← Ch.1321 | Ch.1323 → |
trong Thiên Phương giới, Vương Lâm nhìn pho tượng khổng lồ chiếm cả thiên địa kia, ánh mắt lấp lánh.
hình dáng pho tượng này vô cùng cổ quái, Vương Lâm chưa gặp bao giờ. Người này nhìn thế nào cũng không giống tu sĩ, ngược lại giống như Chu Tước biến thành.
Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm hai tay ôm quyền, hướng về phía bức tượng xa xa vái một cái, trầm giọng nói:
- Vãn bối là Chu Tước đời thứ sáu, ra mắt lão tổ.
Trong nháy mắt khi hắn nói những lời này, ngọn lửa chín màu trên mi tâm của pho tượng ầm ầm bốc lên tận trời cao, hoá thành ánh lửa chín màu tràn ngập bốn phía. Hai mắt pho tượng đang nhắm cũng bừng sáng.
- Có thể với huyết mạch không nhiều mà tỉnh giấc bốn lần, ngươi không tồi.
Tiếng nói ầm ầm vang vọng thiên địa.
- Vãn bối.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, đang muốn nói.
- Người có vấn đề gì thì có thể hỏi. Bổn tước năm đó bị thương chưa lành, thời gian tỉnh táo không nhiều lắm. Ngươi nếu ở trong thí luyện này có thể kiên trì mỗi năm nhịp thở thì ta có thể trả lời ngươi một câu hỏi!
Tiếng nói ong ong kia không mang theo chút tình cảm nào, cắt lời Vương Lâm.
Trong nháy mắt khi tiếng nói này vang lên, bàn tay Vương Lâm đang đứng liền có một ngọn lửa bùng lên. Ngọn lửa này nhanh chóng biến đổi giữa thực chất thành hư ảo, biến đổi tới lần thứ chín thì uy lực của nó tăng mạnh.
- Đây không phải là hư hỏa mà là tâm thần hỏa của bổn tước. Trong thời đại của bổn tước, thứ lửa này được gọi là Chu Tước Sâm La Viêm.
Lúc Vương Lâm đang thí luyện thì trong Thái Cổ Tinh Thần, cái khe trăm trượng tới mộ địa kia có một luồng khí tức tang thương từ trong đó tỏa ra tràn ngập, dung nhập vào trong Thái Cổ Tinh Thần, chấn động cả tinh không, cũng không ngừng khuếc tán, hút những hạt bụi mà mắt thường rất khó phát hiện ở bốn xung quanh lại.
Đám bụi này ngày càng nhiều, cuối cùng hình thành một cơn lốc. Cơn lốc này lấy cái khe làm trung tâm, hướng về bốn phía gào thét cuốn đi. Từ xa nhìn lại, nơi này giống như là một đám tinh vân đang xoay tròn vậy.
Cơn lốc xoáy nọ càng lúc càng lớn, trong chớp mắt đã tràn ra vô tận, chấn động cả Thái Cổ Tinh Thần.
Một lực lượng cực kỳ đáng sợ trào ra từ cơn lốc này, hủy diệt hết thảy sinh linh. DƯớii lực hút của dòng xoáy, thậm chí nhiều phế tinh xung quanh còn bị thay đổi quỹ tích, hướng về nơi này ầm ầm lao tới, cuối cùng bị hút vào trong dòng xoáy, nhanh chóng bị cắn nát, trở thành một bộ phận của dòng xoáy.
Trong Thái Cổ Tinh Thần, ở tinh không phía bắc xa xôi, có mười chín tu chân tinh xếp thành một hàng. Ở trung tâm của mười chín tu chân tinh này, là một tu chân tinh mà từ xa nhìn lại hầu như toàn bộ đều là hải dương, giống như một quả cầu nước vậy.
Sâu trong hải dương, dưới làn nước biển vô tận có một tu sĩ khoanh chân ngồi.
Vẻ ngoài người này già nua, mái tóc bạc di động trong dòng nước. Mỗi một lần thổ nạp đều khiến cho hải dương của tu chân tinh này gầm thét, tạo ra những cơn sóng ầm vang cuồn cuộn cuốn về bốn phía.
Trong thời khắc cổ mộ mở ra, cơn lốc xoáy hình thành trong nháy mắt, lão già này mở bừng đôi mắt, ánh mắt vô cùng thâm thúy, trông tựa như biển rộng vậy.
- Không đúng rồi!
Ánh mắt lão già lóe sáng, trầm ngâm một chút liền lộ vẻ do dự.
- Trên Đại đế tinh không thể lấy được Thiên nghịch, đơn giản sau đó. phân thân, mau trở về, đi tới dòng xoáy kia tra xét tới tận cùng!
Lão già này chính là bản thể của Diệu Âm đạo tôn - Một trong thái cổ ngũ tôn. Thiếu niên trên Đại đế tinh kia chẳng qua chỉ là phân thân bước thứ ba của hắn mà thôi. Cùng lúc đó, ở bên ngoài vùng đất Điên Lạc, một cự thú có thân thể cực kỳ khổng lồ, có thể so với một tu chân tinh, trên người tỏa ra những xúc tu vô tận chậm rãi đi tới. Lão già có khuôn mặt âm dương trên lưng nó vốn đang nhắm mắt giờ phút này đột nhiên mở bừng mắt, nhìn về phía xa xa, ánh mắt tỏa ra ánh sáng kỳ dị.
- Đây là.
Hắn còn chưa nói xong, Vọng nguyệt dưới thân hắn đã sững lại, lập tức nhìn về phía xa xa, thân thể run rẩy, trong đôi mắt hung ác lộ ra vẻ sợ hãi và kích động, cũng mở miệng phát ra một tiếng gầm thét kinh thiên.
Lão già mặt âm dương kia hơi do dự, sau đó chuyển hướng, điều khiển Vọng Nguyệt lao thẳng tới hướng cổ mộ mở ra.
Trên Đại đế tinh, mấy vạn tu sĩ đang nhìn về phía Thiên phương hương. Đột nhiên sắc mặt thiếu niên đang ngồi trên đám mây biến đổi, không cần nghĩ ngợi mà hướng về đám người lão Chu Tước ôm quyền cười nói:
- Chư vị đạo hữu, tại hạ có chuyện quan trọng, không thể tiếp tục dự lễ, cáo từ!
Nói xong hắn liền xoay người, bước một bước vào hư không, thân ảnh hóa thành một luồng sáng tiêu tan trong thiên địa.
Biến cố đột ngột này khiến cho người ta kinh ngạc. Tất cả tu sĩ bước thứ ba ở nơi này gồm cả lão Chu Tước đều biến đổi thần sắc.
Ánh mắt Lam Mộng đạo tôn sững lại, ngẩng đầu về phía xa, hơi trầm ngâm, cũng hướng về phía lão Chu Tước ôm quyền, trầm giọng nói:
- Việc này rất quỷ bí, lão phu cũng phải nhanh chân tới xem.
Hắn nói xong nhìn lướt qua Lý Thiến Mai bên cạnh, thầm than, tay áo vung lên, lam quang bao phủ hai phụ tử, sau đó tiêu tán trong thiên địa.
Còn có lão già ngồi trên con thằn lằn, hai mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, cái miệng bị những cây châm xuyên qua dường như hơi chuyển động, hướng về phía lão Chu Tước ôm quyền, không nói gì, tay phải vỗ lên con thằn lằn dưới người. Con thằn lằn đó liền rít lên một tiếng dài rồi bay lên, cuồng phong cuốn tới, lao thẳng về phía chân trời.
Vân Lạc đại ti cùng với Tư Mặc Tử nhìn nhau. Vân Lạc đại ti muốn ôm quyền nói chuyện thì lúc này, trên Thiên phương hương, đột nhiên khói bóc lên không ngừng.
- Thiên phương hương cháy rồi!
- Nhanh như vậy đã đốt được cây hương cuối cùng!
- Không biết thiếu đế thứ ba này có thể duy trì được mấy nhịp thở, có thể vượt qua thiếu đế thứ hai năm đó hay không.
Ánh mắt tu sĩ bốn phái ngưng tụ trên Thiên phương hương, ngay cả Vân Lạc đại ti chuẩn bị rời đi cũng liếc mắt nhìn lại.
Thiên phương hương cháy lên, khói tỏa ngập trời, sóng nhiệt ập vào mặt mọi người giống như hỏa diễm. Ngọn lửa nọ hừng hực, nhanh chóng tiến về phía dưới.
Một nhịp thở, hai nhịp thở, ba nhịp thở. Thiên phương hương giới, Vương Lâm khoanh chân ngồi trên bàn tay của pho tượng khổng lồ, ở trong ngọn lửa chín màu đang thiêu đốt, từ xa nhìn lại giống như là bàn tay nọ đang nâng một quả cầu lửa.
Ngọn lửa này vừa mới bùng lên đã ẩn chứa một lực lượng hủy diệt đáng sợ. Thời gian ba nhịp thở thoáng chốc trôi qua nhưng nhiệt lượng trong ngọn lửa khiến Vương Lâm trong nháy mắt cảm nhận được một sức nóng không thể hình dung nổi.
Hắn thậm chí còn có cảm giác dường như mình đang ở trong một cái lò luyện đan, bị người ta luyện hóa. Loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt. Ngọn lửa kia thiêu đốt không ngừng, cơ hồ trong một nhịp thở đều chuyển biến chín lần. Do vậy cứ mỗi lần qua một nhịp thở là uy lực của ngọn lửa sẽ điên cuồng tăng lên. Sau ba nhịp thở, nhiệt độ khiến cho toàn thân Vương Lâm gần tan rã.
Đây đâu phải là thí luyện gì, rõ ràng là đang lyuện hồn. Vương Lâm có thể cảm nhận được rõ ràng, nếu không phải là mình đã thức tỉnh Chu Tước lần thứ tư, trong cơ thể sinh ra hư hỏa thì sợ là trong ba nhịp thở này, hồn phách đã bị thiêu thành tro bụi.
Bên ngoài Đại đế tinh, thân thể của hắn cũng bởi trạng thái của hồn phách mà run rẩy, mồ hôi to như hạt đậu toát ra khắp toàn thân nhưng mới vừa xuất hiện liền xèo một cái hóa thành một đám sương mù.
Thân thể hắn lúc này dường như đã trở thành một khối sắt cực nóng, giống như là thân xác cũng đang bị thiêu đốt vậy. Bên trong Thiên phương hương, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, thần sắc không còn cung kính nữa mà trở nên dữ tợn, ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, hai tay bắt quyết hướng về phía trước vung mạnh lên. Ngọn lửa chín màu trong mắt trái ầm ầm biến ảo ra, dưới cái vung tay này điên cuồng tràn tới, vờn quanh thân thể, lấy hỏa kháng hỏa. Những tiếng ầm ầm vang vọng trên bàn tay khổng lồ kia không ngừng. Trong vòng bốn nhịp thở, mấy vạn tu sĩ trên Đại đế tinh đều ngưng thần, nhìn chằm chằm vào thân thể Vương Lâm. thân thể hắn giờ phút này đã tràn đầy sương mù do mồ hôi hóa thành. Trong nháy mắt khi vượt qua năm nhịp thở, thân thể hắn ầm một cái liền vỡ tan.
Ngay lúc này, Thiên phương hương đang cháy đã được gần một nửa đột nhiên sững lại một chút.
- Chu Tước tộc còn ở Thái Cổ Tinh Thần, vì sao lại còn Hỏa Tước tộc tồn tại!
Trong Thiên phương giới, Vương Lâm vượt qua được năm nhịp thở, lớn tiếng gầm lên.
- Nghiệt tước đời thứ ba trộm chí bảo của ta rồi trốn đi, lập thành Hỏa Tước tộc. bổn tước bị phong ấn, không thể thanh lý môn hộ! Mà Hỏa tước tộc tồn tại đối với Chu Tước tộc cũng có lợi!
Tiếng nói ong ong kia trả lời rất đơn giản, lời nói vừa dứt liền lâm vào trầm mặc.
Nhưng ngọn lửa thiêu đốt xung quanh thân thể Vương Lâm lại ầm ầm tăng mạnh. Lực lượng hỏa diễm tới từ lão tổ đời đầu tiên đã hóa thành một cơn lốc, bốc lên ngút trời.
Vương Lâm ở trong đó bị cơn lốc đánh tới, lập tức ngọn lửa chín màu xung quanh thân thể tan nát, hồn phách truyền ra những cơn đau nhức kinh hồn, phun ra một ngụm hồn khí, sắc mặt trắng bệch.
Hồn phách còn như thế, không nói tới thân thể. thân thể hắn bên ngoài Đại đế tinh chấn động kịch liệt, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, chưa được một tích tắc đã bị đốt cho khô cháy, hóa thành một đám bụi đen tiêu tán.
Thấy cảnh tượng này, hai mắt lão Chu Tước liền lộ vẻ ngưng trọng hẳn lên, thần sắc biến ảo, trông cực kỳ âm trầm.
- Lão tổ đời đầu tiên chẳng lẽ đầu óc không tỉnh táo, không ngờ lại dùng tới Sâm La Viêm thí luyện! Thiên phương hương thí luyện vốn là để xác định cơ may. Người làm như vậy là có ý gì!
Ánh mắt Tư Mặc Tử lóe sáng, cũng lộ vẻ ngạc nhiên, không khỏi trao đổi ánh mắt với Vân Lạc đại ti ở bên cạnh. Vân Lạc đại ti cắn môi, nheo hai mắt. Nàng định cố tình tính toán một phen nữa, nhưng nghĩ tới hai mắt Vương Lâm vừa rồi, tâm thần liền run lên, không ngờ không dám tính toán nữa.
Qua sáu nhịp thở. dưới Thiên phương hương, máu tươi từ miệng Vương Lâm không ngừng chảy ra, da dẻ toàn thân khô nẻ, dường như ngay cả máu tươi trong cơ thể cũng bị ngọn lửa trong linh hồn khiến cho bốc hơi vậy.
Hồn phách của Vương Lâm ở trong Thiên phương giới cũng cắn chặt hàm răng, ánh mắt vặn vẹo. Cơn lốc lửa bên ngoài cơ thể hắn do Chu Tước đời đầu tiên tạo thành đã không phải là chín màu nữa mà trở thành một vùng hỗn độn. Nhiệt độ bên trong đó đã đạt tới cực hạn mà Vương Lâm có thể thừa nhận.
Dưới sự thiêu đốt kịch liệt này, thống khổ như nước thủy triều tràn tới, thậm chí còn kịch liệt hơn hai thí luyện trước gấp mấy lần.
- Đây là thí luyện sao?
Vương Lâm ngẩng phắt đầu, dữ tợn nhìn chằm chằm vào pho tượng Chu Tước đời đầu tiên, hai mắt lộ ra lửa giận, bắt quyết. Mắt phải hắn liền có lôi đồ biến ảo ra. Trong nháy mắt lôi đình ầm vang thiên địa. Trong Thiên phương giới đột nhiên xuất hiện vô số tia chớp. Những tia chớp này ầm ầm đánh tới, lao thẳng về phía mắt phải Vương Lâm. Trong thời gian ngắn, lôi đồ liền xuất hiện, vờn quanh thân thể hắn.
Lôi đồ này quay cuồng khiến lôi đình ầm vang, những tia sét lóe lên, khiến Vương Lâm có thể vượt qua thời gian chín, rồi mười nhịp thở.
← Ch. 1321 | Ch. 1323 → |