← Ch.1005 | Ch.1007 → |
Ngọn núi lập tức biến mất, con hải quy nhìn Mạnh Hạo, đôi mắt đỏ lên, gào thét lao tới, Mạnh Hạo đưa tay ấn xuống.
Ầm một tiếng, một luồng lực lượng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, dường như hóa thành một bàn tay vô hình, ấn chặt con hải quy kia, cho dù nó giãy dụa thế nào cũng không thể thoát được, chỉ có thể gào thét về phía Mạnh Hạo.
- Ngươi muốn ăn ta?
Mạnh Hạo hờ hững mở lời, phát ra khí tức đến từ Phong Yêu Sư trên cơ thể. Sau khi khí tức lan ra, con hải quy lại không một chút phản ứng, vẫn gào thét, hận không thể nuốt sống Mạnh Hạo.
- Nguyên nhân không phải là Phong Yêu Sư ư?
Mạnh Hạo trầm ngâm, thu hồi khí tức, lấy tất cả túi trữ vật trên người ra, đặt sang một bên. Hắn phát hiện hải quy vẫn không thèm liếc tới túi trữ vật, vẫn nhìn chằm chằm vào mình.
- Cũng không phải thứ trong túi trữ vật, lẽ nào là thân thể ta? Nhục Thân Thành Thánh?
Mạnh Hạo nghĩ mãi, chỉ cảm thấy đáp án này có lẽ gần đúng nhất.
Dù sao thân thể hắn, có một bộ phận đặc tính Yêu Tiên thể, sức hấp dẫn đối với hải yêu, theo phân tích của Mạnh Hạo, cũng có thể nói là có.
Hắn trầm ngâm, đôi mắt lấp lánh tinh mang, tay phải giơ lên, vạch đầu ngón tay, nhỏ ra một giọt máu. Hải quỷ lập tức điên cuồng, tiếng gào khàn đi, dường như muốn mặc kệ tất cả lao tới, nuốt giọt máu kia vào bụng.
- Chắc là thế này rồi.
Ngón tay Mạnh Hạo nhanh chóng liền da, bay lên, đang muốn một chưởng đập chết con hải quy khiến hắn cảm thấy chán ghét kia, nhưng Mạnh Hạo đột nhiên dừng lại.
- Nếu đây không phải đáp án thực sự...
Hắn nhìn hải quy một cái, nhắm mắt trầm tư, nghĩ đến một loại thần thông tương tự pháp thuật xóa đi ký ức trong Yêu Tiên Tháp ở Yêu Tiên Tông.
Với tu vi của hắn lúc đó, thi triển sẽ bị cắn trả, nhưng hiện giờ thi triển, Mạnh Hạo có thể ép cắn trả xuống thấp nhất. Hắn lắc mình, xuất hiện ở bên cạnh hải quy, khoảnh khắc hải quy muốn nhào tới, tay phải hắn lập tức ấn xuống đầu hải quy.
- Sưu hồn!
Chỉ ấn nhẹ một cái, hải quy lập tức cừng đờ người.
Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng trắng, trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy bản thân dung nhập vào tâm thần hải quy, cảm nhận được sự bạo ngược và điên cuồng, còn có khát vọng.
Một đống ký ức lộn xộn, tràn vào trong đầu Mạnh Hạo, những mảnh vụn ký ức này, lập tức dung nhập, khiến Mạnh Hạo lần đầu thi triển thuật này, lập tức không thích ứng lắm. Nhưng tu vi hắn mạnh mẽ, áp chế cảm giác không thích ứng, tìm kiếm đáp án từ trong ký ức của hải quy.
-... Hoa...
Tìm rất lâu, Mạnh Hạo đột nhiên nheo mắt lại, trong ký ức không hoàn chỉnh của hải quy, hắn tìm được một chữ!
Sắc mặt Mạnh Hạo tái đi, tay phải giơ lên, con hải quy đã gục tại chỗ, nằm thoi thóp. Loại sưu hồn này, đối với nó mà nói, không chết cũng trọng thương.
- Hoa...
Mạnh Hạo lẩm bẩm, cúi đầu, nhìn thân thể mình, tay phải đột nhiên giơ lên, ấn mạnh xuống bụng. Cái ấn này, thân thể hắn chấn động mạnh, đồng thời, cho dù là tu vi hay khí huyết, đều yếu đi rất nhiều.
Theo sự yếu đi này, Mạnh Hạo bắt quyết, từng cái phong ấn xuất hiện, đánh lên người mình, khiến cho tinh khí thần của mình, càng thêm khô héo, bị áp chế không ngừng. Tu vi của hắn từ Nguyên Anh, hạ xuống Kết Đan, rồi rớt xuống còn Trúc Cơ trong khoảnh khắc...
Khi hắn yếu ớt đến mức này, đột nhiên, trong cơ thể đột ngột xuất hiện một đoàn khí tức vô thanh vô tức. Khí tức này yêu dị, chính là khí tức của Bỉ Ngạn Hoa.
Bình thường, Mạnh Hạo quá mạnh, áp chế nó không thể lộ ra quá nhiều. Nhưng hiện giờ, do Mạnh Hạo cố ý, làm bản thân yếu đi, mới để cho khí tức Bỉ Ngạn Hoa lộ ra một chút.
Khoảnh khắc khí tức này xuất hiện, sự việc khiến Mạnh Hạo kinh sợ đã xuất hiện.
Con hải quy vốn đang hấp hối đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng, phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa, nhào về phía Mạnh Hạo. Cho dù thân thể nó bị áp chế, nhưng nó không hề để ý, cho dù đang gào thét giãy dụa, xác rùa rách toạc, thân thể vỡ nát, nhưng nó vẫn đỏ mắt. Đầu lâu đứt khỏi cơ thể, máu tươi tung tóe, trước khi chết, nó vẫn điên cuồng lao về phía Mạnh Hạo, muốn cắn một cái.
Mạnh Hạo lui lại mấy bước, nhìn đầu lâu trước mặt mình, ánh mắt trước khi chết ẩn chứa khát vọng và điên cuồng, khiến Mạnh Hạo tái mặt. Ngẩng đầu lên, hải vực xung quanh hắn lúc này, sóng biển cuộn trào, một luồng khí tức kinh người đang điên cuồng lao đến, mặc kệ tất cả từ bốn phía hải vực.
Mạnh Hạo lập tức chặt đứt khí tức này, giải khai phong ấn, tinh khí thần lập tức thịnh vượng lên, áp chế khí tức của Bỉ Ngạn Hoa, lúc này mới khiến sự điên cuồng của hải vực giảm đi một chút.
Mạnh Hạo không hề dừng lại, hóa thành làn khói biến mất.
Lúc xuất hiện, đã ở không trung xa xôi.
- Thứ hấp dẫn hải yêu, là Bỉ Ngạn Hoa của ta!
- Ta nhớ ra rồi, năm đó sư tôn từng nói, từng có người, cũng trúng độc Bỉ Ngạn Hoa, từng tới sư tôn cầu dược, hiện giờ không rõ sống chết, chỉ biết người này... Tới từ Thiên Hà hải.
- Nếu có thể tìm được người này, với sự hiểu biết của y về Bỉ Ngạn Hoa, có lẽ có thể tìm được phương pháp thực sự, có thể loại bỏ tận gốc Bỉ Ngạn Hoa.
Mạnh Hạo trầm ngâm, lại biến mất.
Lúc hắn biến mất, sâu trong tam hoàn, ở khu vực nhị hoàn.
Nước biển nơi này màu đen, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả mặt biển cũng lặng yên, không chút gợn sóng. Trong đó có một hòn đảo đen nhánh, một người khoanh chân ngồi đó, người này thân thể là tu sĩ, nhưng đỉnh đầu lại có một cái sừng hình xoắn ốc, xung quanh chất rất nhiều hài cốt, còn có không ít hài cốt tu sĩ.
Đôi mắt y, vào lúc này đột nhiên mở ra, trong đó là con ngươi đôi, một luồng khí tức hung tàn đến cực điểm, vào khoảnh khắc y mở mắt liền bộc phát.
- Bỉ... Ngạn... Hoa..
Thời gian thấm thoắt đã một tháng.
Một tháng này, Mạnh Hạo hoành hành trong tam hoàn. Với tu vi của hắn, nơi này gần như không có hải yêu là đối thủ của hắn, chỉ cần xuất hiện, chỉ cần tới gần, lập tức sẽ bị Mạnh Hạo tiêu diệt.
Thậm chí hắn không cần phải ra tay, mũi kiếm Tuế Nguyệt Mộc Kiếm vẫn luôn vờn quanh hắn, ý theo tâm động, chỉ một ý niệm, đã có thể khiến mũi kiếm này lao tới.
Hai mươi lăm ngày trước, một đám tu sĩ tới nơi này mạo hiểm, ước chừng mười mấy người. Khi đang bỏ chạy trên mặt biển, sau lưng có hai con hải yêu, mang theo nước biển ngập trời gào thét đuổi theo.
Vào lúc bọn họ tuyệt vọng, một tia hắc quang xuất hiện, trong khoảnh khắc quét qua hai con hải yêu, lúc chúng tan thành tro bụi, yêu tâm rơi xuống, biến mất giữa không trung.
Hai mươi ngày trước, một người đàn ông trung niên vẻ mặt kiêu ngạo, đang chém giết với một con hải yêu, bầu trời tối đen, hắc quang xuất hiện, hải yêu bị diệt.
Mười lăm ngày trước, mười ngày trước, năm ngày trước, những sự việc này, trong khu vực tam hoàn, gần như mỗi ngày đều xảy ra. Dần dần, một tháng sau, đã có không ít lời đồn về mũi kiếm màu đen này.
Một tháng hoành hành, Mạnh Hạo thu được gần nghìn viên yêu tâm, trong đó đại đa số có thể sánh với hạ phẩm linh thạch, chỉ có một ít ngang với trung phẩm.
← Ch. 1005 | Ch. 1007 → |