể chống trời, do sóng không khí tạo thành, từ xa nhìn lại phảng phất trong suốt, không khác gì bầu trời. Giờ phút này nó điểm xuống với tốc độ không thể hình dung nổi, ầm ầm một cái đã tới nơi, dường như muốn đem mặt đất phía dưới đục thủng, muốn phá nát cả tinh không vậy.

Vương Lâm cau mày. Hồi lâu sau hắn thở dài một tiếng, vung tay áo thu ngân y nữ tử vào trong không gian trữ vật một lần nữa.

- Việc này đối với ta mà nói quá mức khó lường, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Lúc này tốt nhất là luyện hóa pháp bảo của Tham Lang trước, lấy việc thu bổn nguyên của Hỏa Tước tộc làm trọng!

Vương Lâm trầm mặc nửa ngày, không suy tư tới những chuyện liên quan tới pho tượng nữa mà xuất hết pháp bảo của tham Lang ra, bắt đầu tế luyện và nghiên cứu một lần nữa.

- Chín mươi chín thanh phi kiếm là tham Lang lấy được ở bên cạnh một cái đầu lâu trong cổ mộ. Hắn nhớ là trong mắt đầu lâu kia không có tinh điểm. Chín mươi chín thanh phi kiếm bên ngoài cái đầu lâu này đều nhiễm máu tươi, hợp thành một kiếm trận.

Vương Lâm vung tay phải lên. Chín mươi chín thanh kiếm này liền vờn quanh thân thể hắn, mỗi một thanh đều tràn ngập hàn khí.

Đôi mắt Vương Lâm lóe sáng, thần thức tràn ra, cẩn thận đảo qua chín mươi chín thanh kiếm này.

- Đích xác là bảo vật của bộ tộc cổ yêu, bên trong có yêu khí nồng đậm. Trong tay ta có lẽ không thể phát huy được uy lực lớn nhất nhưng nếu để cho phân thân thứ hai của ta đại thành thì phân thân Cổ Yêu đó cầm kiếm này uy lực tất nhiên là bất phàm! Bảo vật này lưu lại hay luyện hóa đây.

Vương lâm hơi trầm ngâm tay phải lại vung lên. Chín mươi chín thanh kiếm này được hắn để lại lạc ấn và cấm chế xong lại một lần nữa được thu vào trong túi trữ vật.

- Nếu luyện hóa thì yêu khí trong đó sẽ tiêu tán một cách lãng phí. Cứ lưu lại đợi tới khi trở về giới nội, đưa cho phân thân thứ hai của ta hấp thu! Đáng tiếc là do Phong Giới đại trận khiến ta không thể liên lạc được với phân thân. Nếu không thì ta cũng có thể tự chuyển hóa được.

- Không biết những năm gần đây phân thân thứ hai thế nào.

Vương Lâm trầm mặc, lại xuất ra một kiện pháp bảo. Đó là Hộ Cốt Thạch Bi!

Chín tấm bia đá bay xung quanh, tỏa ra từng luồng khí tức quen thuộc đối với Vương Lâm! Đây là khí tức của Cổ Thần!

Phân thân của Tư Mặc Tử dù là trọng thương nhưng có thể dùng một chỉ giết chết, tu vi đại đế nọ tuyệt đối hơn hẳn Thủy Đạo Tử một bậc, không biết so với Lam Mộng Đạo Tôn thì ra sao! Mà người này rõ ràng là đang giúp mình.

Ánh mắt Vương Lâm âm thầm lóe lên. Vốn hắn đã muốn rời đi. Dù sao thì thương thế trong cơ thể hắn cần lập tức chữa trị.

Nhưng khi ánh mắt Vương Lâm rơi lên tu chân tinh này thì trong nháy mắt liền có hàn quang lóe lên.

- Trưởng lão thứ chín của Lạc Sinh hội. có gan giúp Tư Mặc Tử, đố chính là đối địch với ta! Trưởng lão thứ chín. ta hiện giờ muốn thử xem kẻ dưới của đại đế thế nào!

Tính cách của Vương Lâm có thù tất báo. Hắn không đi trêu chọc vào người khác nhưng một khi có người chủ động chọc vào hắn thì Vương Lâm rất ít khi bỏ qua.

Giờ phút này hắn hừ lạnh một tiếng, thân thể khẽ chuyển, hướng về phía Long Giáp Tộc bay nhanh đi!

Tốc độ của hắn cực nhanh, như cầu vồng ngang trời, hóa thành những tiếng nổ ầm ầm, khiến cho toàn bộ tu sĩ trên tu chân tình này sắc mặt đại biến, mà sau khi thấy trận chiến giữa Vương Lâm và Tư Mặc Tử thì chẳng có ai dám tiến lên ngăn cản.

Thiếu tộc trưởng Long Giáp Tộc sắc mặt trắng bệch, theo tiềm thức lui lại phía sau vài bước, thất thanh nói:

- Phụ tôn, hắn. hắn.

Tâm thần tộc trưởng Long Giáp Tộc cũng chấn động một cái, âm thầm kêu khổ. Hắn không ngờ là đối phương thực sự có dũng khí tới tìm mình gây phiền toái, giờ phút này tuy rằng tâm thần chấn động nhưng khi nghĩ tới thương thế của đối phương thì thần sắc liền lộ vẻ dữ tợn.

- Tất cả tộc nhân bước thứ hai của Long Giáp Tộc, ngăn cản tất cả ngoại nhân tiến vào Long Giáp Tộc nửa bước!

Tiếng nói ầm vang truyền ra. Lập tức khí tức của Long Giáp Tộc ầm ầm bốc lên, có gần mười tu sĩ bước thứ hai bay ra, tâm thần khẩn trương đang muốn ngăn cản.

Nhưng trong lúc này thiên địa ầm vang, lôi đình như lưu tinh giáng xuống. Vương Lâm bước nửa bước hiện ra, thân hình xuất hiện trên bầu trời Long Giáp Tộc. Trong nháy mắt những tu sĩ bước thứ hai vừa vọt lên, tay phải Vương Lâm giơ lên rồi nhấn xuống phía dưới một cái!

- Cút ngay cho ta!

Giọng nói lạnh như băng vang lên kinh thiên động địa. Theo chưởng ấn của Vương Lâm hạ xuống, thiên địa chấn động. Một chưởng ấn khổng lồ liền biến ảo ra hướng về phía dưới điên cuồng đánh sâu xuống.

Gần mười tu sĩ bước thứ hai của Long Giáp Tộc đụng vào chưởng ấn kia lập tức phun máu tươi, có ba người thân thể lập tức tan nát.

Không thể ngăn cản nửa điểm, tùy ý để chưởng ấn kia xuyên thấu, ầm một tiếng đánh lên mặt đất, khiến cho mặt đất chấn động kịch liệt, cả vùng đất của Long Giáp Tộc lập tức sụp đổ!

- Chỉ là một tiểu tộc mà dám bày mưu với Vương mỗ, đúng là đi tìm chết!

Vương Lâm vừa cười lạnh, thân thể vừa hạ xuống, ánh mắt như đuốc rơi vào người hai phụ tử tộc trưởng Long Giáp Tộc sác mặt đang tái nhợt.

Ánh mắt tộc trưởng Long Giáp Tộc lộ ra vẻ kinh hãi. Hắn không thể ngờ nổi là Vương Lâm dù bị thương mà vẫn có lực lượng mạnh mẽ tới vậy. Một chưởng vừa rồi hắn không có tự tin có thể tiếp nổi.

Thần sắc Vương Lâm lạnh như băng, tay phải giơ lên điểm lên bầu trời. Lập tức lôi đình ầm ầm ngưng tụ lại.

Sắc mặt tộc trưởng Long Giáp Tộc đại biến, ôm nhi tử lập tức lùi lại phía sau, quát to:

- Ngươi dám giết ta! Ta chính là trưởng lão thứ chính của Lạc Sinh hội, do chính đại đế tự mình chỉ định. Đừng nói là giết ta, dù là làm bị thương ta thì đại đế nhất định sẽ băm thây ngươi làm vạn đoạn!

Đúng lúc này thì đột nhiên từ xa xa trong thiên địa có một đạo kiếm quang gào thét lao tới. Kiếm quang kinh thiên, từ xa nhìn lại như một đạo cầu vồng che trời, trong nháy mắt đã tới nơi này.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy đạo kiếm quang như cầu vồng này, sự kinh hoàng trong mắt tộc trưởng Long Giáp Tộc liền tiêu tan, thay vào đó là vẻ mừng rỡ như điên!

- Sứ giả của đại đế! Ha ha, sứ giả của đại đế tới rồi. Ngươi chỉ là một ngoại nhân mà dám trêu chọc vào Lạc Sinh hội chúng ta. Hôm nay ngươi chết chắc rồi!

Không chỉ có hắn mà ngay cả Thiếu tộc trưởng Long Giáp Tộc cũng lộ vẻ vui mừng, thở phào một hơi, sắc mặt rất thoải mái!

Vương Lâm ngẩng đầu, vẫn chưa vội ra tay mà lạnh lùng nhìn lại.

Từ trong kiếm quang như cầu vồng, một nam tử trung niên mặc hồng sam bước ra. Trên người người này không có chút khí tức của tu vi nào, dù là Vương Lâm cũng không cách nào phát hiện ra. Hiển nhiên hắn tu luyện một công pháp ẩn dấu tu vi tuyệt đỉnh nào đó.

- Trưởng lão thứ chín của Lạc Sinh hội bái kiến sứ giả của đại đế. Sứ giả đã tới, nhất định xin làm chủ cho tại hạ!

Tộc trưởng Long Giáp Tộc cực kỳ cung kính, nhi tử bên cạnh cũng cúi đầu.

Nam tử trung niên thần sắc lạnh lùng, tay phải phất lên, trong tay liền xuất hiện một ngọc giản màu đỏ.

- Tuyên khẩu dụ của đại đế!

Thần sắc tộc trưởng Long Giáp Tộc run lên, cúi đầu cung kính hơn nữa.

- Tước bỏ tư cách trưởng lão thứ chín của tộc trưởng Long Giáp Tộc, ban cho một viên đan dược, lập tức nuốt vào!

Nam tử trung niên nọ nói xong, tay áo vung lên, lập tức có một viên đan dược bay thẳng về phía tộc trưởng Long Giáp Tộc.

Thân thể tộc trưởng Long Giáp Tộc chấn động, sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác đứng đó, kinh ngạc nhìn viên đan dược màu đen lơ lửng trước mặt.

- Độc. Độc mệnh đan. đây. đây Thần sắc nam tử trung niên kia như thường, chậm rãi mở miệng nói:

- Có một số người ngươi không thể trêu chọc và bày mưu hãm hại. Nếu chọc vào sẽ phải trả giá đắt!

Hắn nói xong lập tức nhìn về phía Vương Lâm, vẻ mặt không còn lạnh băng mà nở nụ cười, cung kính ôm quyền nói:

- Thuộc hạ tham kiến thiếu đế!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1973)