← Ch.1700 | Ch.1702 → |
Vương Lâm nhìn lớp xác đá kia, dùng mắt thường căn bản không thể nhìn ra vật bên trong. Nhưng hắn lại có thể cảm nhận được, nơi đó có một người là mình.
Thậm chí có thể nói khi hắn nhắm mắt lại sẽ có một cảm giác không rõ ràng, rốt cục mình đang ở ngoài hay ở trong xác đá đó. Lờ mờ, hắn dường như là đang ngồi khoanh chân trong đó, có thể cảm nhận được bổn tôn ở bên ngoài của mình.
Loại cảm giác kỳ dị này trước kia Vương Lâm đã từng có nhưng không mãnh liệt như hôm nay.
- Đây là.
Hai mắt Vương Lâm lộ vẻ mờ mịt. Cái vòi của Văn Vương lúc này đang cọ lên người hắn. phát ra những tiếng rít vui sướng đầy thân mật.
Thân thể Văn Vương so với lúc trước đã nhỏ đi nhiều, giờ phút này nhìn lại mơ hồ như một vùng sương mù, tùy lúc có thể tiêu tán nhưng trên người nó lại tràn ngập sinh cơ mênh mông.
Sự biến hóa của Văn Thú khiến cho ánh mắt Vương Lâm sững lại. Hắn trầm ngâm giơ tay phải lên, đặt lên thân thể Văn Thú mà lại không có chút cảm giác, giống như chạm vào hư vô vậy.
Nhưng thần sắc Văn Thú lại lộ ra vẻ thoải mái, giống như chỉ cần có chủ nhân bên cạnh là nó đã rất thỏa mãn, rất vui vẻ rồi.
Văn Vương đi theo Vương Lâm đã nhiều năm. Bọn họ lúc đó tâm ý đã tương thông, trong nháy mắt khi Vương Lâm chạm tay vào thân thể mơ hồ của Văn Thú, thần thức của hắn lan ra, dung hợp với Văn Thú.
Rất nhanh, nhưng ký ức sau khi Văn Thú bị hắn mạnh mẽ giam cầm liền hiện lên trong đầu Vương Lâm. Đây không phải thuật soát hồn mà lại một loại truyền tin. Chuyện này Vương Lâm trước kia đã từng làm, đối với Văn Thú không hề gây chút thương tốn nào bởi giữa hai người đã có hơn hai ngàn năm tâm ý tương thông.
Dần dần, Vương Lâm thấy được cảnh Văn Thú điên cuồng lột các, không để ý tới tất cả mà tiến hóa, thậm chí cắn nuốt chín đồng bọn, tất cả đều là để tìm kiếm mình.
Hắn thấy được vặn thú hóa thành mười vạn phần tràn ngập trong hư vô, tìm thấy mình đã ngủ say, hoặc đã tử vong. Hắn cảm nhận được tiếng rít gào thê lương của Văn Thú, mang theo mình và Lý Mộ Uyển tiến vào sâu trong hư vô.
Vương Lâm đã thấy được tất cả cảnh tượng sau đó.
Hồi lâu, trong lòng Vương Lâm tràn ngập cảm động. Hắn vui mừng nhìn Văn Thú, nhìn con thú đang không ngừng cọ vòi lên thân thể mình, vô nhẹ lên người nó vài cái.
- Khổ thân ngươi rồi.
Ánh mắt nhu hòa và mấy cái vỗ nhẹ của chủ nhân khiến cho Văn Thú càng thêm vui sướng, rít khẽ, bên ngoài thân thể cũng hiện lên một tầng sóng gợn, giống như lúc nó vui mừng nhất cuộc đời chính là hiện tại.
Ngoài Văn Thú ra, cả cuộc đời Vương Lâm chưa bao giờ gặp một mãnh thú nào cả đời không thay đổi như vậy! Dù là năm đó Vương Lâm trở thành phàm nhận hay thất lạc trong tinh không, dù ở cả trong hư vô mờ mịt này, Văn Thú đều vì Vương Lâm mà sẵn sàng đánh đổi cá tính mạng.
Vương Lâm là một người biết ân nghĩa. Hắn cũng có thể vì Văn Thú mà đánh đổi tất cả! Với vì con thú này sớm đã không còn là sủng vật của hắn mà giống như thân nhân của hắn.
Vỗ nhẹ lên thân thể Văn Thú, ánh mắt Vương Lâm rơi vào cái xác đá kia một lần nữa.
- Trong trí nhớ của Văn Thú, vật ấy giống như xác đá khi tổ tiên nó được sinh ra. xác đá này rốt cục là cái gì?
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đi vài bước tới gần xác đá. Tay phải chậm rãi giơ lên đặt lên đó. Nhưng ngay trong tích tắc khi tay phải hắn hạ xuống, một luồng lực phản chấn từ trên xác đá lan ra, lập tức hất bắn tay hắn lên, không cho phép Vương Lâm đụng chạm hay xâm nhập vào.
Thử ở vài vị trí đều có lực lượng phản chấn kia, Vương Lâm bỏ qua việc khống chế phân thân này. Hắn mơ hồ có cảm giác đối với mình mà nói. Đây là một cơ duyên cực lớn.
Cơ duyên này chính là khối thân thể không biết tại sao lại xuất hiện trong xác đá này. Phân thân này hiển nhiên đang trưởng thành trong đó. Chắc chắn năm sau phân thân này sẽ phá vở xác đá đi ra, mang theo một lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Luồng lực lượng này chính là pháp tắc của Tiên Cương. Bởi vi phân thân này cũng giống như tổ tiên của Văn Thú, đều được sinh ra trong pháp tắc của Tiên Cương đại lục!
Mạnh mẽ cắt đứt sự trưởng thành này thật không đáng. Mà điểm trọng yếu nhất chính là Vương Lâm biết mình sở dĩ có thể từ trong ngủ say hoặc tử vong tinh là, sở dĩ toàn bộ tu vi được khôi phục đầu là nhờ trong xác đá này tồn tại phân thân của mình.
Dựa vào sự liên lạc đối với phân thân, giống như phân thân trưởng thành có thể khiến bổn tôn càng cường đại hơn. Loại chuyện này rất quỷ dị, không thể giải thích rõ ràng hoàn toàn được.
Vương Lâm trầm mặc hồi lâu. Hắn khi ở động phủ giới đã tiếp xúc với một số cấm chế liên quan tới phong thủy. Hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này rất tương tự với phong thủy.
- Trong phong thủy rất chú ý tới nơi chôn cất. Vậy ta có phải nên coi xác đá này là một nơi chôn cất tôn quý trong thiên địa. phân thân sinh ra trong đó chẳng khác này là được chôn cất ở những nơi có thể đất. Do vậy ta thông qua sự trưởng thành của phân thân có thể từ từ mạnh lên.
Loại chuyện này vốn năm xưa ta tưởng là vô căn cứ nhưng lúc này lại thấy rất giống nhau.
Vương Lâm trầm ngâm, từ từ lui lại phía sau. Hắn nhìn xác đá kia. Bỏ qua ý định phá vỡ cho phân thân đi ra.
- Đế vương phàm gian chú trọng long mạch. Nếu tiền nhân chôn tại long mạch thì con cháu đời sau sẽ đại phú đại quý. hôm này ta để phân thân ở nơi này, muốn xem về sau sẽ có cơ duyên gì.
Ánh mắt lóe lên, Vương Lâm không chút do dự, xoay người nhoáng một cái liền đi vào hư vô. Văn Thú trong tiếng reo vang theo sát phía sau Vương Lâm, cũng nâng hắn lên. mang theo hắn. dùng tốc độ cực nhanh lóe lên rồi biến mất trong hư vô.
Gào thét lao tới, Vương Lâm quay đầu nhìn thoáng qua chỗ phân thân, ánh mắt ngời sáng. So với lời nói vô căn cứ về phong thủy thì Vương Lâm càng chờ mong phân thân này trưởng thành hơn. Mà sự liên lạc giữa hắn và phân thân lại cực kỳ rõ ràng, không thể cắt đứt. Do đó một khi có ngày phân thân hoàn toàn trưởng thành, đi ra từ trong xác đá thì Vương Lâm tin rằng thiên địa sẽ đại biến!
Trong khi Văn Thú phi hành, Vương Lâm mang theo Lý Mộ Uyển trong Tị Thiên Quan đi sâu vào trong hư vô, hướng về cửa ra lao vút đi!
Giờ phút này hắn ở trong hư vô, không biết trên Tiên Cương đại lục, trong tích tắc khi máu tươi từ Văn Thú nhập vào đài cao hình cung kia, sau khi hóa thành xác đá. Tiên Cương đại lục đã xảy ra một lần đại biến cực kỳ hiếm thấy trong vô số ngàn năm qua, khiến tất cả chúng sinh chấn động, kinh thiên động địa.
Kịch biến này khiến cho Tiên Cương đại lục chấn động, vô số cường giả đều từ nơi bế quan đi ra, vô số tông chủ, trưởng lão của các tông phái đều ngấng đầu nhìn bầu trời, vô số thần thức đều gào thét bay lên.
Thậm chí kịch biến này còn khiến cả chín Đại Thiên Tôn cao quý nhất trên Tiên Cương đại lục chú ý. Một dịp hiếm thấy khi Cửu Dương đều xuất hiện!
Cảnh tượng này không ai quên nổi, thậm chí chắc chắc những năm sau cũng không thể quên, trở thành một nghi án khiến vô số người suy đoán trên Tiên Cương đại lục!
Tiên Tổ ra đời, thiên địa xuất hiện tam tượng, trong đó kim thiên hắc địa là nhất tượng! Cổ Tổ ra đời. Tự thân có cửu khúc, trong đó ngân nhãn là nhất khúc! Điển cố này dù những tu sĩ có tu vi tầm thường không biết nhưng hề là những người có tu vi nhất định hoặc những tông phái cường đại đều biết được ít nhiều.
Vào một ngày nọ, trên bầu trời Tiên Cương đại lục, ở phương hướng của Tiên Tộc, bên trong Trung Châu Tiên Minh Châu, tại đô thành của Tiên Hoàng trên danh nghĩa thống trị cả Tiên Tộc, bầu trời vặn vẹo, xuất hiện một dòng xoáy khổng lồ. Dòng xoáy này gào thét, tràn ra tám hướng, không ngừng địa khuếch tán ra bốn phía.
Tốc độ của nó quá nhanh, vượt xa tốc độ phi hành của tu sĩ, hầu như chỉ trong thời gian ngắn đầ bao phủ toàn bộ ba mươi bảy châu của Trung Châu, bên trong dòng xoáy khổng lồ khôn cùng vô tận kia hóa thành một bầu trời màu vàng kim!
Cùng với sự xuất hiện của tia sáng màu vàng kim, cả vùng đất bị ánh sánh biến thành màu đen quỳ dị. Hóa thành hiện tượng khi Tiên Tổ giáng trần, kim thiên hắc địa xuất hiện!
Cùng lúc đó? một hư ảnh mơ hồ ầm ầm ngưng tụ ra bên trong dòng xoáy. Hư ảnh này rất mơ hồ, nhưng lại có thể lờ mờ nhìn ra người đó mặc một thân kim bào, đỉnh đầu đội một chiếc mũ cao đứng trong dòng xoáy, phảng phất đứng ở giữa thiên địa, tiên khí lượn quanh, kinh thiên động địa! Hư ảnh này, phàm là người nào nhìn thấy thì ấn tượng đầu tiên trong đầu chính là cái tên khiến cho bọn họ run rẩy kích động - Tiên Tổ!
Đây là lần đầu tiên sau vô số vạn năm kề từ khi Tiên Tổ năm đó tiêu tán trong hư không, hư ảnh lại xuất hiện một lần nữa trên Tiên Cương trên đại lục. Cảnh tượng này khiến cho cả Tiên Tộc phấn chấn hẳn lên. Trong Tiên Tộc, tất cả các Đại Thiên Tôn xuất hiện toàn bộ, hướng về bầu trời vái một cái thật sâu!
Cùng lúc đó, ở bên trong ba mươi sáu quận cố Quốc, thiên không cũng xuất hiện một dòng xoáy khổng lồ. Dòng xoáy này màu đen. Gào thét tràn ra như muốn đua sáng với Tiên Tổ! Ở bên trong dòng xoáy đó còn có những luồng khí tức bá đạo kinh thiên không ngừng khuếch tán ra, bao phủ thiên địa, khiến cho tất cả con dân Cổ Quốc nhất mạch đều kích động quỳ lạy trên mặt đất.
Cùng lúc đó. Huyền La đang bế quan, còn cả tổng cộng bốn vị Đại Thiên Tôn của hai mạch còn lại toàn bộ đều lao ra, đứng ở giữa không trung, nhìn dòng xoáy khổng lồ kia, lộ ra vẻ không thể nào tin nổi.
Ở bên trong dòng xoáy đó, không xuất hiện hư ảnh giống như Tiên Tộc mà hiện ra một đôi mắt. Đó là một đôi mắt màu bạc, nhìn về phía Tiên Tộc, ngân quang ngập trời!
Cả Tiên Cương đại lục vào giờ khắc này, thật giống như đang sôi trào. Trên đại lục khổng lồ, chín mặt trời đồng thời xuất hiện, đồng thời bao phủ cả vùng đất, tỏa ra khí tức khiến chúng sinh run rẩy.
Nếu chỉ là như thế, dù có khiến cho Tiên Cương rung động, nhưng sẽ không xuất hiện nghi hoặc kinh người kia. Trong nháy mắt khi hư ảnh của Tiên Tổ và hư ảnh cặp mắt Cổ Tổ xuất hiện,
Ở trên bầu trời giữa Tiên Tộc và Cổ Tộc, rõ ràng xuất hiện dòng xoáy khổng lồ thứ ba!
Dòng xoáy này xuất hiện tạo thành một làn sóng khiếp sợ và không thể tin nối trên Tiên Cương đại lục.
- Chuyện chuyện này không thể nào xảy ra! Tiên Tổ và Cổ Tổ hư ảo gián xuống, làm sao có thể có dòng xoáy thứ ba!
- Ở giữa dòng xoáy của Tiên Tổ và Cổ Tổ lại có thể xuất hiện dòng xoáy thứ ba. Điều điều này nói lên chuyện gì!
- Đây là không phải là chỉ rõ bên trong dòng xoáy xuất hiện thứ ba này, tồn tại một người sánh ngang với Cổ Tổ và Tiên Tổ sao!
← Ch. 1700 | Ch. 1702 → |