← Ch.1832 | Ch.1834 → |
Phát hiện sinh linh không phải của Tiên Cương, phong ấn!
Trong tâm thần Vương Lâm đột nhiên vang lên một giọng nói cổ xưa. Giọng nói này giống như chưa từng truyền ra trong mấy vạn năm, mang theo vẻ tang thương, vang vọng khắp tầng tầng phong ấn.
Không chút chần chừ, bản thân của Vương Lâm hầu như trong nháy mắt khi giọng nói này vang lên bỗng lui lại phía sau, thân thể vừa lui lại, ngũ hành chân thân biến ảo ra, lao thẳng về phía lôi đình bản nguyên chân thân phía trước. Cùng lúc đó. Khuôn mặt khổng lồ do phong ấn biến ảo ra liền hướng về phía lôi đình chân thân của Vương Lâm hút mạnh một cái.
Trong nháy mắt khi khuôn mặt này biến ảo ra, trên mảnh vỡ của Tiên Cực Kiếm truyền ra một lực hút rất lớn. Giống như phong ấn này muốn ngăn cản mảnh vỡ này chui ra vậy.
Giờ phút này lôi đình chân thân của Vương Lâm nếu buông tay, vội vàng lui lại phía sau thì có lẽ còn có thể tránh được cảnh bị khuôn mặt khổng lồ kia cắn nuốt. Nhưng nếu hắn còn không buông tay thì nhất định sẽ gặp phải nguy cơ!
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, không cần nghĩ ngợi, lôi đình chân thân lập tức bộc phát ra tiếng sấm sét ầm ầm. Chỉ thấy vô số tia chớp từ trong chân thân bất ngờ khuếch tán ra. Những tia chớp này ẩn chứa sát lục, chính là sát lục lôi đình ẩn chứa bên trong lôi đình chân thân của Vương Lâm!
Lôi đình này tán ra, đáy biển bốn phía bỗng nhiên ầm vang. Chỉ thấy những tia chớp từ lôi đình chân thân lan ra chợt hợp lại thành một cánh tay bằng chớp khổng lồ, hướng về phía khuôn mặt kia đánh một chưởng!
Khuôn mặt nọ vốn mơ hồ, nhìn không thể thấy rõ vẻ mặt, giờ phút này bị tia sát lục lôi đình của lôi đình chân thân hình thành chưởng ấn khổng lồ đánh lên liền lập tức phát ra tiếng nổ ầm vang.
Khuôn mặt kia lộ ra thần sắc thống khổ, hơi sững lại một chút. Nương theo giây phút này, ánh mắt lôi đình chân thân của Vương Lâm liền lóe lên, nắm chặt lấy mảnh vỡ màu vàng kia. Gầm nhẹ một tiếng liền hướng về phía ngoài giật một cái, đối kháng với lực hút khổng lồ kia. Kéo mảnh vỡ đang ở trên khuôn mặt trong tầng tầng phong ấn ra ngoài một tấc!
Nhưng một tấc này như đã tới cực hạn. Hầu như chỉ trong nháy mắt khi lôi đình chân thân túm lấy mảnh vỡ này, ngũ hành chân thân của Vương Lâm đã tới gần, túm lấy lôi đình chân thân kéo ra.
Lôi đình chân thân giống như một cầu nối, ngũ hành chân thân kéo ra liền truyền vào một lực lượng mạnh mẽ, lại lôi mảnh vỡ trong phong ấn kia ra, ầm ầm tiến ra thêm được một tấc nữa!
Lúc này nó đã hơn phân nửa ở bên ngoài phong ấn, bên trong chỉ còn lại một tấc mà thôi!
Bản thể của Vương Lâm trong nháy mắt tới gần, hữu quyền nắm chặt lại, hướng về phía chưởng ấn thiểm điện đang đè xuống khuôn mặt lớn kia, bỗng nhiên đánh một quyền. Một quyền này đánh ra, lập tức phía sau hắn có hư ảnh Đạo Cổ biến ảo ra. Đánh theo một quyền.
Tiếng chấn động lúc này vang lên kinh thiên động địa, cuốn động nước biển bốn phía, cũng khiến cho ngoài khơi hình thành một cơn lốc khổng lồ. Một quyền này đánh ra giống như dung hợp với chưởng ấn thiểm điện kia, cùng chống cự với khuôn mặt nọ. Đồng thời trong tích tắc này, Vương Lâm túm lấy ngũ hành chân thân, gầm nhẹ giật về phía sau!
Lực lượng bản thể truyền vào ngũ hành chân thân, ngũ hành chân thân dung hợp lại truyền tiếp vào lôi đình chân thân, truyền vào cánh tay phải đang cầm mảnh vỡ kia, khiến cho lôi đình chân thân gần lên một tiếng kinh thiên, kéo được mảnh vỡ của Tiên Cực Kiếm ra!
Vừa bị kéo ra, mảnh vỡ này trong nháy mắt đã vọt ra, giống như biển lửa bộc phát tràn tới, điên cuồng đánh vào hai bản nguyên chân thân của Vương Lâm, khiến cho hai chân thân này bị cuốn đi, sau khi dung nhập vào bản thể của Vương Lâm liền khiến hắn phải vội vàng lui về phía sau.
Nhưng luồng lực lượng mạnh mẽ này vẫn chưa tiêu tan chút nào, điên cuồng đánh lên người Vương Lâm, khiến cho thân thể hắn run rẩy, khóe miệng tràn máu tươi. Với sự cường hãn của thân thể hắn lúc này, chiến lực của Thiên Tôn nhưng ở trong phong ấn này cũng phải bị thương, có thể thấy được sự mạnh mẽ của phong ấn!
Nhưng tất cả còn lâu mới chấm dứt. Trong lúc Vương Lâm đang lui lại phía sau. Lực lượng mạnh mẽ kia đang đánh tới thân thể hắn, chỉ thấy bàn tay từ thiểm điện đặt trên khuôn mặt khổng lồ kia ầm ầm sụp đổ, tản ra bốn phương tám hướng.
Trong bàn tay kia vẫn chưa ẩn chứa nhiều sát lục lôi đình. Bởi lẽ khối chân thân này của Vương Lâm nếu vận dụng quá nhiều sát lục lôi đình lực thì sợ rằng lôi đình này lan ra chân thân sẽ không chịu nổi mà sụp đổ. Dù sao thì sát lục lôi đình này cũng là do hắn vô ý sinh ra, ẩn chứa lực lượng khiến bản thân Vương Lâm cũng phải kiêng kỵ kinh hãi.
Giờ phút này bàn tay sụp đổ nhưng lại không tạo thành chút thương tổn cho sát lục lôi đình. Nó bị cuốn đi sau đó đồng loạt tiến vào thân thể Vương Lâm.
Đã không còn bị bàn tay này hạn chế, khuôn mặt này phát ra tiếng gầm vô thanh, lao thẳng về phía Vương Lâm, giống như nếu không cắn nuốt Vương Lâm vốn không phải sinh linh này của Tiên Cương thì quyết không bỏ qua!
Tốc độ của nó cực nhanh, trong nháy mắt đã cách Vương Lâm không tới mười trượng. Dù Vương Lâm có lui lại phía sau thế nào thì khuôn mặt lộ ra từ tầng phong ấn này cũng đuổi theo không bỏ!
Cảnh tượng này nếu từ góc độ người khác nhìn lại thì có thể thấy Vương Lâm lùi lại thẳng tắp, còn khuôn mặt lộ ra từ tầng tầng phong ấn Sơn Hải Thụ giống như không ngừng vươn cổ, kéo dài ra tới trăm trượng, theo khuôn mặt kia cấp tốc truy kích!
Từ xa nhìn lại, khuôn mặt nọ trông thật giống với một con mãng xà khổng lồ!
Phát hiện ra sinh linh không phải thuộc về Tiên Cương, phong ấn!
Vừa truy kích, giọng nói xa xưa kia lại vang vọng, giống như mang theo một ý chí nào đó, mang theo sứ mạng, lộ ra vẻ quỷ dị không cách nào hình dung được!
Hai mắt Vương Lâm lộ ra tơ máu. Hắn sau khi có được chiến lực Thiên Tôn, trong năm mươi năm qua còn chưa bao giờ gặp phải chuyện kinh hiếm thế này. Nhưng giờ phút này không phải lúc hắn đắn đo suy nghĩ. Phú quý hiểm trung cầu. Hắn nếu đã quyết định rồi thì sẽ không hối hận.
Lui lại phía sau, trong nháy mắt khi khuôn mặt gào thét lao tới, tay phải Vương Lâm bỗng nhiên giơ lên, nắm thành quyền. Bất ngờ bên ngoài thân thể hắn huyễn hóa ra chín mươi bảy tàn ảnh!
Chín mươi bảy tàn ảnh này tất cả đều hai tay bắt quyết, đánh một chưởng lên bầu trời.
Thần chấn, binh tu liệt vị!
Yêu thuật, phong hỏa thành sơn!
Ma đạo, sinh tử nghịch động!
Thần, yêu, ma, cổ đạo vô tiên!
Một một tàn ảnh đều gầm lên câu này, ầm ầm đánh ra một quyền. Cuối cùng chín mươi bảy tàn ảnh này dung hợp với bản thể Vương Lâm, một quyền đánh ra hình thành một vùng sóng gợn màu xám, điên cuồng khuếch tán về phía khuôn mặt đang lao tới cắn nuốt kia.
Đây chính là lực lượng bạo phát mạnh nhất của Vương Lâm lúc này, một kích cực mạnh mượn Hồn Khải mà không giữ lại chút nào của hắn! Trong năm mươi năm khiêu chiến, hắn chưa bao giờ xuất ra chiêu này, nhưng trước phong ấn này lại đành phải sử dụng.
Gợn sóng màu xám kia va chạm với khuôn mặt lớn kia, khiến những tiếng răng rắc truyền ra tám hướng, không ngừng vang vọng. Chỉ thấy khuôn mặt nó ở cách Vương Lâm ba trượng liền dùng một tốc độ mà mắt thường cũng có thể trông thấy mà hóa đá. Chẳng những khuôn mặt đó bị hóa đá mà ngay cả phong ấn tiếp xúc với nó cũng giống như thế, nhanh chóng hóa đá!
Nhưng tất cả đều chỉ là tạm thời. Trong khuôn mặt kia còn chưa hóa đá hoàn toàn, ánh sáng màu xem vẫn đang lan tràn ra, chỉ thấy chỗ khuôn mặt bị hóa đá kia bỗng nhiên xuất hiện dấu hiệu khôi phục!
Ngay cả Cổ đạo vô tiên cũng không thể hoàn toàn hủy diệt, thậm chí khuôn mặt do phong ấn này biến thành cũng nhanh chóng khôi phục. Sợ là thêm vài nhịp thở nữa là nó sẽ khôi phục hoàn toàn!
Đồng tử trong mắt Vương Lâm co rút lại. Hắn giờ phút này nếu lựa chọn nhanh chóng lui lại phía sau, tin rằng tám phần mười là hắn có thể đánh ra một động khẩu để thoát khỏi nơi này, xuất hiện trong Sơn Hải, thậm chí còn có khả năng trực tiếp lao ra ngoài!
Nhưng nếu cứ vậy mà rời đi thì Vương Lâm không muốn! Hai mắt hắn lóe lên hàn quang. Phong ấn này đã khiến hắn bị thương. Mà hắn dù có tám phần tin tưởng là có thể chạy thoát khỏi nơi này những vẫn có hai phần không chắc chắn. Hơn nữa đợi tới khi Hải Tử Thiên Tôn khôi phục khả năng hoạt động, trong ngoài giáp công thì đối với hắn cũng vô cùng bất lợi!
Loại chuyện này nhất định Vương Lâm không thích đánh cuộc. Hắn thích nắm sinh cơ của mình trong bàn tay hơn!
Không thể lùi lại!
Ánh sáng trong mắt Vương Lâm bùng lên, thân thể nhoáng một cái, bất ngờ không lui lại mà bước về phía trước một bước, trực tiếp xuất hiện ở phía sau khuôn mặt nọ. Tầng tầng đá trên khuôn mặt đang bị phá vỡ, chớp mắt sẽ khôi phục bình thường. Khuôn mặt lại tiếp tục giãy giụa, giống như muốn chuyển hướng lao vào Vương Lâm cắn nuốt.
Nhưng phần cổ của khuôn mặt này hơn phân nửa đã bị hóa thành, tuy rằng đang nhanh chóng khôi phục nhưng muốn quay đầu lại còn cần thời gian vài nhịp thở.
Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt khi khuôn mặt kia muốn quay đầu lại, tay phải hắn bỗng nhiên giơ lên. Một trận đau đớn thấu tim truyền ra, trong bàn tay hắn liền có một thanh cốt đao dữ tợn chui ra dài đủ ba trượng!
Thanh âm đao này vừa xuất hiện, nước biển bốn phía lập tức đóng băng!
- Chết đi!
Nương theo lực lượng của Hồn Khải, thân thể Vương Lâm trong tiếng gầm nhẹ liền bay lên. Chín mươi bảy tàn ảnh lại xuất hiện một lần nữa. Mỗi tàn ảnh thần sắc đều dữ tợn, hai mắt đỏ bừng, tay phải giơ cốt đao biến ảo ra.
Một đao chém xuống, chín mươi bảy hư ảnh cốt đao cũng đồng loạt dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm, ầm ầm chém xuống! Từ xa nhìn lại, tổng cộng chín mươi tám đao này giống như nối liền với nhau, hình thành một đao ảnh như nan quạt, hướng về vị trí tiếp xúc giữa đầu và cổ của khuôn mặt kia mà chém xuống!
Tiếng ầm ầm trong nháy mắt chấn động của Sơn Hải. Nơi nổi tiếp giữa cổ và đầu của khuôn mặt khổng lồ kia bất ngờ bị một đao hạ xuống, xuất hiện dấu hiệu tan nát. Dấu hiệu này vừa xuất hiện, một đao ảnh lại xuyên thấu qua, trong nháy mắt phát ra tiếng ầm vang.
Vị trí tiếp xúc giữa cổ và đầu của khuôn mặt khuống lồ này bị một đao này chém đứt đôi!
Đáy biển chấn động, khiến cho cả Sơn Hải tràn ngập sóng gió, hóa thành dòng xoáy cuốn động nước biển rít gào. Hải Long ở ngoài khơi lúc này đang uốn lượn thân thể, hướng về phía hải thú bạch tuộc đắc ý khiêu khích, gào thét âm thanh mà chỉ có chúng mới hiểu.
Hải thú bạch tuộc kia không biết có nghe được hay không nhưng hai mặt lúc này mơ hồ lộ ra vẻ phẫn nộ và điên cuồng.
Nhưng giờ phút này đáy biển chấn động khiến Hải Long kia sửng sốt. Đột nhiên cảm nhận được nguy cơ lớn lao. Nó không cần nghĩ ngợi gì, thân thể lập tức lao vọt về phía đáy biển, nhanh chóng tiến tới.
Trong nháy mắt khi nó rời đi. Thân thể Hải Tử Thiên Tôn trên lưng hải thú bạch tuộc run lên, hai mắt bỗng nhiên lộ ra hàn quang!
Vương Lâm!
Hải Tử Thiên Tôn lúc này đã khôi phục hành động!
← Ch. 1832 | Ch. 1834 → |