← Ch.1366 | Ch.1368 → |
- ... Ta giả thiết đây là Đạo Cổ, như vậy biện pháp khác mà Tiên Hoàng nghĩ tới rất có thể liên quan đến Đạo Cổ. Tiên Hoàng sắp xếp từ thế giới của hắn dẫn tới Đạo Cổ... mục đích của hắn chính là ám hại Đạo Cổ, ám hại tam tộc, muốn dùng bọn họ để thay thế đạo linh nuôi dưỡng thiên đạo.
Những nhân vật như Tiên Hoàng ra tay nhất định có mười phần nắm chắc, nếu hắn có thể sắp xếp dẫn tới Đạo Cổ, đáng lẽ phải thành công mới đúng... nhưng cuối cùng tại sao lại vì thiên đạo mà chết... Laị thêm năm đó ở Liên Minh Tinh Vực, lúc ta độ kiếp đã từng trong lúc vô ý mở ra một cái khe thông đạo, thần thức tiến vào nơi đó đã nhìn thấy một vùng thiên địa kỳ dị. Nơi đó có rất nhiều pho tượng Cổ Thần, Cổ Ma, Cổ Yêu... nơi đó là chỗ nào, có liên quan đến cổ mộ này không, có liên quan tới đạo nhân bảy màu này hay không?
Còn các đời Chu Tước dường như đề bị người ta phong ấn, mọi đầu mối đầu dẫn người ta đến sư phụ của Chưởng Tôn... sư phụ của Chưởng Tôn là ai?
Còn có nữ tử áo bạc sau khi nhìn thấy pho tượng của đạo nhân bảy màu lập tức hét lên như phát cuồng, không ngừng nói cửa không phải do cô ta mở... rốt cuộc là cánh cửa gì, tại sao sau khi mở ra đạo nhân bảy màu kia lại phẫn nộ đồ sát như vậy?
Cánh cửa này, chẳng lẽ là cánh cửa để nuôi dưỡng thiên đạo? Hay là cánh cửa để vây khốn địch thủ? Hay là... cánh cửa đi thông đến một thế giới khác?
Cũng có thể, tất cả những suy đoán của ta đều sai... Vương Lâm chau mày, đủ loại đầu mối cũng chỉ giúp hắn phân tích đến đây, còn có chính xác hay không thì hắn cũng không biết.
- Khi đài cao cấp năm thành hình, người tự xưng là Đạo Cổ Diệp Mịch kia đã nói nếu tộc nhân của hắn có thể tiến vào cánh cửa luân hồi đạt được truyền thừa, nếu không phải tộc nhân của hắn đi tới địa phủ... địa phủ là cái gì?
Vương Lâm vuốt vuốt mi tâm, ánh mắt lóe lên.
- Bất kể như thế nào, sự tồn tại của vùng đất cổ mộ này chắc chắn có liên hệ rất lớn tới đạo nhân bảy màu kia. Nơi này, rốt cuộc là nơi nuôi dưỡng thiên đạo mà hắn để lại... hay chính là nơi mà Đạo Cổ Diệp Mịch trước khi chết để lại truyền thừa...?
Nơi này được gọi là vùng đất cổ mộ... đây có phải chính là mộ của Đạo Cổ Diệp Mịch kia hay không...?
Càng suy nghĩ, trong đầu Vương Lâm càng trở nên rối loạn, không thể tìm ra manh mối. Hồi lâu sau, hắn thầm than một tiếng, không suy nghĩ về chuyện làm cho người ta phiền lòng này nữa, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía những cây cối héo rũ trên mặt đất xung quanh.
- Cây cối ở nơi này nếu ta đoán không lầm hẳn là được người ta trồng đồng thời với việc phong ấn đầu lâu của Cổ Thần khiến cho những cây cối này hấp thụ khí tức Cổ Thần bên trong đầu lâu.
Sở dĩ toàn bộ héo rũ tử vong là bởi vì khí tức Cổ Thần bên trong đầu lâu theo thời gian đã tiêu tan gần như không còn, những cây cối này đã không còn được nuôi dưỡng, hiển nhiên sẽ tự héo rũ. Tham Lang đến nơi này chỉ nhìn thấy một viên mộc linh, có lẽ cũng chỉ còn lại một viên này. Nếu Tham Lang không tới, chỉ sợ sau một thời gian nữa, cái cây cuối cùng sẽ bị héo rũ.
Như vậy cũng có thể thấy được, ngoài Tham Lang, nơi này đã rất lâu chưa có người tới, kể cả người trồng cây năm đó rất có thể sau đó cũng không quay trở lại... Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, sau khi trầm ngâm một lát ánh mắt lộ vẻ quyết đoán. Hắn khoanh chân ngồi trên mi tâm của cái đầu lâu, hít sâu một hơi, hai tay bấm quyết, liền có một lượng lớn cấm chế gào thét tràn ngập bầu trời, hình thành một tầng phòng hộ.
Hắn còn có biến hóa ra lôi đồ ẩn giấu rất sâu trên bầu trời, còn có ngọn lửa chín màu cũng tràn ngập bầu trời, thậm chí huyết kiếm cũng được Vương Lâm chém ra, giấu ở trên bầu trời. Những chuẩn bị của hắn đan xen vào nhau, hình thành một sát trận rất hung mạnh, nếu có người mạo muội xông vào, sẽ lập tức chạm phải sát trận này.
Làm xong tầng phòng hộ này, Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, sức mạnh Cổ Thần toàn thân vận chuyển, từ thân thể dần dần dung nhập vào trong đầu lâu bên dưới. Cái đầu lâu này giống như là một cái dộng không đáy, mặc dù sức mạnh Cổ Thần của Vương Lâm dũng mãnh nhập vào, nhưng cũng không hề có một chút biến hóa nào. Vương Lâm cũng không hề dừng lại, mà thủy chung duy trì sức mạnh Cổ Thần nhập vào bên trong đầu lâu.
Dần dần, tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm hắn lóe lên, sáu tinh điểm vờn quanh, sức mạnh Cổ Thần tuôn ra càng đậm. Mấy canh giờ sau, nhờ sức mạnh Cổ Thần trong thân thể Vương Lâm hóa thành chất nuôi dưỡng, hắn nhìn rõ ràng đầu lâu Cổ Thần dưới thân thể hình như có một chút khác biệt, cây cối héo rũ xung quanh dường như có một chút tươi tốt, dần dần tỏa ra những tia sức sống. Nhưng nếu muốn toàn bộ cây cối này phát ra sức sống, chẳng những tốn nhiều thời gian, mà sức mạnh Cổ Thần trong cơ thể Vương Lâm cũng không đủ.
Trầm ngâm một lát, Vương Lâm bỏ qua việc làm sống lại toàn bộ mà tập trung sức mạnh Cô Thần, thông qua cái đầu lâu kia bao phủ mười chín cái cây, toàn lực nuôi dưỡng.
Thời gian trôi qua, dần dần hình dáng của mười chín cái cây héo rũ kia chậm rãi chuyển hóa, sức sống càng ngày càng nhiều, rễ cây dần khôi phục lại màu sắc vốn có, chậm rãi lan lên phía trên.
Quá trình diễn ra tương đối buồn tẻ, Vương Lâm một mặt duy trì sức mạnh Cổ Thần dung nhập vào, một mặt giơ tay phải lên điểm lên mi tâm, trong tiếng ầm vang, Thiên Hoàng Lô biến ảo hiện ra, lơ lửng phía trước người.
Thiên Hoàng Lô này có thể to nhỏ tùy ý, lúc này chỉ lớn có mười trượng, ở bên trong là một đám hỗn độn, mơ hồ truyền ra những tiếng rít gào. Vương Lâm nghĩ là làm ngay, hai tay bấm quyết hướng vào cái lò này điểm một cái. Lập tức đám hỗn độn bên trong Thiên Hoàng Lô này tiêu tan, hiện ra trước mắt Vương Lâm là một vùng biển độc đen kịt. Nước biển tĩnh mịch, không có một chút gợn sóng, trên đó còn có một lượng lớn hồn phách hương hỏa bị nhiễm độc.
- Luyện!
Tay phải Vương Lâm điểm về phía trước, lập tức biển độc ở bên trong bị thiêu đốt, phát ra tiếng ầm vang rầu rĩ, còn nổi lên sóng lớn, hình thành những vùng nước xoáy lớn, ầm ầm xoay tròn.
- Biển này là do cái lưỡi độc quỷ dị của Đại Hoang Thượng Nhân hóa ra, còn ẩn chứa hồn phách hương hỏa của Diệu Âm Đạo Tôn, sau khi ta luyện hóa xong sẽ có một bảo vật mang độc uy lực hung mạnh.
Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, bắt đầu luyện hóa.
Nước biển trong Thiên Hoàng Lô này rít gào càng ngày càng kịch liệt, vô số hồn phách hương hỏa ở bên trong phát ra tiếng gào thét thê lương. Thanh âm này rất chói tai, nhưng bị Thiên Hoàng Lô ngăn trở, chỉ truyền được rất ít ra bên ngoài.
Ầm vang không ngừng, dần dần, từ trên biển độc này phát ra sương đen vô tận, đám sương đen này là khí thể luyện hóa từ nước biển, dần dần tràn ngập toàn bộ Thiên Hoàng Lô. Nhưng đám sương đen này không thể tiêu tan, chỉ càng ngày càng nhiều, cuối cùng sau khi tích tụ đến một mức độ nhất định, bất ngờ hình thành một đám mây đen, từng giọt nước mưa đen từ bên trong rơi xuống, rơi vào trong biển.
Cảnh tượng này giống như tuần hoàn, nhưng trên thực tế, nước biển chuyển hóa thành nước mưa cũng ít đi rất nhiều. Nước biển độc này ít đi không phải là do bỗng nhiên tiêu tan, mà ngưng tụ lại với nhau, khiến cho độc tố bên trong nước biển càng ngày càng đậm. Không lâu sau, đám mây đen bên trong Thiên Hoàng Lô càng ngày càng nhiều, nước mưa rơi xuống tầm tã, khiến cho sóng biển ầm ầm. Theo Vương Lâm không ngừng luyện hóa, dần dần nước biển càng ngày càng ít, ba ngày sau, mặc dù nước mưa không ngừng rơi xuống nhưng toàn bộ mặt biển đã giảm xuống gần một nửa.
Màu của nước biển cũng đen kịt, thậm chí ngay cả thần thức cũng không thể xuyên thấu, độc tố bên trong cũng đáng sợ hơn. Mắt thấy không có hiện tượng dị thường phát sinh, nước biển độc kia thủy chung vẫn bị luyện hóa, Vương Lâm yên tâm vung tay phải lên, lập tức biển độc bên trong Thiên Hoàng Lô tiêu tan, hiện ra một thế giới khác.
Bên trong thế giới này cũng tràn ngập nước biển, nhưng nước biển này có màu tím, bên trong ẩn chứa rất nhiều hồn phách hương hỏa cực khó có được.
Thân thể Linh Động khoanh chân ngồi dưới đáy biển, hai tay bấm quyết, đang điên cuồng luyện hóa những hồn phách hương hỏa này, cố gắng thay đổi toàn bộ bọn họ, vì hắn mà hiến tế hương hỏa của bản thân.
Ở phía sau Linh Động có một pho tượng rất lớn. Pho tượng này chính là tượng Ma Thần của Linh Động tộc, song chưởng vờn quanh. Pho tượng này phát ra hào quang vạn trượng, hễ là hồn phách hương hỏa bị bao phủ thần sắc đều lộ ra vẻ mê man và giãy giụa.
Còn có không nhiều hồn phách hương hỏa đã bị thay đổi, bị cải biến, hiến hương hỏa bản thân cho Linh Động hấp thụ. Sắc mặt Linh Động hồng hào, ẩn chứa một sự kích động.
Vương Lâm nhìn nơi này, nhíu mày một chút. Những hồn phách hương hỏa này thuộc về Diệu Âm Đạo Tôn, muốn cải biến bọn họ, cho dù là Linh Động cũng cần có thời gian rất lâu. Vương Lâm tuy không vội nhưng ở bên trong cổ mộ này, nếu có thể làm cho Linh Động hấp thụ nhanh hơn, tiến vào bước thứ ba thành công, đối với Vương Lâm mà nói đó là sự trợ giúp rất lớn.
Trong lúc trầm ngâm, Vương Lâm phân ra một tia nguyên thần dung nhập vào bên trong Thiên Hoàng Lô. Đột nhiên, chỉ thấy trên không trung bên trong vùng biển màu tím, thân ảnh Vương Lâm hiện ra.
- Cổ Nô Tử!
Một lời nói uy nghiêm vang vọng bên trong Thiên Hoang Lô. Linh Động ngồi dưới đáy biển mở mạnh hai mắt, lộ ra vẻ cung kính cuồng nhiệt, thân thể hắn nhảy dựng lên, trong tiếng ầm vang của biển trực tiếp bay lên. Ở cách Vương Lâm mười trượng, Linh Động quỳ xuống, ở giữa không trung thấp giọng nói:
- Cổ Nô Linh Động tham kiến chủ nhân, không biết chủ nhân có việc gì cần Cổ Nô làm?
Thân ảnh Vương Lâm biến ảo hiện ra, lạnh lung nhìn Linh Động, hồi lâu sau chậm rãi mở miệng:
- Ta thưởng cho ngươi một thuật, với tu vi của ngươi có thể hoc được rất nhanh. Ngươi hãy lấy thuật này nhanh chóng hấp thụ hương hỏa ở nơi này, chính thức tiến vào bước thứ ba.
Linh Động ngẩng mạnh đầu, vẻ cuồng nhiệt trong mắt hắn càng đậm. Hắn cả đời tu đạo chính là để trở thành cao thủ bước thứ ba, đáng tiếc vì hương hỏa mà cuối cùng phải dừng lại, lúc này đừng nói là hắn đã bị Mộng Đạo cùng với Thiên Hoàng Lô luyện hóa, ngay cả không có chuyện này, nếu Vương Lâm có thể cho hắn một tạo hóa lớn như vậy nhất định hắn đối với sự phân phó của Vương Lâm cũng cam tâm tình nguyện.
Chỉ cần thành đạo, không tiếc hết thảy.
Vương Lâm giơ tay chỉ về phía trước, lập tức liền có một lạc ấn bay thẳng đến mi tâm của Linh Động. Linh Động không hề né tránh, để mặc cho lạc ấn kia xuyên sâu vào trong trán, tiến vào bên trong nguyên thần.
- Đạo thuật, Dung! Ngươi hãy nhanh chóng cảm ngộ thuật này!
Vương Lâm thu ánh mắt lại, đối với việc thu phục Linh Động hắn cực kỳ hài lòng. Có Thiên Hoàng Lô cùng với đủ mọi thủ đoạn, hắn không sợ đối phương có thể làm phản.
- Nếu có thể gặp lại được một người đạt tới bước thứ ba Không Niết Sơ Kỳ, có Linh Động phối hợp thì đánh cũng không khó... Nếu lại có thể luyện hóa được một Cổ Nô nữa... Vương Lâm bỗng nhiên động tâm, thân ảnh do thần thức biến thành biến mất trên không trung, quay về bên trong bản thể. Cùng lúc đó, ở bên ngoài cổ mộ này, đại hán Phụng Thiên Lang tộc đứng trên đài cao bậc năm, thế như chẻ tre xông qua sương mù vô tận, dần dần khoảng cách tới mục tiêu của hắn càng ngày càng gần.
- Không còn xa nữa, chỉ còn ba ngày nữa là ta có thể đến đó. Nếu ta có thể lấy được chín chiếc lá loại này, phối hợp với thần thông của tộc ta, có thể làm cho Phụng Thiên Lang Đạo vĩnh viễn ở lại bên người, khóa lại đường lui, để cho ta sử dụng. Đến lúc đó, tu vi của ta mặc dù là Không Niết Sơ Kỳ nhưng cũng là kẻ Không Niết Sơ Kỳ mạnh nhất.
Đại hán Phụng Thiên Lang Tộc kia trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, điều khiển tốc độ của đài cao càng lúc càng nhanh.
← Ch. 1366 | Ch. 1368 → |