Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Nghịch - Chương 1637

Tiên Nghịch
Trọn bộ 1973 chương
Chương 1637: Bộ đạp tí đoạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1973)

Siêu sale Shopee


Vương Lâm không để ý tới Thủy Tướng phun máu tươi lui lại phía sau, vẻ mặt vẫn không thể tin nổi mà nhắm hai mắt lại, yên lặng cảm thụ bên trong cơ thể đã có thêm một giọt Càn Khôn Nhất Tích.

Bổn nguyên thứ tám này chính là thủy bổn nguyên. Chẳng qua Vương Lâm vẫn chưa đạt đại thành, giống như hỏa bổn nguyên năm đó, đều là thực bổn nguyên, cần phải dung hợp nhiều lần mới có thể đại thành.

Trên thực tế thì thực bổn nguyên và hư bổn nguyên khác nhau. Hư bổn nguyên hoàn toàn dựa vào cảm ngộ, một khi minh ngộ thì lập tức thành đạo. Nhưng minh ngộ lại cực kỳ khó khăn. Điều này từ nhân quả, sinh tử, chân giả bổn nguyên của Vương Lâm là có thể thấy được.

So sánh như vậy thì thực bổn nguyên có dễ dàng hơn một chút, nhưng là so với hư bổn nguyên mà thôi. Hỏa và lôi bổn nguyên của Vương Lâm cũng là sau khi có được mầm mống mới từ từ lớn mạnh, cho tới khi xuất hiện bổn nguyên chính thức.

Lúc này bên trong thân thể Vương Lâm đã có mầm mống của thủy bổn nguyên. Có mầm mống này, Vương Lâm có thể đạt tới cảnh giới đại thành của bổn nguyên.

Bổn nguyên khó có được, mầm mống lại càng khó hơn. Vương Lâm năm đó nếu không phải nuốt được nửa con lôi long, nếu không phải là hấp thu được lôi đình bất diệt của Thiểm Lôi tộc thì sẽ không có mầm mống lôi bổn nguyên xuất hiện.

Hỏa bổn nguyên cũng như vậy. Nếu không phải nhờ mấy lần Chu Tước tỉnh giấc thì Vương Lâm cũng sẽ không thể đạt được mầm mống hỏa diễm.

Hôm nay Càn Khôn Nhất Tích cũng giống như Lôi Long và lôi đình bất diệt năm xưa. giống như ngọn lửa khi Chu Tước tỉnh giấc, giúp cho Vương Lâm có được mầm mống thủy bổn nguyên!

Đây mới là thứ khiến Vương Lâm hưng phấn. Thế gian này không có chuyện không làm mà hưởng, chỉ có chuyện do người ta chậm rãi tiến hành mà thành công. Bổn nguyên cũng là như thế.

về phần thổ trong Ngũ Hành Vương Lâm hấp thu thổ linh nhưng một thổ linh này chưa đủ để ngưng tụ mầm mống thổ bổn nguyên trong thân thể Vương Lâm. Nó còn rất xa mới đủ. Trừ phi có người giống như Thủy Tướng, dùng phương pháp tương tự tặng cho hắn áo giáp có thổ bổn nguyên, hơn nữa còn có mấy trăm tu sĩ phối hợp đầy đủ điều kiện thì mới có thể tạo thành mầm mống.

Chuyện như vậy chỉ có thể gặp không thể cầu. Vương Lâm hiểu rõ điều này.

Cảm thụ thủy bổn nguyên đầy sinh cơ trong cơ thể, Vương Lâm mở bừng đôi mắt ánh mắt nhìn về Thủy Tướng đã không còn vẻ lạnh lùng mà chỉ còn sự bình tĩnh.

 

Trong nháy mắt khi đối mắt với Vương Lâm Thủy Tướng từ trong khiếp sợ thức tỉnh. Hắn hoảng sợ không ngừng lùi lại phía sau sau bảy tám bước liền vội vã bỏ chạy khỏi nơi này.

Nhưng hắn có đại ân đối với Vương Lâm như thế, Vương Lâm sao có thể để hắn rời đi như vậy. Tay phải Vương Lâm giơ lên hướng về phía Thủy Tướng chụp một cái. Lập tức thiên địa ầm vang, một bàn tay khổng lồ từ trong hư không hiện ra, bắt lấy thân hình Thủy Tướng.

Trong nháy mắt khi Thủy Tướng còn đang giãy dụa, Vương Lâm thu hồi tay phải. Bàn tay khổng lồ hư ảo kia mang Thủy Tướng đến trước người Vương Lâm.

Tay phải vươn ra điểm một chỉ, Vương Lâm không cần nghĩ ngợi điểm lên mi tâm của Thủy Tướng. Một chỉ này khiến thần sắc Thủy Tướng lộ vẻ thống khổ vặn vẹo, vẻ mặt dưới thần thông lúc trước đã sớm như đèn cạn dầu, chẳng khác nào thây khô. Sinh cơ và linh hồn của hắn đã dung hợp toàn bộ với tấm áo giáp.

Hắn mượn lực lượng của áo giáp, áo giáp lấy sinh cơ của hắn mà trưởng thành. Loại quan hệ này đã duy trì rất lâu rồi. Nhưng lúc này việc Thủy Tướng suy yếu đi đã trở thành điểm yếu trí mạng!

Áo giáp này sẽ hút sạch sinh cơ cuối cùng của hắn!

Đẩu ngón tay Vương Lâm hạ xuống, một luồng sinh cơ mênh mông mãnh liệt truyền vào trong thân thể Thủy Tướng, biến thành một tấm màng ngăn cách hồn phách thần thức của hắn ra khỏi áo giáp.

-Dù thế nào thì ngươi cũng đã tặng ta mầm mống thủy bổn nguyên. Ta sẽ không giết ngươi mà cứu ngươi một lần! Đây là nguyên tắc làm người của Vương mỗ!

Đẩu ngón tay Vương Lâm giơ lên, vung về phía trước.

Lập tức áo giáp bên ngoài thân thể Thủy Tướng rung lên, trực tiếp tách rời khỏi người hắn. Áo giáp kia vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, tản ra bốn phía.

Nhưng trên mỗi một mảnh nhỏ lại có một sợi tơ máu gắn liền với thân thể Thủy Tướng. Lúc này dù nó đã tản ra nhưng sợi tơ máu vẫn nối liền, từ xa nhìn lại trông quỷ dị tới mức khiến người ta sởn gai ốc.

Cảnh tượng kinh khủng này khiến cho tất cả mọi tu sĩ trên Ngũ Hành tinh này đều hoảng sợ nhìn lại, quên mất cả sự kinh hãi vừa rồi mà bị cảnh tượng đang xảy ra trên thân thể Thủy Tướng khiến cho toàn thân tràn ngập hàn ý.

-Thủy Tướng đã.

Cùng lúc này, những tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ miệng Thủy Tướng. Thần sắc hắn bị thống khổ bao trùm nhưng lại không thể hôn mê đi, chỉ có thể gào thét trong đau đớn. Nhưng trong lòng hắn cũng rất rõ ràng Vương Lâm không phải cố ý hành hạ hắn mà là muốn cứu hắn!

Nếu không tháo giáp này ra thì hắn hẳn phải chết! Dù sao thì lúc trước hắn đã dùng toàn bộ lực lượng, lại cũng vì muốn giết Vương Lâm mà kích phát toàn bộ lực lượng mà tu vi hắn không thể thừa nhận của áo giáp này. Nếu như Vương Lâm bị Càn Khôn Nhất Tích luyện hóa hắn hấp thu một giọt nước này thì hoàn toàn không lo tới vấn đề áo giáp cắn trả, cũng không rơi vào tình trạng như lúc này.

Rất nhiều những tia máu nhúc nhích, liên kết thân thể Thủy Tướng với những mảnh nhỏ đã tán ra của áo giáp, lóe lên khiến cho những mảnh nhỏ của tấm áo giáp không ngừng lơ lửng. Thần sắc Thủy Tướng vô cùng thê thảm, tiếng gào thét không ngừng truyền ra.

Thần sắc Vương Lâm hơi ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Thủy Tướng, ánh mắt lộ vẻ tính toán. Nửa ngày sau hắn đột nhiên giơ tay phải, huyết quang lóe lên. Huyết kiếm bất ngờ xuất hiện, hướng về những tia máu nhỏ này chém xuống.

Những tiếng bùng bùng trong nháy mắt vang lên. Liên tục mấy lần những tia máu nhỏ bên ngoài thân thể Thủy Tướng đều bị chém đứt cuốn trở về trong áo giáp.

Áo giáp sau khi bị chia lìa với thân thể Thủy Tướng bỗng nhiên ngưng tụ lại một cách quỷ dị, hóa thành một bộ áo giáp đầy đủ nhưng có rất nhiều khe nứt li ti, ầm một tiếng liền rơi xuống mặt đất.

Hình dạng của áo giáp này giống như một người đang ngồi, tỏa ra những luồng sáng màu xanh nước biển. Trong lam quang cũng có một cây trường thương biến ảo ra, ầm ầm rơi vào trong hai tay của áo giáp, nằm bất động.

Sau khi tháo áo giáp, thân thể Thủy Tướng lập tức tràn ngập huyết vụ, cực kỳ suy yếu, lảo đảo lui lại phía sau ánh mắt nhìn Vương Lâm tràn ngập vẻ phức tạp.

-Ngươi đi đi, ta không giết ngươi!

Vương Lâm nhìn về phía áo giáp, chậm rãi mở miệng.

Thủy Tướng trầm mặc trong chốc lát, mở miệng dường như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại không nói được, mang theo vẻ buồn bã uể oải, biến mất trong Ngũ Hành thủy trận.

Tay phải Vương Lâm giơ lên hướng về phía tấm áo giáp chụp một cái, cẩn thận cầm lấy nó nghiên cứu. Nhưng đột nhiên Vương Lâm ngẩng phắt đầu ánh mắt lộ hàn quang, thần thể không nghĩ ngợi chút nào vọt về phía trước. Cùng lúc đó đột nhiên trong Ngũ Hành thủy trận xuất hiện rất nhiều gợn sóng, nhanh chóng lan ra, cũng tỏa ra uy áp kinh khủng. Gần như trong nháy mắt, thế giới Vương Lâm đang đứng liền sụp đổ.

Sự sụp đổ này diễn ra quá mức bất ngờ. Ngũ hành thủy trận này hoàn toàn tan rã, thiên địa trước mặt Vương Lâm trong nháy mắt liền hóa thành vô số mảnh nhỏ bị cuốn đi. Dường như luồng uy áp giáng xuống này quá mạnh mẽ, khiến cho thiên địa này không thể thừa nhận vậy.

Phía sau ánh sáng màu lam của áo giáp, sóng gợn tràn ra đột nhiên xuất hiện một dòng xoáy. Trong dòng xoáy đó có một cánh tay khô héo vươn ra, chụp tới tấm áo giáp. cũng có một giọng nói già nua từ trong dòng xoáy này truyền ra, hóa thành một cơn sóng âm thanh trực tiếp truyền vào tâm thần Vương Lâm.

-Đây không phải là vật ngươi có thể lấy, biến đi cho lão phu!

Vương Lâm đối với biến cố xuất hiện bất ngờ này cũng không phải là không có phát hiện gì. Hắn trong nháy mắt trước khi Ngũ Hành thủy trận sụp đổ đã bước ra một bước, khiến khí thế toàn thân tăng vọt, trực tiếp trong một bước này từ tầm thường lên tới đỉnh phong!

Bảy đạo bổn nguyên của hắn cũng trong một bước này dung hợp tự nhiên, hóa thành tu vi cường hãn Không Linh hậu kỳ, bộc phát ra từ trong thân thể!

cũng trong một bước này, lực lượng Đạo cổ huyết mạch dung nhập từng tấc trong thân thể hắn từng phân xương cốt, khiến cho thân thể hắn có thể đụng phá cả tu chân tinh!

Tinh khí thần, huyết mạch và toàn bộ mọi thứ lúc này bộc phát, giống như một cơn lốc diệt thiên ầm ầm nổi lên khiến cho khí thế của Vương Lâm lúc này giống cầu vồng vậy!

Khi hắn hạ xuống một bước này chính là trong chớp mắt dòng xoáy xuất hiện, cánh tay trong đó vươn ra. Một bước này hắn hạ xuống, chân phải không bước lên hư không mà đạp về phía cánh tay kia!

hung hăng đạp mạnh một nhát!

Tất cả mọi chuyện chỉ trong nháy mắt đã xảy ra khiến cho người ta căn bản là không thấy rõ. Chân phải Vương Lâm với tốc độ nhanh như chớp, lại có vẻ bá đạo của Đạo cổ, ầm ầm hạ xuống.

Giọng nói già nua kia truyền ra tiếng hô kinh hãi, cánh tay chụp vào áo giáp nhanh chóng thay đổi phương hướng, bắt quyết muốn hóa thành thần thông đối kháng. Nhưng hắn hiển nhiên không ngờ tới phản ứng và sự ra tay tàn nhẫn của Vương Lâm, trong lúc vội vàng thì chân phải Vương Lâm đã mạnh mẽ đạp lên trên tay hắn.

Ầm một tiếng, những tiếng xương gãy vụn vang lên. Cánh tay kia dưới một cước của Vương Lâm lập tức vặn vẹo, đỏ bừng lên, bị xuất huyết trong. Từ trong dòng xoáy vang lên một tiếng rên khi bị thương, cánh tay nhanh chóng rút lại nhưng lại đột nhiên ầm một tiếng, vị trí sưng đỏ kia nổ tung, máu tươi văng khắp nơi.

-Có gan đoạt vật của Vương mỗ, ngươi chán sống rồi sao!

Tay áo Vương Lâm vung lên, tiến lại trước áo giáp. Ánh mắt hắn lóe lên hàn quang, nhìn chằm chằm vào trong dòng xoáy.

Vừa nói tay trái hắn vừa tùy ý vung về phía sau. Áo giáp và trường thương lập tức hóa thành lam quang, bị hắn thu vào trong tay áo. Động tác này giống như lưu thủy hành vân, không chút dư thừa, từ cất bước, đạp lên cánh tay tới thu lấy áo giáp đều hiển lộ khí thế của bậc đại tông sư!

-Tu sĩ cổ quốc! Ngươi là người cổ tộc!

Giọng nói vặn vẹo từ trong dòng xoáy truyền ra, kèm theo đó là tiếng hít thở đau đớn.

Cảnh tượng này bị cho Huyền La Đại Thiên Tôn đang ở bên ngoài tinh không ngoài Ngũ Hành tinh nhìn thấy hết. Khuôn mặt hắn lộ nụ cười đắc ý, thần sắc lại càng tràn ngập khí thế bá đạo.

-Tốt, quả nhiên là đứa nhỏ của Đạo cổ nhất tộc ta, có gan đối phó với tất cả những người dám mạo phạm hắn. Hắn không làm được như vậy thì ta ngược lại sẽ có hơi bất mãn. Tính tình hắn rất hợp ta. Nếu đổi lại là ta thì sẽ còn đánh nát tay kẻ kia!

-Quy Nhất tông, đám tiên nhân ở nơi này ta thấy cũng rất thú vị.

Ánh mắt Huyền La Đại Thiên Tôn tùy ý nhìn lên ngọn tháp cao trong Ngũ Hành tinh. Nếu hắn muốn thì chỉ phất tay một cái liền khiến tất cả sinh linh trên tu chân tinh này tan thành mây khói.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1973)