← Ch.1803 | Ch.1805 → |
Ta lại sớm thức tỉnh trước một kiếp.
Nam tử trung niên nọ nhìn về phía xa, hồi lâu thì thào nói. Nửa ngày sau hắn cúi đầu. Ánh mắt đảo qua đống đổ nát, tản thần thức ra. Trong nháy mắt khi thần thức hắn tản ra, lập tức bao trùm cả từng tấc đất của đại lục này.
Hắn mơ hồ nhớ lại, rất lâu, rất lâu trước đây đã đi tới nơi này, hủy diệt toàn bộ nơi đây, giết chết tất cả sinh linh xong, hấp thu tử khí nơi này, đắm chìm vào trong bế quan.
Dựa theo hắn tính toán thì hẳn phải năm kiếp nữa mới thức dậy. Nhưng giờ phút này hắn lại dậy sớm một kiếp.
Là nơi nào truyền tới rung động xâm nhập linh hồn ta, khiến ta thức tỉnh sớm. Đó là khí tức của đồng loại. Chẳng lẽ có đồng loại mới sinh ra.
Nam tử này trầm mặc.
Trong trí nhớ của hắn, đã lâu lắm rồi có chút cảm nhận với phương hướng mà khí tức kia truyền tới.
Nơi đó hẳn là nơi của người thủ hộ.
Nam tử trung niên này suy tư một lát, chậm rãi đứng lên. Trong nháy mắt khi đứng dậy. Thân thể hắn lập tức lóe lên u quang, hóa thành một bộ trường bào màu đen. Bộ trường bào này bao phủ khuôn mặt, chỉ còn lại mái tóc dài kinh người kia dùng một phương thức xuyên thấu qua trường bào, buông xuống rất sâu.
Thân thể hắn thoáng một cái liền vọt lên bầu trời, mái tóc phất phới phía sau, xa xa nhìn lại trông như một con hắc long. Người này dần dần bay lên, mơ hồ bên ngoài thân thể hắn thực sự xuất hiện một hư ảnh hắc long lượn quanh, giống như chính hắn hóa thành, gào thét lao thẳng lên bầu trời. Phương hướng hắn đi chính là Tiên Cương đại lục cực kỳ xa xôi kia.
Với tốc độ của hắn đi tới Tiên Cương đại lục cũng cần tới mấy trăm năm!
Tạm thời không nhắc tới nam tử hắc long này nữa. Ở trên Lục Ma Châu của Tiên Tộc trên Tiên Cương đại lục, Vương Lâm nhìn ba đạo hư bản nguyên, hai tay giơ lên bắt quyết, bỗng nhiên điểm một chỉ về phía trước.
Một chỉ này điểm ra, ba đạo hư bản nguyên lập tức ngưng tụ với nhau, chậm rãi dung hợp. Ba đạo bản nguyên này không phải Vương Lâm bằng vào ngoại lực đạt được mà là Ý Cảnh tự sinh ra trong cơ thể.
Ba đạo bản nguyên này là trong lần đầu tiên hóa phàm, lần hóa phàm thứ hai ngưng tụ, tới lần hóa phàm thứ ba thì đại thành!
Sinh tư, nhân quả, chân giả đổi ứng với nhau, cùng biến hóa, chầm chậm dung hợp trước mặt Vương Lâm.
Trong sinh tử Vương Lâm thấy Chu Tước Tinh, thấy ba đời người nhà Đại Ngưu.
Trong nhân quả Vương Lâm thấy Liễu Mi, thấy Vương Bình, thấy cảnh mình làm phụ thân.
Trong chân giả hắn thấy Tô Đạo, thấy sáu mươi năm trong mộng, thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.
Ba đạo hư bản nguyên, đối với Vương Lâm mà nói không phải là bản nguyên là là cả hành trình nghịch thiên, là vận mệnh của hắn!
Ta lấy Ý Cảnh sinh tử ly phàm, lấy Ý Cảnh nhân quả minh đạo, lấy Ý Cảnh chân giả cảm ngộ.
Trong sinh tử suy nghĩ mê man của ta xuất hiện nhân quả. Trong nhân quả ta không ngừng ấn chứng đạo của ta. Cuối cùng hóa thành chân giả. Trong chân giả ta lại tìm ra nơi đâu có đạo.
Sau sinh tử là nhân quả, sau nhân quả là chân giả, sau chân giả. Đó là. Nhập đạo!
Ba loại hư bản nguyên dung hợp không khó. Chúng vốn là do ta sinh ra, do ta ngưng tụ, do ta mà. Hòa hợp!
Vương Lâm thì thào, tay phải giơ lên vung lên trước người. Vừa vung lên, lập tức ba đạo hư bản nguyên trước người lập tức nhanh chóng xoay tròn, dung hợp một lượng lớn với nhau.
Trong sự dung hợp này, Vương Lâm kinh ngạc nhìn bản nguyên. Trong đó hắn thấy một khắc mình sinh ra cho tới cả đời mình.
Hắn thấy được cảnh mình quỳ lạy trước một cha mẹ, rơi lệ gào khóc.
Hắn thấy mình ôm thân thể Lý Mộ Uyển, ngửa mặt lên trời rống giận, thấy giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Lý Mộ Uyển, trong tích tắc rơi xuống mặt đất.
Hắn lờ mờ giống như thấy được năm đó, nước mắt rơi xuống mặt đất hóa thành một đóa mộng hoa.
Hắn thấy được từ sau khi biết Liễu Mi có con, nhìn con trai oán khí ngập trời của hắn, trái tim đau đớn phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn thấy cả Lý Thiên Mai, thấy cảnh mình biến thành tượng đá. Mười năm bôi máu, còn cả những chuyện sau này, một đám người xa lạ hắn cũng thấy.
Cả một đời của ta.
Vương Lâm than nhẹ. Khuôn mặt hắn giống như bởi ba hư bản nguyên dung hợp mà xuất hiện vẻ tang thương.
Thời gian trôi qua. Vương Lâm nhìn không chớp mắt vào ký ức của mình, ba đạo bản nguyên vô thanh vô tức hoàn toàn dung hợp với nhau.
Ba đạo bản nguyên dung hợp. Về sau hình thành vô số sợi tơ nhỏ, hợp thành một vòng tròn tung bay về hướng Vương Lâm, khắc lên trán hắn.
Trong tích tắc khi vòng tròn này đặt lên trán hắn, vẻ nhớ lại trong mắt hắn tiêu tán, thay thế vào đó là một đôi mắt bừng sáng.
Trong ánh sáng này, khí tức tu vi trong cơ thể Vương Lâm lại một lần nữa tăng vọt. Lúc này tu vi của hắn đã không còn là Không Huyền hậu kỳ mà trong sự tăng mạnh này, thiên địa lực tích lũy trong cơ thể hắn hoàn toàn bị hắn hấp thu!
Thậm chí ngay cả phân hồn của Lục Ma Hạt Hồn bị hắn cắn nuốt lúc này cũng bị Nguyên Thần đang tăng vọt của Vương Lâm nhanh chóng hấp thu.
Nhưng nếu chỉ có vậy thì còn không đủ. Thiên địa lực này cũng chỉ có thể khiến tu vi Vương Lâm lên tới vô cùng gần với Không Huyền đỉnh phong mà thôi!
Nhưng như vậy thì không có cách nào đột phá, không thể bước vào cảnh giới Huyền Kiếp, đối mặt với chín lần Huyền Kiếp được!
Hắn còn cần càng nhiều thiên địa lực hơn!
Hai mắt lóe sáng, Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, mở miệng hút một hơi. Một động tác này khiến bên ngoài Hạt Miếu, thiên địa lực ầm ầm dũng mãnh tràn tới, ngay cả sương mù bên ngoài cũng bị kéo theo, hóa thành một dòng xoáy khổng lồ. Hình thành một dị tượng trong thiên địa. Không ngừng ngưng tụ lại!
Loại biến hóa này nhất thời khiến tất cả tu sĩ tồn tại trên Lục Ma Châu chú ý. Lục Ma Châu và Thiên Ngưu Châu giao chiến lúc này đã sắp tới hồi kết, sau khi một lượng lớn tu sĩ tử vong thì nơi này đã không còn nhiều tu sĩ lắm!
Nhưng trong không nhiều tu sĩ này, tuyệt đại bộ phận đều là người có tu vi cao thâm!
Nhất là Đạo Ma Tông trong hơn một trăm năm này tuy tử vong không ít đệ từ nhưng vẫn có gần ba phần môn nhân lưu lại. Chẳng qua Tông chủ Đạo Ma Tông trong hơn trăm năm nay lại bế quan, mãi vẫn không ra ngoài.
Giờ phút này Ma Hạt Miếu ở trung tâm Lục Ma Châu xuất hiện biến hóa như vậy khiến cho các tông phái trong Lục Ma Châu đều cảm thụ được.
Hễ những người cảm nhận được đều biết chuyện Lục Ma Hạt sống lại. Giờ phút này chỉ thấy ở các vị trí của Lục Ma Châu, có hơn mười đạo cầu vồng gào thét lao thẳng tới Ma Hạt Miếu.
Trong Đạo Ma Tông cũng có hai đạo cầu vồng bay ra, tiến tới Lục Ma Hạt Miếu, muốn chứng kiến cảnh Lục Ma Hạt sống lại!
Dị tượng ở bốn phía của Lục Ma Hạt Miếu tồn tại trong mấy tháng, một lượng lớn thiên địa lực điên cuồng bay về nơi này. Những tu sĩ Lục Ma Châu bốn phía tới nơi này không dám tới gần mà quan sát, khi thấy thiên địa dị tượng này mở rộng ra liền lùi lại.
Nhiều thiên địa lực như vậy trong mấy tháng ngưng tụ đều bị cơ thể Vương Lâm sâu trong Ma Hạt Miếu hấp thu. Khí tức tu vi của hắn càng thêm cường đại. Trong mấy tháng không ngừng liền ầm ầm bộc phát ra. Từ cơ thể Vương Lâm liền vang lên những tiếng ầm ầm.
Trong tiếng ầm vang này, tu vi của hắn từ Không Huyền hậu kỳ trực tiếp đạt tới Không Huyền đại viên mãn!
Luồng khí tức dao động này ẩn trong dòng xoáy thiên địa lực, hơn nữa đám tu sĩ Lục Ma Châu bốn phía không dám tản thần thức ra quan sát, sợ ảnh hưởng tới việc Lục Ma Hạt sống lại, không thể thừa nhận lửa giận của Lục Ma Hạt cho nên không ai phát hiện ra.
Trong nháy mắt khi tu vi Vương Lâm đạt tới Không Huyền đại viên mãn, hắn mở bừng đôi mắt, trong mắt lóe lên hàn quang đáng sợ, tay phải giơ lên vung về phía trước. Lập tức ngũ hành chân thân thoáng một cái trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Trong nháy mắt khi ngũ hành chân thân dung hợp. Tu vi trong cơ thể Vương Lâm lại tăng lên mấy lần nữa!
Ngay sau đó, tay phải hắn vung lên. Chỉ thấy lôi đình bản nguyên chân thân kinh khủng kia cất bước nhảy lên, chồng lên thân thể Vương Lâm. Trong tiếng sấm sét xé gió, bản nguyên chân thân dung hợp vào thân thể Vương Lâm, trở thành một bộ phận của thân thể hắn.
Trong nháy mắt khi lôi đình bản nguyên chân thân trở về cơ thể, toàn thân Vương Lâm tỏa ra khí thế kinh thiên động địa. Hắn cảm nhận được sự cường đại của bản thân. Lúc này dù hắn không mặc Thiên Ngưu Hồn Khải những cũng có thể đánh với Không Kiếp hậu kỳ một trận!
Tất cả đều với điều kiện không cần sử dụng tới sát lục lôi đình. Một khi hắn không tiếc trả giá, sử dụng sát lục lôi đình kinh khủng kia, lực lượng hủy diệt mạnh tới mức này bản thân Vương Lâm cũng không rõ.
Đạo lôi đình đó hắn trong lúc vô ý sáng tạo ra, bản thân cũng không thể nắm giữ!
Loại cảm giác cường đại này khiến cả người hắn tỏa ra một luồng tín niệm cường đại. Luồng tín niệm này vô hình trung thay đổi khí chất của hắn, có thể khiến tất cả những người nhìn thấy hắn trong nháy mắt tâm thần chấn động!
Đứng dậy, Vương Lâm vươn hai tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ánh mắt của hắn có thể xuyên thấu Ma Hạt Miếu, thấy được bầu trời bên ngoài. Thần thức hắn tản ra, hơi động một chút đã tràn ngập cả Hạt Miếu.
Ba người Vân Dật Phong không còn ở đây nữa, hiển nhiên là do chờ đợi quá lâu nên cũng không dám tiếp tục ở lại mà phải rời đi.
Điều này không quan trọng nữa. Đối với Vương Lâm mà nói. Biên Vân kia lúc này đã như mây khói. Hắn hiện chính là muốn đối mặt với chín lần Huyền Kiếp!
Nếu Vương Lâm ta có thể một lần vượt cả chín lần Huyền Kiếp, trở thành Đại Tôn Không Kiếp thì ta sẽ giết sạch cả Đạo Ma Tông từ trên xuống dưới, dù là tu sĩ Không Kiếp hậu kỳ cũng sẽ khiến chúng hình thần câu diệt, để cám ơn cơ duyên trăm năm này!
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, lại lộ ra một luồng lực lượng tâm niệm cường đại!
Nhìn bầu trời, Vương Lâm đang đợi!
Đợi Huyền Kiếp giúp hắn trở thành Không Kiếp tới!
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Huyền Kiếp, nhưng giờ phút này Vương Lâm đủ tự tin. Đứng trên đài cao nhìn một lần Huyền Kiếp mỹ lệ!
Từ cổ chí kim, người có tư cách đối mặt với Huyền Kiếp đều run như cầy sấy, cẩn thận vô cùng, dù là Đại Thiên Tôn trước khi trở thành Đại Thiên Tôn cũng vậy. Người có thể làm như Vương Lâm cực kỳ hiếm thấy!
← Ch. 1803 | Ch. 1805 → |