← Ch.1541 | Ch.1543 → |
Thu hồi ánh mắt, Vương Lâm liên tục dùng Cổ Tộc Bất Diệt Chỉ điểm mấy cái về phía trước, mỗi lần xuất chỉ đều làm tiêu tán không ít lực lượng trùng kích. Cuối cùng ngón trỏ của hắn điểm mạnh một cái, trong lúc không ngừng khôi phục liền đánh thẳng vào cơn sóng do lực trùng kích gây ra, tạo thành một lỗ hổng. Thân thể Vương Lâm từ trong lỗ hổng đó bước ra. Cơn sóng kia quét ngang, khiến cho chu vi mấy trăm ngàn dặm xung quanh nơi này lập tức biến thành một đống đổ nát. Tiếng ầm vang không ngừng nổi lên, mãi lâu sau mới từ từ tiêu tan. Chỉ còn những tiếng hồi âm như sấm từ xa xa vọng lại.
Vương Lâm đứng giữa không trung, cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất đã trở thành một đống đổ nát, từng đám bụi bốc lên, từ xa nhìn lại giống như bụi phủ kín mặt đất vậy.
Mái tóc bạc của hắn vung tay, y phục bị gió thổi phần phật nhưng thần sắc lại cực kỳ bình tĩnh, hiển lộ ra phong thái đại tông sư của bậc toàn năng bước thứ ba Không Linh trung kỳ.
Tay phải hắn giơ lên, trong bàn tay liền xuất hiện một tinh thể màu vang nhạt có vô số khe nứt li ti. Tinh thể này ẩn chứa ký ức cả đời của lão già gầy gò kia.
Chỉ là ký ức này dựa vào thần thức thì không thể xem xét được. Cho dù là tu vi Vương Lâm có cao hơn rất nhiều nhưng hắn cũng không thể từ đây mà thấy được ký ức của lão già gầy gò nọ.
Trí nhớ của tiên nhân phải là người có huyết mạch tiên lực thì mới có thể xem nổi. Đây là một loại hạn chế, là một loại hạn chế trong cõi u minh. Cho dù Vương Lâm là cổ tộc thì hắn cũng không thể xem xét được.
Cũng có thể nói đây là bất đồng về cấp độ. Giống như là con kiến hôi dù chiếm được ký ức của con voi thì cũng không có năng lực đi tìm hiểu. Nhưng Vương Lâm thì lại không. Trong mi tâm của hắn có giọt máu màu vàng do tiên nhân bất diệt thể biến thành. Trong máu này ẩn chứa huyết mạch của tiên nhân, sự tinh thuần của nó thì dù ở Tiên Cương đại lục cũng cực kỳ hiếm gặp!
Có giọt máu này, Vương Lâm muốn xem ký ức này thì đơn giản giống như xem sách! Mi tâm hắn tràn ra kim quang, giọt máu màu vàng biến ảo ra. Vương Lâm cầm lấy tinh thể ký ức đặt lên mi tâm, nhắm mắt lại.
Trong tích tắc khi nhắm mắt lại, cả người Vương Lâm dường như tiến vào một thế giới kỳ huyễn. Hắn thấy được rồi!
Hắn thấy được một vùng đại lục xa lạ. Đại lục này cực kỳ rộng lớn, dù là chủ nhân của ký ức này cả đời cũng chưa từng đi tới tận cùng của đại luch. Trên thực tế hắn đi xa nhất cũng chỉ tương đương với mấy giới nội mà thôi. Nhưng trên đại lục này thì đó cũng chưa được một phần vạn.
Trên mảnh đại lục này, chói mắt nhất chính là chín mặt trời treo cao, chín mặt trời đó cao cao phía đỉnh đầu, toả ra ánh sáng vô tận, bao phủ mặt đất vô tận này.
Hấp thu ký ức của lão già, Vương Lâm trong nháy mắt khi nhìn thấy chín mặt trời này thì từ trong trí nhớ kia lại tìm thấy một truyền thuyết được lưu truyền từ rất xa xưa.
Truyền thuyết kể rằng Tiên Cương đại lục có chín mặt trời, chính là chín thiên cung, đại biểu cho chín đại thiên tôn chí cao vô thượng trên đại lục. Dù là chủ nhân của lão già này, ngưởi bảy màu kia cũng còn chưa đạt được tới trình độ này.
Nghe đồn rằng số chín là cực hạn. Nếu có một ngày trên Tiên Cương đại lục xuất hiên mặt trời thứ mười thì lúc đó vùng đất này sẽ gặp phải vô lượng kiếp!
Lão già này chính là kẻ lớn lên trên Tiên Cương đại lục, hắn xin vào một tông phái. Tông phái này tên là Thất Đạo Tông!
Tông chủ Thất Đạo Tông là một đôi đạo lữ. Trong đó thì một người là kẻ bảy màu kia, hắn ở trên đại lục này được gọi là Thất Thải Tiên Tôn.
Tu vi kẻ này khó lường, khai tông lập phái, thu nhận môn đồ. Sau khi khai tông vô số ngàn năm Thất Đạo Tông đã trải qua vô số lần nguy cơ nhưng đều được hai đại lữ này hoá giải, từ từ có được uy vọng cực cao trong khu vực.
Năm tháng trôi qua, chủ nhân của trí nhớ này, lão già cuối cùng trở thành sĩ tiên của Thất Thải Thiên Tôn, trở thành cường giả trong tông của Thất Đạo Tông!
Hắn chỉ thấp hơn Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ, tứ đại chiến tướng, ở trong Thất Đạo Tông có thân phận và quyền lực cực cao, các loại linh đan linh dược, công pháp tuỳ ý sử dụng.
Cho tới một ngày....
Trong trí nhớ của lão già, lúc đó là ban đêm, Tô Đạo toả ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng này xuất hiện liền đi kèm với một luồng uy áp khiến hắn run rẩy bảo phủ mặt đất, tràn khắp bát phương.
Dưới uy áp này, vốn trong đêm không có mặt trời nhưng lại khiến cho lão già sợ hãi đó là trên trời xuất hiện hai mặt trời!
Hai mặt trời này đột nhiên xuất hiện trong đêm đen, ánh sáng vô tận khiến lão già run rẩy. Đối với hắn, cảnh tượng này khắc sâu trong trí nhớ. Hắn nhớ lại lời đồn kia, nhớ tới mặt trời đại biểu cho điều gì.
Trong vô tân sợ hãi, hắn nghe thấy tiếng rít gào làm cho thất khiếu chảy máu, tâm thần chấn động, trực tiếp hôn mê.
Trong chớp mắt trước khi hắn hôn mê, hắn cảm nhận được tông chủ Thất Thải Thiên Tôn và đạo lữ chạy khỏi Thất Đạo Tông, bay thẳng tới phía hai mặt trời đang toả sáng.
Cho tới mấy ngày sau lão già mới tỉnh lại, sau khi thức tỉnh mới khổ sở phát hiện ra là tu vi không ngờ lại tụt xuống vài bậc. Mấy tháng sau, tông chủ Thất Đạo Tông một mình trở về, thần sắc âm u nhưng hai mắt lại bừng sáng.
Thất Thải Thiên Tôn sau khi trở về không nói chuyện vì sao đạo lữ lại không về cùng mà mang theo một số đệ tử và mấy tiên phi, cùng với bách vệ và tứ đại chiến tướng tiến vào bên trong động phủ, hoàn toàn phong kín động phủ lại, để lại vô số phong ấn, thậm chí không tiếc bỏ ra một số bảo vật mà chủ nhân của trí nhớ này chưa từng thấy bao giờ dùng để phong ấn động phủ này.
Đoạn ký ức này bởi vì những cái khe li ti trên tinh thể nên đứt đoạn, từ đó về sau vỡ vụn, chỉ còn mấy mảnh ký ức ngắn ngủi tồn tại.
Chỉ là Vương Lâm ở trong những mảnh nhỏ này thấy được một nữ tử. Nữ tử này mặc quần áo màu bạc, thân phận là một trong những nữ tử của tiên tôn.
Nữ tử này Vương Lâm rất quen thuộc, một khắc nhìn thấy hắn liền từ từ hiểu rõ những chuyện trong dĩ vãng. Nữ tử này chính là ngân y nữ tử bên trong khe trữ vật của Vương Lâm. Người sợ hãi bức tượng bảy màu vô cùng!
Trong những đoạn ký ức ngắn ngủi kia, Vương Lâm thấy Thất Thải Thiên Tôn, cũng thấy người được giới nội giới ngoại gọi là viễn cổ tiên hoàng. Hắn đúng là người được khắc thành pho tượng bảy màu!
Hắn mang theo mọi người trong động phủ, sau khi phong ấn của vào liền lập tức rời đi, ở trong động phủ không biết làm những gì. Tiên phi và bách vệ, còn có tứ đại chiến tướng dù khó hiểu nhưng ngại oai nghiêm của tiên tôn nên cũng không dám hỏi mà đều tìm chỗ bế quan, yên lặng chờ đợi tiên tôn kêu gọi.
Cho tới một ngày từ bên ngoài động phủ truyền tới một âm thanh âm trầm. Âm thanh này khiến chủ nhân ký ức này bừng tỉnh.
- Thất Thải Đạo Tôn, ngươi ngay cả đạo lữ của mình cũng có thể vứt bỏ, đạt được bảo vật kinh người, nhưng sau đó lưu lại đầu mối dẫn ta tới đây, ta muốn xem là ngươi có âm mưu quỷ kế gì!
Giọng nói này lão già cực kỳ xa lạ nhưng lại ẩn chứa uy áp cường đại, khiến cho chủ nhân của ký ức này chấn động tâm thần, hắn mở bừng hai mắt, thần sắc ngưng trọng. Nhưng câu nói hắn nghe được tiếp theo lại khiến hắn hoảng tới cực điểm!
- Đạo Cổ Diệp Mịch, bổn tôn mời ngươi tới đây, ngươi lại nói là có âm mưu quỷ kế. Rốt cục là có quỷ kế hay không thì ngươi cứ nhìn thì biết!
Bốn chữ Đạo Cổ Diệp Mịch này đối với chủ nhân của ký ức kia giống như sấm đánh bên tai. Đại tôn cổ quốc, Đạo Cổ Diệp Mịch thanh danh hiển hách!
Chuyện tình kế tiếp ký ức bị đứt đoạn, Vương Lâm không nhìn thấy. Khi hắn thấy thì là một mảnh nhỏ cuối cùng của ký ức.
Trong mảnh nhỏ đó, hắn thấy một trận đại chiến hỗn loạn, một cảnh tượng mà hắn mơ hồ không rõ có những ai tham gia. Hắn chỉ có thể nhìn thấy bách vệ và tứ đại chiến tướng, còn có mấy tiên phi đang vây công ba người!
Ba người đó mơ hồ, kim quang chói mắt, không thể nào nhìn rõ nổi. Trận chiến dường như kéo dài rất lâu, cho tới khi tử vong thảm trọng, ba người kia mới có một người trong kim quang chói loà cười to bước ra, từng bước quét ngang đám người của Thất Đạo Tông, tiến thẳng tới một cánh cửa đá.
- Bổn vương tự mình tới đây. Thất Thải Tôn Giả nhỏ xíu còn không ra quỳ lạy!
Tiếng cười của người trong kim quang vang vọng, rơi vào tai Vương Lâm khiến tâm thần hắn kịch chấn.
Ngay trong nháy mắt khi người này đi tới cửa đá, bên trong cánh cửa truyền ra tiếng gầm thét kinh thiên. Ký ức tới đây hoàn toàn chấm dứt!
Vương Lâm mở bừng đôi mắt, tinh thể ký ức trong tay phải đặt trên mi tâm đã hoàn toàn tan nát, hoá thành một đám bột phấn bị gió thổi đi, bay qua người Vương Lâm rồi tiêu tán.
- Giọng nói của người điên!
Vương Lâm hít sâu một hơi, thần thức tiến vào trong không gian trữ vật, nhìn thấy người điên vẫn ngủ say trong đó, khoé miệng còn nhếch lên cười khúc khích.
Trong trầm mặc, thần sắc Vương Lâm trở nên âm trầm. Từ trong trí nhớ này hắn hiểu được nhiều chuyện, khiến hắn rõ ràng rất nhiều điều còn nghi hoặc nhưng đồng thời cũng khiến hắn thêm mê mang.
- Chuyện của Đạo Cổ Diệp Mịch ta cũng biết một chút. Người điên tới từ đây trước kia ra cũng có hơi đoán được.... hơn nữa theo lời của ngân y nữ tử thì cánh cửa không phải do nàng mở ra. Chẳng lẽ cánh cửa này chính là cánh cửa người điên vừa bước tới.... Kết quả của trận đại chiến đó, người điên mất đi thần trí, trở nên điên dại.... Viễn cổ tiên vực trở thành một đống đổ nát. Thất Đạo Tông năm đó còn sót lại vài người đều bế quan. Chủ nhân của động phủ này Thất Thải Thiên Tôn – Tông chủ Thất Đạo Tông cũng bị trọng thương...Chỉ là những điều này có phải chân tướng hay không. Nếu là chân tướng thì bọn họ tranh đoạt vật gì. Có lẽ đó chính là thiên đạo, cũng có thể đó chính là Thiên Nghịch.... Thiên Nghịch và thiên đạo, có quan hệ thế nào.... Thiên Nghịch là một pháp khí giống như la bàn. Nó không có khả năng lớn như thiên đạo.... vậy thì nó là cái gì, từ nơi nào tới!
Vương Lâm cau mày, ánh mắt loé sang.
- Còn có chuyện năm đó ta biết được ở Thiểm Lôi Tộc, sau trận đại chiến liền có một nhóm tu sĩ đến từ bên ngoài xuất hiện ở giới ngoại. Côn Cực Tiên chính là một trong những pháp bảo của bọn họ.... Những người đó là ai....
Vương Lâm mơ hồ cảm thấy bản thân vừa mới mở ra một tầng bí mật, khoảng cách tới đáp án cuối cùng, với những chuyện xảy ra cách đây vô số năm càng lúc càng gần.
← Ch. 1541 | Ch. 1543 → |