← Ch.1375 | Ch.1377 → |
Hắn nhìn thấy phía sau mấy vạn tu sĩ vờn quanh bốn phía này không ngờ còn có tám đống thi thể, những thi thể chất lên như núi.
Vô số những thi thể này máu tươi đã khô, cao vút tạo thành tám quả núi lớn, khí tức âm u, vì ánh mắt Vương Lâm từ xa nhìn lại, cho nên càng trở nên nồng nặc.
Nhưng toàn bộ chuyện này vẫn chưa kết thúc, theo ánh mắt Vương Lâm không ngừng quét ra phía ngoài, hắn nhìn thấy càng nhiều, tâm thần chấn động.
Sau núi thi thể, giữa thiên địa còn có tám con rồng thân thể dài mấy vạn trượng. Những con rồng này mở miệng to, tràn ngập một khí thế hung ác, chỉ là lúc này từng con đều đã hóa thành đá, chỉ thấy có một sức mạnh kỳ dị vờn quanh bên ngoài thân thể chúng, khiến cho tám con rồng này thủy chung lơ lửng giữa không trung.
Những con rồng này hướng về phía cái đài, giống như hướng về người từng ngồi trên cái ghế ở trên đài.
Ở phía sau những con rồng, trên mặt đất vô tận của đại điện, những chiến xa lớn ngàn trượng bất ngờ xuất hiện. Những chiến xa này bộ dạng cực kỳ đáng sợ, trên đó có đầy gai nhọn, còn có máu tươi màu nâu tràn ngập, hiển nhiên năm đó đã từng phát huy uy lực rất lớn.
Ở bốn phía chiến xa, có những tu sĩ đứng trên phi kiếm lơ lửng, những người này thân thể cũng hóa thành đá, nhưng vẫn duy trì tư thế ở giữa không trung, lộ ra sát khí.
Ở phía sau bọn họ, liếc mắt nhìn ở bốn phương tám hướng còn có không dưới mấy vạn tu sĩ. Những người này đều duy trì động tác khi còn sống, giống như rất nổi giận muốn xông lên phía trước.
Tu sĩ rất nhiều, vô biên vô hạn.
Trong đám tu sĩ này còn có gần một trăm thân ảnh cao lớn đứng sừng sững, những thân ảnh này đưa lưng về phía cái đài, vung hai tay như muốn tấn công. Ở đằng xa, tám thân ảnh thân thể to lớn dường như có thể so sánh với đại điện này xuất hiện một cách kinh thiên, đối với những tu sĩ đang tấn công tới ở phía trước triển khai một trận đồ sát điên cuồng.
Không ngừng nhìn lại, tâm thần Vương Lâm càng thêm chấn động, dần dần, hắn nhìn về phía trước đối diện với cái ghế trên đài, ở vị trí đó có một tu sĩ cực kỳ đặc biệt.
Tu sĩ này cầm trong tay một cái ô, sau khi mở ô lơ lửng giữa không trung, toàn thân mặc dù đã hóa thành đá, nhưng tay trái trong lúc giơ lên chỉ về phía cái ghế trên đài ở đằng xa.
Ở phía sau hắn, theo Vương Lâm quét mắt nhìn, hắn nhìn thấy ở bên trong cung điện này có một người đứng ở sau cùng.
Đây là một tu sĩ đang nhắm mắt, hắn lơ lửng ở giữa không trung, tay trái duỗi thẳng ra nắm lại, giống như đang cầm cái gì đó, còn tay phải của hắn khom lại, dường như đang lôi kéo.
Động tác này nếu ở trong hai tay hắn có một cái cung, thì hiển nhiên là hắn đang kéo cung.
Bên trong cung điện yên tĩnh, chỉ có tiếng những ánh lửa cháy rất nhó truyền lại. Hồi lâu sau, Vương Lâm thu ánh mắt lại, nhìn về phía cái đài rất lớn kia, sau khi trầm mặc trong chốc lát, thân thể hắn chậm rãi hạ xuống, đứng lên trên cái đài.
Đứng ở trên này, Vương Lâm đưa mắt nhìn, vô số tu sĩ ở phía dưới toàn bộ đều có vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt lộ ra sát khí điên cuồng, giống như trong nháy mắt này toàn bộ đều nhìn lên người Vương Lâm.
Sát khí đến từ tám phương dường như thực chất hóa, ầm ầm tới gần.
Vương Lâm bình tĩnh lui lại phía sau mấy bước, dừng lại ở trước cái ghế, sắc mặt càng tái nhợt hơn.
Ở đằng trước phía dưới chân, cái khe lớn kéo dài từ dưới đáy đài lên ở bên trong còn sót lại sát khí ngợp trời, giống như có một mũi tên từ đằng xa gào thét lao tới, cực kỳ kinh khủng, xuyên qua vô số tu sĩ, xuyên qua toàn bộ những chiến xa, xuyên qua bên người tộc nhân của ba bộ tộc cổ đại ầm ầm lao tới, cuối cùng hướng thẳng vào cái đài, tạo nên một cái khe rất lớn, đâm vào người đã từng ngồi trên ghế.
Trong lúc trầm mặc, bỗng nhiên có một lực dẫn dắt, từ trong thanh âm lúc trước hiện lên trong những lần mộ đài thăng cấp, lần thứ năm xuất hiện trong tâm thần Vương Lâm, chậm rãi sinh ra một sức mạnh dung nhập vào toàn thân Vương Lâm, khiến cho đang đứng ở bên cạnh cái ghế thân thể chậm rãi ngồi lên trên.
Ngay lúc thân thể hắn ngồi lên cái ghế rất lớn kia, thân thể Vương Lâm ầm ầm chấn động, lập tức nhanh chóng lớn lên, trong nháy mắt đã trở thành thân thể cổ Thần cao mấy trăm trượng.
Trên mi tâm của hắn có sáu tinh điểm cổ Thần biến ảo hiện ra, nhanh chóng xoay tròn. Đột nhiên có một luồng yêu khí ầm ầm từ bên trong cái ghế tràn ra, theo tay trái của Vương Lâm trực tiếp chảy vào trong cơ thể hắn, cuối cùng dừng lại ở mắt trái, hình thành sáu tinh điểm hư ảo.
Trong phút chốc còn có một luồng ma khí ngợp trời gào thét, từ bên trong cái ghế này lập tức hiện ra, theo tay phải chảy vào trong cơ thể Vương Lâm, cuối cùng ngưng tụ lại trong mắt phải của hắn, cũng hóa thành sáu tinh điểm.
Tinh điểm trong hai mắt hắn mặc dù là hư ảo, nhưng lúc này sau khi xuất hiện, cùng với sáu tinh điểm trên mi tâm đan xen vào nhau, quỹ đạo xoay tròn của chúng không ngờ giống nhau y hệt.
Trong thời gian ngắn này, tâm thần Vương Lâm chấn động, giống như thời gian nhanh chóng nghịch chuyển trên người, dần dần hắn quên đi hết thảy, từ trên người hắn tản mát ra một sự uy nghiêm. Sự uy nghiêm này chính là khí phách của cổ Thần, là một uy lực có thể sánh với trời, là một khí thế cho dù là long trời lở đất vẫn có thể lạnh lùng nhìn vạn vật.
Hắn bình tĩnh nhìn về phía trước, thần sắc dần trở nên bình tĩnh, nhưng sự uy nghiêm này càng ngày càng đậm, không ngừng tích lũy. Lúc này Vương Lâm tản mát ra một khí tức mà ngay cả cao thủ bước thứ ba ở trước mặt hắn cũng phải run lên.
Người đầu tiên cảm nhận được khí tức này chính là Linh Động Thượng Nhân ở bên trong Thiên Hoàng Lô trong tinh điểm trên mi tâm Vương Lâm. Hắn vốn đang toàn lực áp chế Chu Cẩn, không ngừng phối hợp với Thiên Hoàng Lô luyện hóa, nhưng lúc này, ngay khi khí tức bá đạo vô cùng này tích lũy trong cơ thể Vương Lâm, sắc mặt Linh Động Thượng Nhân lập tức đại biến, trở nên tái nhợt, trong mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, bỏ qua tất cả hành động, thân thể lập tức bị bức ra khỏi Thiên Hoàng Lô, bức ra khỏi tinh điểm, bức ra khỏi thân thể Vương Lâm.
Dường như nếu không đi ra, hắn sẽ bị uy áp này nghiền nát thân thể, hoàn toàn bị tiêu diệt. Mi tâm của Vương Lâm lóe lên tinh quang, tinh điểm trong lúc xoay tròn, Linh Động Thượng Nhân từ bên trong hiện ra, sau khi vội vàng xuất hiện lập tức hướng về phía Vương Lâm, quỳ trên đài.
Cho đến sau khi hắn quỳ xuống, luồng uy áp kia tiêu tan một chút, nhưng vẫn còn rất hùng mạnh, giống như vô số ngọn núi đặt ở trên người hắn, hắn như thể không phải là cao thủ bước thứ ba, mà là một phàm nhân, trong lúc run rẩy, thậm chí cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Bên trong Thiên Hoàng Lô chỉ còn một cao thủ bước thứ ba là Chu cẩn, tính cách hắn kiệt ngạo, vốn không chịu khuất phục bất cứ cái gì, ngay cả luyện hóa hắn cũng cực kỳ gian nan. Nếu không có Linh Động áp chế, nếu không chín giọt độc dịch ở xung quanh bức bách, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nhưng giờ phút này, uy áp từ trong cơ thể Vương Lâm truyền ra cũng khiến cho đại hán của Phụng Thiên Lang Tộc này ngay lập tức sắc mặt tái nhợt, trong mặt lộ ra vẻ hoảng sợ khó có thể tin được. Uy áp kia tràn ngập còn khiến cho chín giọt độc dịch ở bên ngoài thân thể hắn xuất hiện sự lơi lỏng, khiến cho hai mươi lá cổ Tức Diệp kia xuất hiện sự sơ hở.
Ngay khi xuất hiện toàn bộ những sự lơi lỏng này, thân thể Chu cẩn nhoáng lên một cái, trực tiếp từ trong Thiên Hoàng Lô ầm ầm lao ra, từ trên mi tâm của Vương Lâm trực tiếp hiện thân.
Ngay khi hắn hiện thân, uy áp kinh thiên truyền ra từ trên người Vương Lâm trong tiếng ầm ầm lan đến người của Chu Cẩn, khiến cho sắc mặt Chu Cẩn đại biến, bất giác lui về phía sau vài bước, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ ngợp trời.
Khí tức này khiến cho hắn sợ hãi, khiến cho hắn run rẩy, thậm chí khiến cho hắn có cảm giác dường như chỉ cần đối phương có một ý niệm trong đầu, mình sẽ lập tức tan vỡ. Dường như ở trước mặt đối phương, một Không Niết tu sĩ bước thứ ba như mình cũng chỉ giống như một con kiến.
Cảm giác này thậm chí ngay cả Thái cổ Ngũ Tôn cũng không thể mang lại cho Chu Cẩn.
Dường như ở trước mặt người có khí tức bá đạo này, hết thảy sinh linh trong thiên địa đều phải sợ hãi, đều phải run rẩy, phải quỳ ở trước mặt. Không quỳ, chỉ có chết.
Uy áp ở trên người Vương Lâm không ngừng tích lũy, giờ phút này vẫn chưa bộc phát, chỉ là trong lúc điên cuồng tích lũy đã đạt tới một mức độ không cách nào có thể hình dung được, vô cùng bá đạo, giống như là hoàng đế.
Ngay cả trời dường như cũng phải cúi đầu trước mặt hắn. Ngay cả đất ở trước mặt hắn cũng phải quỳ bái.
Chu Cẩn kia thân thể run rẩy, khóe miệng tràn ra máu tươi, đạp đạp lui ra phía sau mấy bước, uy áp phủ xuống, khiến cho hai chân hắn truyền ra tiếng ầm ầm, dường như có một sức mạnh đặt lên hai vai hắn, bắt hắn phải quỳ xuống khuất phục.
Nhưng hắn không phải là Linh Động, hắn vẫn chưa bị luyện hóa, thân là cao thủ bước thứ ba, thân là lão tổ của Phụng Thiên Lang Tộc, hắn không quỳ trước thiên địa, không kính trọng quỷ thần, giờ phút này uy áp càng lớn, hắn càng muốn vùng vẫy. Trong tiếng gầm nhẹ, đại hán này hai mắt đỏ bừng, kiên trì không quỳ xuống.
Hắn hiểu rõ đối phương không thể trong thời gian ngắn như vậy mà có thể có được khí tức cường đại như thế này. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra ngay khí tức này không phải là của đối phương, mà được người ở trước mắt đi mượn.
Là sức mạnh mượn được từ trên cái ghế quỷ dị này.
Khí thế này, uy áp này bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan, nhưng nếu mình khuất phục trước khi nó tiêu tan thì đạo tâm sẽ để lại sơ hở, chỉ sợ cả cuộc đời này cũng không thể thoát ra. Thân là cao thủ bước thứ ba, nếu bị nổi ám ảnh phải quỳ trước mặt người khác, chẳng những tu vi không thể tăng thêm, mà rất có khả năng sẽ giống như Linh Động, trở thành nô bộc của đối phương.
Trong lúc vật lộn, tiếng gào thét của đại hán Phụng Thiên Lang Tộc này vang vọng bên trong cung điện. Trên trán hắn toát ra rất nhiều mồ hôi, toàn thân không ngừng phát ra tiếng ầm ầm, hai chân không ngừng run rẩy, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì, máu tươi tràn ra trên khóe miệng, chảy xuống quần áo, nhuốm đỏ y phục của hắn.
Nhưng ngay lúc hắn dồn hết tâm sức để đứng vững, khí thế đi mượn bên trong cơ thể Vương Lâm giống như đã đạt tới đỉnh điểm, mười tám tinh điểm trên mi tâm, trong hai mắt hắn đang ầm ầm nhanh chóng xoay tròn, đột nhiên dừng lại.
Ngay khi dừng lại, khí tức cùng uy áp tích lũy trong cơ thể Vương Lâm điên cuồng bộc phát ra. Uy áp này so với lúc trước còn hùng mạnh hơn vài lần. Khí thế gấp mười lần, trăm lần ầm ầm phát ra, quét ngang tám phương, tấn công toàn bộ cung điện.
Chu Cẩn kia phun ra một ngụm máu tươi, tâm thần hắn giống như là bị xé nát, đạo tâm tan nát, toàn bộ sự kiên trì ầm ầm tan rã. Trong mắt hắn, lúc này Vương Lâm giống như là một hoàng đế không thể chiến thắng, lộ ra một sự bá đạo khiến cho thiên địa cũng phải run rẩy.
Phịch một tiếng, đại hán Phụng Thiên Lang Tộc quỳ xuống, giống như Linh Động, trong lúc run rẩy, không dám ngẩng đầu một chút nào. hắn đã khuất phục.
Toàn bộ chuyện này, Vương Lâm dường như không phát hiện ra, ánh mắt giống như xuyên thấu Linh Động và Chu Cẩn, nhìn về phía trước. Trong mắt hắn, tất cả những tu sĩ ở xung quanh đài dường như nghịch chuyển thời gian, quay về vô số năm trước.
Chém giết động trời. Động, không phải là những người đã tử vong ở bên ngoài cái đài này, mà trong tâm thần Vương Lâm cùng với trong mắt hắn hiện lên một cảnh tượng đã bị chôn vùi theo năm tháng Trong cảnh tượng này có một chiếc ô, đang mở ra.
Ở dưới chiếc ô là một văn sĩ trung niên, yên lặng xuyên qua vô số tu sĩ đang xông lên phía trước, nhìn người đang ngồi trên ghế ở đằng xa, giơ tay trái lên, chỉ về phía trước.
← Ch. 1375 | Ch. 1377 → |