Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Nghịch - Chương 1492

Tiên Nghịch
Trọn bộ 1973 chương
Chương 1492: Mộng như nhân sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1973)

Siêu sale Shopee


Ánh ban mai nhu hòa bao phủ mặt đất. Bầu trời hửng sáng, những đám mây như bông nhẹ trôi, lơ lửng khắp thiên không, được ánh mặt trời xuyên qua, trong lúc bình minh mơ hồ lộ ra ánh sáng màu đỏ, từ xa nhìn lại trông như mộng ảo.

Những tiếng chó sủa quyện với khói bếp lượn lờ trong không trung, truyền ra từ trong nhà trọ bên quan đạo, dung nhập vào trong thiên địa, khiến cho hình ảnh đẹp đẽ kia mơ hồ nhiễm khí tức của phàm nhân, nhưng lại không khiến người ta thấy bất ngờ, giống như nó vốn phải vậy.

Vài con chó được chủ quán nuôi đang nô nghịch, chạy tới chạy lui trên đường, cái đuôi ve vẩy, trông vô cùng hoạt bát.

Nhưng không bao lâu sau những tiếng vó ngựa từ xa ào ào truyền tới, chỉ thấy phía cuối quan đạo bụi bay mù mịt, bốc lên như sương sớm cuốn đi. Trong đám bụi, vài con tuấn mã lao đi, trên lưng còn có mấy đại hán mặc cẩm bào, thần sắc vô cùng nghiêm nghị.

Bọn họ tới gần khiến cho mấy con chó phát ra tiếng ăng ẳng, vội vã tránh sang một bên, sợ hãi tiếng ngựa phi, nhanh chóng chuồn thẳng.

Tiếng vó ngựa rất dồn dập, đồng thời phóng qua cửa nhà trọ, khiến cho mặt đất rung động, cũng làm cho cả nhà trọ chấn động theo.

Nhà trọ này rất đơn sơ, giống như đã dựng rất nhiều năm rồi, trong lúc rung động phát ra tiếng cọt kẹt như không chịu nổi. Trong tiếng động này, ở trong một căn phòng trên tầng hai của nhà trọ liền có tiếng kêu sợ hãi truyền ra.

-Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Nhà trọ của lão phu đã có trên trăm năm, mỗi lần ngựa phi nhanh qua đều như vậy cả, không sụp đâu.

Một giọng nói già nua vang vọng cả nhà trọ. chỉ thấy ở trong một góc của đại sảnh có một lão già mặc quần áo bằng vải thô. Trong tay lão cầm một cái tẩu, sau khi hút một cái liền thủng thẳng nói.

Đối diện với lão là tiểu nhị đêm qua bĩu môi nhìn lão, vắt khăn lông lên vai, cầm theo bình nước nóng đi tới các phòng rót nước cho khách.

Lúc này ở bên trong căn phòng cuối cùng của lầu hai có một thanh niên đang nằm nghiêng nghiêng trên giường, cả căn phòng tràn ngập mùi rượu.

Trong lúc tiếng vó ngựa gào thét lao qua, căn phòng run rẩy khiến người thanh niên này chậm rãi mở đôi mắt, tay phải vuốt trán, mờ mịt nhìn bốn phía.

  -Ôi, tham chén gặp chuyện, tham chén gặp chuyện. sao uống nhiều rượu như vậy chứ.

Thanh niên này thoạt nhìn ước chừng mười tám mười chín tuổi, thân thể dong dỏng cao, tướng mạo tầm thường, có vẻ thư sinh. Hắn lúc này cười khổ, đầu rất đau, vịn một bên thành giường đứng dậy, mê muội lảo đảo đi tới cái bàn bên cạnh, lấy một chén trà lạnh uống xong mới cảm thấy hơi tốt hơn một chút.

-Xem ra sau này phải nhớ không được để say rượu. Đêm qua hầu như bất tỉnh nhân sự, nếu gặp phải kẻ xấu, đánh mất ngân lượng là chuyện nhỏ, chẳng may bị hại.

Thanh niên này thở dài, lại uống thêm một chén trà lạnh.

Đúng lúc này thì cửa phòng vang lên tiếng cốc cốc, sau đó tiếng nói của tiểu nhị vọng vào.

-Nước nóng, khách quan có muốn nước nóng hay không?

Thanh niên nọ vội vàng đứng dậy, đứng hơi vội nên đầu đau như búa bổ miễn cưỡng mở miệng.

-Vào đi.

Cửa phòng mở cạch một tiếng, tiểu nhị cầm theo bình nước đi vào, đổ đầy nước vào trong chậu, sau đó quay đầu cười với người thanh niên.

-Ta ở đây làm tiểu nhị đã ba năm, chưa gặp qua người nào uống hai chén rượu của nhà trọ mà lại say tới như vậy. Đêm qua ta gọi cậu không được nên đành đưa cậu lên đây nghỉ tạm. Tiểu ca tửu lượng không tốt, cần phải luyện tập nhiều hơn. Ta nghe nói các vị trong kinh thành đều là người ngàn chén không say.

Sắc mặt người thanh niên đỏ bừng, ánh mắt lộ vẻ cảm kích, đứng dậy ôm quyền cười với tiểu nhị:

-Đa tạ huynh đài đã chiếu cố. Vương mỗ cũng không biết tại sao uống chén đầu tiên thì thấy không sao, nhưng chén thứ hai vừa vào bụng thì liền say ngã lăn ra.

Tiểu nhị nhếch miệng cười, cầm bình nước nóng đi ra, mang theo vẻ hài hước nhìn người thanh niên nói:

-Cậu hẳn là thư sinh vào kinh ứng thí. Đêm qua cậu không ngừng lôi kéo ta nói là cậu nằm mộng, trong mộng thành tiên. Ha ha, cậu nói khiến tôi cũng thấy thú vị. Nếu có thời gian lại nói với tôi chút nữa cũng hay.

Vừa nói, tiểu nhị vừa cười đầy thiện ý đi ra ngoài. Thanh niên nọ đỏ bừng mặt mũi, cười khổ lắc đầu, đi tới bên cạnh chậu nước tiểu nhị mới đổ, dùng nước nóng rửa mặt, xua đi không ít hơi rượu đêm qua.

Mở cửa sổ phòng khách, cùng với ánh mặt trời tràn vào là từng trận gió lạnh. Gió thổi lên khuôn mặt khiến cho người thanh niên thở dài thoải mái.

-Đêm qua sau khi say thật sự mơ một giấc mơ. Giấc mơ này đúng là rất kỳ quái, tỉnh lại cũng không hề quên chút nào.

Người thanh niên đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn trời thì thào.

-Giấc mộng đó thật chân thật, hầu như khiến người ta không phân biệt được. Không ngờ ba năm trước đây tứ thúc đến, ta lại gia nhập Hằng Nhạc phái. ha ha. ta cũng rất có hứng thú. Chỉ là giấc mộng này dường như còn chưa hết, ta chỉ nhớ được gia nhập Hằng Nhạc phái còn về phía sau lại không có gì. Hằng Nhạc phái, trong thiên địa này làm sao lại có một môn phái như thế chứ, lại còn có tiên nhân. Ta là người đọc sách, không tin quỷ thần lực. Đại đa số những chuyện đó chỉ là lời đồn để lừa gạt dân chúng mà thôi.

Thanh niên lắc đầu, xoay người nhìn thoáng qua chén trà trên bàn, đột nhiên nổi lên tâm tính của thiếu niên, tay phải giơ lên, dựa theo bộ ấn quyết trong trí nhớ hướng về phía chén trà điếm một chỉ.

-Dẫn Lực Thuật!

Người thanh niên cười ha hả, điểm tới.

Chén trà trên bàn không hề nhúc nhích, nằm im nơi đó. Người thanh niên lại mỉm cười lần nữa, lẩm bẩm:

  -Thứ pháp thuật thần thông này rất thú vị.

Đùa giỡn một phen, người thanh niên điều chỉnh lại tâm tư. sửa sang hành trang, ngân lượng, lương khô, quần áo còn có cả sách nghiên bút mực, sau đó cẩn thận quét dọn phòng. Đợi tới khi mùi rượu trong phòng bị thổi bay, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này hắn mới đeo sách vở lên lưng, đi ra khỏi phòng.

Hắn từ nhỏ đã thông minh nhưng tính tình thuần phác, là một thiếu niên lớn nên nơi rừng núi, đây là lần đầu rời khỏi gia đình, được cha mẹ dặn dò kỹ lượng, ra khỏi sơn thôn giống như là một cánh chim non bắt đầu giương cánh bay.

Phòng này bởi vì hắn mới đầy mùi rượu, hắn thà tự mình dọn dẹp chứ không muốn làm phiền tới tiểu nhị ở nơi này.

Trong đại sảnh ở lầu một, hắn ăn một chút thức ăn đơn giản, sau đó trả tiền đầy đủ, cuối cùng mỉm cười ôm quyền với tiểu nhị, đón ánh mặt trời, xoay người rời đi.

Ánh sánh nhu hòa rơi lên người hắn khiến cho người thanh niên này thoạt nhìn tràn ngập khí tức của ánh mặt trời, cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, làm cho người khác không khỏi nảy sinh hảo cảm đối với hắn.

Nhất là bộ quần áo sạch sẽ chỉnh tề khiến cho toàn thân hắn tràn ngập khí tức hồ hởi, đứng bên cạnh quan đạo nhìn về phía trước, thấy con đường như không có tận cùng, mơ hồ có thể tưởng tượng ra trước mặt chính là đô thành Triệu quốc.

-Vương Lâm, ngươi nhất định làm được! Đợi tới khi có tên trên bảng vàng, ngươi sẽ đón cha mẹ rời khỏi sơn thôn, hầu hạ họ suốt quãng đời còn lại, để họ hưởng phúc!

Người thanh niên này hít sâu một hơi, bước về phía trước.

Gió xuân thổi tới, mang theo hương hoa không biết từ nơi nào, mơn man y phục Vương Lâm, khiến cho bộ văn sam của hắn hơi tung bay, phát ra tiếng phần phật êm ái. Hắn cất bước, dần dần càng ngày càng xa nhà trọ nọ.

Chỉ có những tiếng ngâm bị gió cuốn đi, không biết được đưa về nơi nào, tản ra bốn phía, chậm rãi mơ hồ, cho tới khi chỉ còn lại một tia vang vọng.

Mười tám mười chín tuổi thường không biết mệt, Vương Lâm đi theo con đường, vừa đi đôi mắt vừa mang vẻ linh động, thỉnh thoảng dừng lại ngắm nhìn núi rừng bốn phía, bộ dáng rất thoải mái.

Ban ngày trôi qua rất nhanh. Vương Lâm bước đi không nhanh không chậm, vừa đi vừa ngắm cảnh, đến khi trước mặt là một vùng đầy bóng cây, sau khu rừng chính là một dòng sông xanh biếc.

Nước sông ào ạt, theo gió truyền tới. Triệu quốc có mấy con đường đường bộ và bờ sông đồng hành. Vương Lâm lúc này đang đi trên một con đường như vậy.

Lúc này bên trái Vương Lâm là núi non trùng điệp, phía bên phải không xa là dòng sông uốn khúc quanh co. Vài chiếc thuyền đang xuôi dòng mà đi.

Dần dần ở chân trời phía xa xa trở nên âm u, mây đen chậm rãi ngưng tụ, những tiếng sấm ầm ầm từ xa vọng lại. Những tia chớp lóe lên trong thiên địa, xa xa nhìn lại trông giống như những con rắn bạc.

Khí trời ban ngày còn trong xanh là vậy, nhưng lúc này khi màn đêm còn chưa hoàn toàn phủ xuống thì lập tức mây đèn dày đặc, thay đổi rất nhiều. Núi xanh ở phía xa dưới màu sắc u tối của tầng mây cũng trở nên ảm đạm, tuy vậy mây đen vẫn không thế hoàn toàn che phủ được núi non.

Từ xa nhìn lại, núi và mây giằng dật, núi giống như muốn phá tan tầng mây, còn mây lại như muốn cắn nuốt cả dãy núi, giống như long hổ giao đấu quang cảnh có ý vị rất lạ.

Giờ phút này trong tiếng sấm ì ầm, nước mưa ào ào trút xuống. Vương Lâm vội vàng chạy tới bên cạnh một thân cây, từ trong giỏ trúc phía sau lấy ra một cây dù lớn. Đây chính là cây dù cho phụ thân hắn tự làm, có thể mở ra rất lớn, che được cả giỏ trúc và thân thể hắn.

Tay phải cầm ô, Vương Lâm nhìn mây đen phía xa vẫn không lấn át được dẫy núi, nhìn nước mưa ào ào trút xuống, rơi xuống mặt đất, rơi lên đám lá cây, rớt xuống mặt nước sông, đồng thời rung động làm bắn lên rất nhiều giọt nước, tung cả lên những đội thuyền đang đi trên sông.

-Cổ ngữ có câu, mây đen trở mình không che nổi núi, mưa trắng tung nước lọt thuyền. quả nhiên là như vậy.

Vương Lâm nhìn hết thảy cạnh tượng này, cười ha hả, cất giọng ngâm.

-Người thư sinh này chẳng lẽ ngốc rồi, thấy đội thuyền nhà ta bị nước mưa bắn lên như vậy lại cười ha hả, thật là đáng giận!

Một giọng nói trong trẻo từ trên một đội thuyền rất gần bờ truyền tới. chỉ thấy trên đầu thuyền có một cô gái có thể coi là xinh xắn đang trừng mắt, ngọc thủ chỉ về phía Vương Lâm. Vương Lâm sửng sốt, tiếng cười ngừng lại, gãi gãi đầu.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1973)